Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 31



Tiểu Vũ nắm tay Mộ Dung Nghi lại, nhẹ giọng nói: “Đừng che… Ta muốn nghe tiếng ngươi…”

Giọng Tiểu Vũ rất dịu dàng, không có một chút nào gọi là kiêu hùng như trước mặt phụ hoàng, Mộ Dung Nghi nghe thấy thì trong lòng nhũn ra. Tiểu Vũ kéo hai tay Mộ Dung Nghi giam trên đỉnh đầu, một tay khác, nhẹ nhàng cởi áo nó ra… Sau đó đầu kề bên ngực Mộ Dung Nghi, khẽ thở dài: “Cửu ca, tim huynh vẫn đập, tốt quá.” Cằm Tiểu Vũ cọ cọ trên ngực Mộ Dung Nghi nhè nhẹ, sau đó vươn lưỡi liếm lên thù du trước ngực Mộ Dung Nghi, vẽ một vòng tròn rồi ngậm vào miệng.

“Tiểu Vũ…” Mộ Dung Nghi cả người đều nóng hẩy.

Tiểu Vũ lại một lần nữa hôn lên môi nó, ngón tay cậu miết bên hông, đi đến rốn, chậm rãi trượt xuống, sâu hơn nữa, Mộ Dung Nghi giật mình muốn kêu to, nhưng lưỡi lại bị Tiểu Vũ nuốt lấy mất rồi. Tay cậu vói vào khố của Mộ Dung Nghi, vuốt ve hai túi cầu, sau đó phủ lấy vật kia mà lên xuống, Mộ Dung Nghi cảm thấy dường như toàn bộ nhiệt độ cơ thể đều dồn xuống vào một chỗ, yết hầu liền không khỏi phát ra tiếng nức nở mỏng manh.

“Khó chịu sao?” Tiểu Vũ hỏi nhỏ bên tai.

Mộ Dung Nghi lắc đầu, đầu ngón tay Tiểu Vũ vuốt nhẹ qua linh khẩu, nhẹ nhàng gãi lên khe hở, Mộ Dung Nghi muốn giãy hai chân để tránh khỏi bàn tay kia, nhưng Tiểu Vũ ngậm lấy vành tai nó, ngón tay rời linh khẩu để đi đến gốc dương v*t, nhẹ nhàng ve vuốt, mãi đến khi Mộ Dung Nghi giật mình một cái.

Trong tăm tối, Tiểu Vũ nhìn Mộ Dung Nghi đang hào hển, nói: “Làm cùng ta, được không?”

Trong một khắc, Mộ Dung Nghi cảm thấy đây mới chính là Tiểu Vũ của nó, một Tiểu Vũ một lòng một dạ nói phải bảo vệ mình, một Tiểu Vũ tâm tình trẻ con cứ lặp lại mãi ba chữ “Ta thích huynh.”

Ngón tay Tiểu Vũ đi đến cánh mông nó, lần mò tìm đến nơi tư mật kia, Mộ Dung Nghi trong lòng vô cùng căng thẳng, co cứng cả người, Tiểu Vũ cúi đầu xuống, hôn lấy chóp mũi nó: “Đừng sợ, thả lỏng nào…” Mộ Dung Nghi thả lỏng một chút, sức nặng cả cơ thể như được trút đi. Ngón tay Tiểu Vũ tiến vào, Mộ Dung Nghi cảm thấy rất khó chịu, liền giãy giụa, thế nhưng Tiểu Vũ chỉ thở gằn một tiếng: “Cửu ca, bên trong huynh nóng quá.” Tràng bích nóng ấm hút lấy ngón tay cậu, cậu gần như muốn ngay lập tức bất chấp tất cả mà tiến vào cơ thể này rong ruổi ngao du, nhưng cậu biết, như vậy người đó sẽ rất đau.

Ngón giữa Tiểu Vũ bên ngoài mật huyệt hết xoa tròn rồi ấn quanh, muốn nhấn vào trong, nhưng đột nhiên Mộ Dung Nghi lại hô lên: “Đừng! Không được!” Tiểu Vũ không biết làm gì hơn là tiếp tục đẩy ngón tay vào vào ra ra, nhưng cậu đã cảm giác được phần thân dưới đã ngóc đầu kia đã vào tư thế sẵn sàng chuẩn bị xông trận, muốn nhịn đi là chuyện không tưởng.

Tiểu Vũ bỗng rút tay lại, nói một câu: “Sau này nhất định phải báo thù!”

Mộ Dung Nghi chợt cảm giác hai chân mình bị kéo lên, đùi bị hai tay Tiểu Vũ bắt lấy, khe giữa hai đùi bị một thứ gì đó cực nóng chèn vào, cả người không nhịn được mà run lên, đó là cái gì, nó đương nhiên biết.

