Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 44



Mấy ngày nay trời rất đẹp, ánh nắng nhu hòa không khỏi làm cho người ta sinh biếng nhác. Mộ Dung Nghi thường xuyên mang ghế ra nằm ở đình lý trong ngự hoa viên, nghe tiếng chim hót côn trùng kêu râm ran bên tai, ngủ quên từ khi nào. Tiểu Lam Tử ở một bên, nhìn chủ tử lười biếng nằm nghiêng đầu, vẻ mặt lộ vẻ quá quen thuộc, liền đắp cho hắn một tấm chăn mỏng.

“Thường công công, chỗ này thật lớn quá a, ta đi tới đi lui đều rất dễ lạc đường!” Một tràng thanh âm cười nói của nữ tử vang vọng trong đình viện. Tuy âm thanh này đã đánh thức Mộ Dung Nghi tỉnh lại, nhưng tiếng cười vô cùng chân thật, không hề có hơi hướm giả tạo, thật làm cho hắn có vài phần hảo cảm, liền tiếp tục giả bộ ngủ, nghe xem những người kia đang tán gẫu chuyện gì.

“Công chúa Mạt La về sau sẽ ở lại đây, người sẽ nhanh chóng quen thuộc a!”

Ra là công chúa hòa thân của Điền La, không biết có cơ hội gặp nàng có thể hỏi thăm tin tức của Như Thần tỷ tỷ chăng.

“Ai nha, công chúa, lát nữa ở trong ngự hoa viên người nên nhỏ tiếng một chút.”

“Làm sao vậy?”

“Nhìn thấy không, trong đình có người đang ở nghỉ mà!”

“Hắn là ai vậy a? Làm cho công công ngài cẩn trọng như vậy… Không phải kia là nam sủng của Hoàng Thượng phu quân tương lai của ta chứ?” Thanh âm của Mạt La nhỏ dần, đáng tiếc nữ tử đại mạc hào sảng đã để cho Mộ Dung Nghi nghe thấy lời của nàng rõ mồn một. Hắn nghĩ mình từ một vương gia tàn tật trong mắt vị công chúa này biến thành nam sủng của Mộ Dung Phi Dật, thiếu chút nữa đã bật cười ra tiếng.

“Ôi, công chúa, người đùa hơi quá rồi a. Ở trong đình lý kia chính là đệ đệ được Hoàng Thượng thương yêu nhất – Cửu vương gia đương triều a… Trước đây thậm chí là Linh phi được Hoàng thượng cực kỳ sủng ái, mà vì bất kính với Cửu vương gia nên dù trong bụng đang mang long thai cũng bị Hoàng thượng trả về nhà mẹ đẻ. Công chúa tới hòa thân, cho nên mọi sự đều phải cẩn thận.”

“Mạt La hiểu rồi.”

Hắc, hình tượng của hắn Mộ Dung Nghi lại một lần nữa bị bôi đen. Dường như ai cũng nghĩ mình như đang ỷ vào sự sủng ái của Hoàng thượng mà tác oai tác quái tung hoành trong cung, có ai biết hắn muốn lập tức rời khỏi chỗ quỉ quái này biết bao nhiêu a!

Tiểu Lam Tử từng nói rằng sau cơn mưa là lúc thái dương tỏa sáng nhất, hắn Mộ Dung Nghi hiện tại thầm nghĩ trời càng nắng to thì sau đó lại là mưa dầm kéo dài. Đặc biệt khi ngồi ở bên cửa sổ nhìn mưa phùn giăng giăng như tơ nhện, gõ lên bệ cửa tích táp, không khỏi làm cho lòng người phiền muộn. Sách còn chưa xem được bao lâu, hắn liền thở dài thở ngắn gấp lại, lắc lắc lúc lắc ở trong phòng đi tới đi lui, làm cho Tiểu Lam Tử thấy hoa cả mắt.

Tới tối, thì lại càng sống không yên. Mấy ngày liền mưa dầm làm cho chỗ mắt cá chân ngã ngựa bị thương của Mộ Dung Nghi lại phát đau. Lúc mới mưa hai ngày đầu thì chỉ đau tê tê, qua nhiều ngày mưa thì càng thêm trầm trọng. Mộ Dung Nghi đau đến mức trên trán đổ mồ hôi lạnh, căn bản không thể ngủ, ngay cả Tiểu Lam Tử cũng đau lòng nói muốn thỉnh thái y tới thăm khám cho hắn. Nhưng thái y đến đây thì phải nói thế nào? Nói hắn Mộ Dung Nghi là bịnh cũ tái phát, lại kê vài an thần thang cho hắn ngủ qua cơn đau a!

Nửa đêm, Mộ Dung Nghi nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, mắt cá chân đau đớn khiến toàn thân căng thẳng. Mà hắn lại không muốn gọi Tiểu Lam Tử, bằng không chỉ sợ đêm nay Tiểu Lam Tử so với hắn còn cuống quít khổ sở hơn nữa.

