Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 29



Chỉ trong chốc lát, đám người đó đã nhất tề xông lên. Trang phục của họ rất kì lạ, Mộ Dung Nghi chưa từng thấy qua bao giờ, nhưng hoa văn của nút thắt trên viền cổ áo lại giống như trang phục của Điền La.

Bên tai đã vang lên tiếng leng keng của binh khí chém vào nhau, Mộ Dung Nghi lúng túng nhìn cảnh tượng trước mắt mình, bỗng nhiên trên đỉnh đầu một cái bóng vụt qua, nó ngẩng đầu lên, một lưỡi đao nhằm đang nhằm vào nó mà bổ tới.

“…” Mộ Dung Nghi há hốc mồm, nhưng không phát ra được bất kì âm thanh nào.

Khi nó cho rằng thanh đao kia sẽ cứ như vậy mà phang lên đầu mình, bàn tay đang nắm chặt dao cứ thế buông lơi, thanh dao nhỏ rơi xuống bên chân nó, hoàn hồn lại, thấy gã cầm đao ban nãy giờ đã bị một kiếm đâm xuyên.

“Ngươi không biết tránh hả?” Phi Dật đẩy gã kia xuống, đồng thời kéo Mộ Dung Nghi qua giúp nó né được một nhát từ đằng sau.

Phi Dật lôi Mộ Dung Nghi tránh tránh trái né phải, kĩ thuật dùng kiếm của Phi Dật quả thật rất đẹp, mỗi một chiêu tung ra đều vô cùng sạch sẽ, linh hoạt. Lập tức quân địch ý thức được hắn là một tên khó đối phó, nhiều hơn một người bắt đầu bao vây. Chúng nhìn ra Phi Dật đang bảo vệ Mộ Dung Nghi, đao lớn đao nhỏ đều hướng nó mà chém tới, Phi Dật vì để nó không bị thương mà để cánh tay, lưng mình hứng lấy không ít vết chém.

“Lục ca! Lục ca đừng lo cho đệ nữa! Người đi đi!” Mộ Dung Nghi muốn đẩy tay hắn ra, nhưng vòng tay của Phi Dật thật sự rất chặt.

Phi Dật một kiếm cho gã địch nhân đang cưỡi ngựa cạp đất, vừa đẩy Mộ Dung Nghi lên ngựa, vừa vung kiếm cản địch.

“Lục ca! Huynh cũng lên đi chứ!” Tay Mộ Dung Nghi muốn kéo Phi Dật lên.

“Ngươi đi đi! Không được quay lại!” Mộ Dung Phi Dật vỗ lên bụng ngựa.

“Không đâu! Lục ca không đi ta cũng không đi!” Không được, không thể nào bỏ Lục ca lại, chúng nhất định sẽ giết y!

Phi Dật trừng mắt nhìn Mộ Dung Nghi, Mộ Dung Nghi vẫn im lặng nắm tay áo hắn, Phi Dật thở dài, xoay người lên ngựa, đánh một cái lên bụng ngựa, thoắt cái đã chạy xa.

Phía sau là tiếng người la lên: “Mau đuổi theo! Chúng cưỡi ngựa chạy mất rồi!”

Mộ Dung Nghi quay đầu lại đã thấy vài con ngựa đuổi theo.

“Đã bảo là ngươi đi trước đi rồi mà!” Hai chân mày Phi Dật nhăn tít lại, “Giữ dây cương cho chắc!”

“Không được!” Mộ Dung Nghi nắm chặt bàn tay đã muốn buông dây cương của Phi Dật, “Không được nhảy! Ngươi nhảy ta cũng nhảy!”

“Ngươi——” Phi Dật nghẹn họng, nhưng lòng gợn lên niềm ấm áp.

Một lát sau, Mộ Dung Nghi quay đầu lại, thấy mặt Phi Dật trắng bệt, không khỏi thốt lên: “Lục ca…”

Phi Dật không nói lời nào, vẫn như trước dùng sức thúc ngựa, ngay trong nháy mắt, con ngựa hí vang trời, dây cương không khống chế được, hai người lập tức té xuống, ra là ngựa bị trúng tên.

Mộ Dung Nghi đứng lên, muốn đỡ Phi Dật, tức thì nhận ra trên lưng Phi Dật cắm một mũi tên.

“Lục ca! Lục ca!” Mộ Dung Nghi nâng Phi Dật dậy.