Thân dưới của Tiểu Vũ bắt đầu đưa đẩy giữa hai chân Mộ Dung Nghi, Tiểu Vũ hơi ngửa đầu, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ với âm vực trầm khàn, Mộ Dung Nghi chỉ thấy vật nóng cháy ở hai chân từng chút một trướng to ra, cọ lên đùi trong của nó đến đau.

Không biết sau bao lâu, một dòng nước âm ấm phun lên bụng nó, Tiểu Vũ nằm trên người Mộ Dung Nghi, giang tay ôm nó vào lòng, hai người mơ màng ngủ.

Sáng sớm, Mộ Dung Nghi bị một tia nắng sớm len qua khe cửa làm tỉnh giấc, bên cạnh là gương mặt bình yên còn say ngủ của Tiểu Vũ, nhớ lại những chuyện đêm qua, mặt nó đỏ lựng còn tim bang bang đập. Nhìn gương mặt Tiểu Vũ, thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều so với bốn năm trước, có một loại mị lực khiến người khác cảm thấy an lòng, còn có sống mũi ngày trước từng khiến nó phải nao lòng hôm nay càng thêm cao thẳng. Mộ Dung Nghi bỗng nổi lên ý xấu, kề sát lại gần, cắn nhẹ lên chóp mũi cậu.

Trong nháy mắt, Tiểu Vũ xoay người đem Mộ Dung Nghi đặt dưới thân, trên mũi vẫn còn dấu răng nhàn nhạt, trong mắt ngập ý cười, cong lên thành hai mảnh trăng khuyết.

“Sao đây? Sáng sớm dám đi trêu chọc ta. Nếu đêm qua mà có thuốc bôi trơn, hôm nay phỏng chừng có người không ngồi dậy nổi đâu.”

Mộ Dung Nghi nghe xong nóng cả mặt, bỗng đẩy Tiểu Vũ ra: “Mém chút là quên đi thăm Lục ca rồi!” Sau đó mặc quần áo vào, vừa muốn nhảy xuống giường thì bị Tiểu Vũ túm lại.

“Lục ca? Huynh đi thăm hắn? Huynh với hắn thân với nhau hồi nào vậy?” Mày Tiểu Vũ cau chặt lại.

“Cũng không phải chuyện hay ho gì cho lắm… Bọn huynh bị đám quân của Tây Quỳ truy sát, Lục ca vì bảo vệ huynh mà bị thương! Tới tận bây giờ vẫn chưa khỏe lại nữa!” Mộ Dung Nghi quần áo chỉnh tề rồi quay đầu lại cười toe, “Làm người thì không được vong ân phụ nghĩa đâu!”. Sau đó đẩy cửa chạy ra ngoài.

Tiểu Vũ cúi đầu, vẻ mặt rầu rĩ, “Sao có thể? Mộ Dung Phi Dật không lí nào lại đi bảo vệ kẻ khác được…”

Mộ Dung Nghi vui vẻ chạy đến phòng Phi Dật, thấy người ta đang nằm trên giường đọc sách, lên tiếng hỏi: “Lục ca, huynh khỏe chứ?”

Phi Dật Mộ Dung Nghiêng đầu qua, chọc nó: “Không có tên nhà quê ngươi bảnh mắt ra là đã quang quác cái mồm thì ta sẽ khỏe nhanh hơn!”

Mộ Dung Nghi cười ha hả: “Đệ lớn tiếng quá hả? Xin lỗi xin lỗi, tại người ta vui quá thôi, đệ cuối cùng cũng gặp lại Tiểu Vũ rồi!”

“Thập đệ?” Phi Dật nhướng mày, “Không phải đệ ấy ở biên quan à?”

Mộ Dung Nghi gãi gãi đầu, bắt đầu kể lại chuyện Mộ Dung Vũ anh dũng cứu giá đêm qua kể lại, trông chẳng khác gì một cô vợ nhỏ đang khoe khoang với mọi người về chồng mình.

Phi Dật híp mắt, quyển sách trong tay bị vặn đến sắp gãy làm đôi, hắn thoáng nhìn thấy dấu hôn đỏ hồng trên cổ nó, cắt lời Mộ Dung Nghi: “Hôm qua ngươi ngủ với nó?”

“Đúng vậy….” Mộ Dung Nghi còn chưa nói xong đã bị Phi Dật túm lấy, hắn nhìn thẳng vào nó, ánh mắt ấy, lạnh lẽo nhưng rất đỗi xót xa.

Chưa kịp phản ứng, ngón tay Phi Dật đã ngang nhiên luồn vào cánh mông nó, nhấn xuống.

“Lục ca… Lục ca đang làm cái gì vậy?” Mộ Dung Nghi có một loại cảm giác không an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.