Có tiếng cánh cửa được mở ra, Mộ Dung Nghi buồn cười nói: “Tiểu Lam Tử à? Quay về đi ngủ đi, ta không sao.”

Đối phương lại không đáp lời, lẳng lặng đi đến bên mép giường của hắn. Mộ Dung Nghi vươn tay muốn thắp nến lên, bàn tay vừa mới đưa ra, đã bị đối phương nhanh chóng nắm lấy. Mộ Dung Nghi có thể cảm giác được đầu ngón tay hơi lạnh của đối phương, lại mang theo độ ấm từ lòng bàn tay, ngón tay của hắn thon dài ôn nhuận như ngọc, không thể nào là tay của Tiểu Lam Tử.

“Không cần đốt đèn, dù sao ngươi cũng không muốn thấy ta.” Thanh âm của đối phương du dương mềm mại, nhộn nhạo trong tiếng mưa rơi tích tí tách, làm cho nỗi phiền não trong lòng Mộ Dung Nghi chìm trong ngữ điệu của hắn, cũng lặng yên lắng xuống.

“Hoàng Thượng? Đã trễ thế này…”

Bên tai vang lên tiếng cười khe khẽ trầm thấp của Phi Dật, tay hắn luồn vào trong chăn, đầu ngón tay mới vừa tiếp xúc với chân Mộ Dung Nghi, hắn cả kinh hắn nhích chân ra, ngay lúc đó Phi Dật đã nắm lại được.

“Đừng nhúc nhích, ta sẽ không làm gì ngươi… Ngươi không phải đang đau chân sao?” Trong đêm tối, hình dáng Phi Dật thật mơ hồ, làm cho người ta không thể nào thu lại tầm mắt của mình, lại bất giác làm cho hắn sinh ra cảm giác yên bình. Mộ Dung Nghi bắt đầu thật cẩn thận nhìn vào khuôn mặt của hắn, đôi mắt hắn rũ xuống, thân vận áo ngủ rộng thùng thình, thậm chí có thể đoán được ánh mắt kia cũng thật dịu dàng như chính giọng nói của hắn lúc này.

Ngón tay Phi Dật dọc theo đường cong trên cẳng chân Mộ Dung Nghi, chậm rãi trượt, nhẹ nhàng vuốt ve. Mộ Dung Nghi không dám thở mạnh, cảm giác của hắn trong bóng đêm bỗng nhiên trở nên mẫn tuệ, sâu sắc vô cùng. Đến cả ngón tay thon dài của Phi Dật đặt trên da thịt mình cũng đều cảm nhận vô cùng rõ ràng.

Phi Dật nắm lấy chân của hắn xoa nắn, cung cách vô cùng thuần thục dễ chịu. “Ngủ đi… Chờ ngươi ngủ rồi ta sẽ đi.”

“Ta không ngủ được.” Mộ Dung Nghi lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, lẽ ra hắn nên làm bộ ngủ, sau đó chờ Phi Dật rời đi mới phải.

“Thật sự đau như vậy sao?” Tiếng nói Phi Dật vừa vang lên, chân Mộ Dung Nghi bị nâng lên, thân mình ngã về phía sau, đầu nằm lên gối. Đôi môt Phi Dật nhẹ nhàng đặt lên mắt cá của hắn, từng nụ hôn nhỏ nhẹ mà tỉ mỉ, đầu lưỡi khe khẽ quét lên da thịt hắn, Mộ Dung Nghi cơ hồ phải kinh hô vùng ra.

“Không cần…” Hắn vươn tay muốn Phi Dật đẩy ra.

“Như vậy không tốt sao? Cho ngươi quên đau đớn, chỉ cảm thấy ta…” Phi Dật kéo chân hắn lại, đặt từng chiếc hôn mềm nhẹ mà mang theo câu dẫn ý tứ hàm súc dọc theo cẳng chân uốn lượn khúc chiết. Mộ Dung Nghi càng chống đỡ, muốn trốn lùi về phía sau, lưỡi của Phi Dật đã nhập vào bên trong đùi non.

“Dừng lại, được không?” Mộ Dung Nghi dường như sắp khóc tới nơi.

“Vì sao phải dừng lại? Ngươi chịu không được, phải không?” Câu hỏi của Phi Dật không hề có ý châm chọc hay đùa giỡn, tựa như một câu ân cần thăm hỏi dịu dàng. Hình như hắn hơi say.

Mộ Dung Nghi muốn khép chặt hai chân lại, Phi Dật lại trước tiên trấn áp hành động của hắn, cắn nhẹ vào da thịt non nớt ở đùi trong của Mộ Dung Nghi, Mộ Dung Nghi liền cả kinh hít dài một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.