“Trốn… Trốn mau…” Phi Dật nắm tay nó đẩy đẩy ý bảo chạy đi, Mộ Dung Nghi không chịu, dìu Phi Dật lên đi nhưng chưa đến hai bước đã ngã.

Mà kẻ địch cũng đuổi đến rồi.

“Tiểu tử! Ngươi muốn chạy đi đâu!” Đối phương cầm đao vung về phía họ.

Mộ Dung Nghi nhìn về phía trước, hình như có rất nhiều ngựa đang chạy đến đây.

“Mộ Dung Ngọc của Lan Phũ đây——” Âm thanh vang dội của Tam ca vang lên.

Đám người kia nhìn thấy quân đội ở phía xa, la lớn: “Rút!” Ngay lập tức lên ngựa theo đường cũ trốn về.

Mộ Dung Lăng lại gần hai người bọn họ, gọi người nâng Mộ Dung Phi Dật đi, còn mình dẫn theo binh lính đuổi theo đám người kia.

Mộ Dung Nghi nhìn Lục ca, máu lượn dọc theo bờ vai, cánh tay của hắn, theo từng đầu ngón tay hoàn mĩ thấm xuống biển cát, theo vào lòng nó, đến từng ngóc ngách, như lửa bừng thiêu rụi.

Lục ca, Lục ca, ngươi đừng xảy ra chuyện gì được không! Sau này ngươi muốn gọi ta là đồ nhà quê, ngươi chế giễu ta trước mặt mọi người ta cũng sẽ không nói gì cả!

Khi bọn họ trở về từ biên quan, Phi Dật liền được Thái y chữa trị, Mộ Dung Nghi muốn túc trực bên người hắn, nhưng lại bị trút cho một thang thuốc an thần, lúc đang mê man cạnh giường bệnh của Phi Dật thì bị khiêng về.

Năm ngày sau, Hoàng Thượng cũng tự mình đến biên quan, dù gì thì chuyện lần này có liên quan đến hai vị hoàng tử, hơn nữa còn là vấn đề về ngoại giao. Theo lời khai của mấy tên tù binh biết được bọn chúng là lính đánh thuê của Tây Quỳ. Tây Quỳ cùng Lan Phũ và Điền La tiếp giáp nhau, nhưng lại có nhiều mâu thuẫn với Lan Phũ, hôm nay Lan Phũ cùng Điền La kết thân, quốc quân Tây Quỳ trong lòng không vui, muốn gây xích mích trong quan hệ của hai nước vừa thành thông gia của nhau. Vì vậy cho người giết đội cầu thân của Lan Phũ, nhưng kế hoạch đã bại lộ.

Mộ Dung Nghi uống xong thang thuốc an thần thì ngủ tròn một ngày, tỉnh lại chuyện đầu tiên nhớ tới là Mộ Dung Phi Dật.

Nó đi đến phòng Phi Dật, nhìn Lục ca mặt trắng bệt nằm lặng yên trên giường, Thái y đã nói rằng tính mạng hắn không bị đe dọa, nhưng mất nhiều máu nên cần tĩnh dưỡng một thời gian.

“Ngươi nhìn cái gì?” Phi Dật mở mắt, nhìn Mộ Dung Nghi ngây ngốc đứng lặng ở đầu giường mình.

“Nhìn ngươi,” Mộ Dung Nghi ngồi xổm xuống, sờ lên gương mặt Phi Dật, nói, “Sợ rằng ngươi sẽ không tỉnh dậy.”

“Làm sao vậy được?” Phi Dật quay đầu lại, “Ta cũng cho rằng mình sẽ không bao giờ dậy nữa, nhưng lại mơ thấy vật nhỏ nào đó cứ kéo ta, nói rằng muốn bên ta trọn đời, muốn cưới ta làm vợ, ta sao nỡ bỏ nó chứ?”

Mộ Dung Nghi giật mình, nó bỗng nhiên cảm thấy câu nói ấy rất đỗi quen thuộc, nhưng cũng không tài nào nhớ nổi là đã nghe ở được ở đâu.

Nhưng, không thể không nói, có thể nắm tay Phi Dật như thế này, Mộ Dung Nghi cảm thấy an tâm không gì bằng. Họ còn sống.
Bộ A Nghi nó tuổi Ngọ hay sao mà từ nhỏ tới lớn bị té ngựa miết luôn vậy???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.