Tịch Dương Vô Hạn Hảo

Chương 18: Chương 18




Thanh Tư Phong mở to mắt nhìn Lam Vũ Đình hôn mình, sự khiếp sợ đang tràn ngập trong lòng.

Trong đầu đang gào thét đủ mọi loại cảm xúc.
Nàng hôn cô!
Lam Vũ Đình thế nhưng hôn cô a!
Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau, mà lại ở trong tình huống như vậy.
Nhưng sao cảm giác thật lạ, đôi môi này, mùi hương này, có cảm giác như quen thuộc, lại như xa lạ.
Không được, không thể như thế..
Không thể chìm đắm, không thể lún sâu vào a Tư Phong...
Tự nói với mình như vậy thế nhưng làm sao cũng không dừng lại được, bối rối, bất an, kinh hỉ, vui sướng đang trộn lẫn, đấu tranh làm Thanh Tư Phong thất thần.
Thừa lúc Thanh Tư Phong không phòng bị, Lam Vũ Đình cậy mở hàm răng cô ra, duỗi chiếc lưỡi đinh hương tìm kiếm cái lưỡi rụt rè bên trong, ngươi truy ta đuổi.
Thanh Tư Phong hồi thần lại thì biết được lưỡi của Lam Vũ Đình đang cuồn loạn mà truy quét nàng, hương thơm nồng đậm lan tràn trong miệng, thấm tận ruột gan, nàng sắp chìm đắm trong sự ngọt ngào này.

Có chút không biết làm sao giãy dụa thân mình, nâng đầu lên một chút, đây là lí trí của cô đang làm kháng cự cuối cùng.

Lam Vũ Đình hai tay vòng quanh ôm siết lại cổ Thanh Tư Phong, mặt hai người dính chặt vào nhau, môi lưỡi càng tiến sâu.

Phối hợp "ưm" một tiếng liêu nhân làm Thanh Tư Phong lập tức buông khí giới đầu hàng.
Vì phải dùng sức mà còn bị Lam Vũ Đình hôn nên Thanh Tư Phong có chút kiệt sức, ngắm nhìn dung nhan của người đang hôn mình, đôi mắt Lam Vũ Đình khép hờ, lúc này khóe mi có chút ẩm ướt, như hai cánh bướm xinh đẹp đang bất an.
Thở dài một tiếng trong lòng, chính thức từ bỏ mọi loại kháng cự, nhắm mắt đáp lại người trong lòng, đem cái lưỡi đang từng chút câu dẫn mình trong kia mút lấy.
Đây là lần đầu tiên hai người thanh tỉnh mà hôn nhau.
Cuối cùng cô cũng đáp lại nàng rồi.
Lam Vũ Đình mừng đến rơi lệ, nức nở một tiếng, mở mắt ra nhìn Thanh Tư Phong.

Thanh Tư Phong nhận thấy nàng ngừng lại, lại nghe thấy tiếng nàng nức nở, mở mắt ra thấy hai hàng lệ lăn dài trong đôi mắt xinh đẹp, lòng cô đau xót không thể tả.
Vội ôm lấy nàng hôn lên từng dòng nước mắt, hôn lên đôi mắt và hàng mi dài của nàng.

Yêu thương vô hạn cưng chiều: "Xin lỗi, Vũ Đình, đừng khóc".
Vừa hôn hôn khắp mặt nàng vừa nhẹ giọng xin lỗi, Thanh Tư Phong thật sự hối hận đến chết rồi.
Người dưới thân khóc càng ngày càng lợi hại, như muốn trút đi tất cả uất ức vì bị cô không quan tâm mấy ngày nay.
Nàng không nói một tiếng, chỉ ôm lấy cổ Thanh Tư Phong khóc, cảm nhận từng nụ hôn tràn đầy yêu thương trên mặt mình, nghe Thanh Tư Phong mềm giọng xin lỗi.
Nằm trong lòng cô một lát, sau đó nhìn thẳng vào mắt Thanh Tư Phong, cô cũng nhìn lại nàng.

Hai người nhìn nhau, không còn che giấu tình cảm nồng đậm trong mắt, ai cũng đều thấy được tình ý trong mắt đối phương.
Lam Vũ Đình đặt hai tay lên vai cô, giọng vẫn còn yếu ớt: "Tư Phong, em có yêu chị không?" Một giọt nước mắt rất phối hợp lăn dài xuống.

Thanh Tư Phong nơi nào chịu nổi đóa hoa mĩ lệ này, đau lòng cúi xuống hôn hôn đôi mắt của nàng, nhẹ giọng: "Có, em yêu chị, Vũ Đình, thật xin lỗi, là em ngu ngốc, làm tổn thương chị"
Lam Vũ Đình nghe được cô nói thế miệng mỉm cười thẹn thùng, sau đó có chút ra lệnh: "Vậy sau này không cho em trốn nữa, không cho em từ chối chị nữa, không cho...ăn hiếp chị".
Thanh Tư Phong nhất nhất gật đầu nghe theo nàng: "Được được, không dám nữa, đừng khóc nữa được không, mắt đỏ hết cả rồi này" nói rồi lại hôn hôn đôi mắt nàng.
Lam Vũ Đình cảm thấy một sự vui sướng lan tràn trong lòng, cuối cùng nắm nắm vạt áo cô, nhỏ giọng: "Vậy...hôn chị".
Thanh Tư Phong nghe thấy lời này có chút muốn cười, thật sự cũng cười ra miệng, lập tức bị Lam Vũ Đình trừng mắt: "Không cho cười..."
Sau đó cô hôn xuống môi nàng, làm lời tiếp theo tan vào trong miệng hai người, một tay Thanh Tư Phong ôm lấy gáy Lam Vũ Đình, một tay ôm quanh eo nàng, làm hai người chặt chẽ dán vào nhau, ngực hai người tương dán, cảm nhận được mềm mại đầy ắp phập phồng của Lam Vũ Đình dán vào cô, chạm vào một suy nghĩ không an phận nào đó.
Một ngọn lửa vô danh nổi lên.
Thanh Tư Phong duỗi lưỡi dò xét trong miệng nàng, hôn, mút, liếm lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn kia, nuốt về những tinh ngọt thơm mát.
Tay sờ lấy eo nàng, nhỏ nhắn chỉ một bàn tay cũng có thể bao hết một bên, vải vóc tơ lụa ma sát trong bàn tay cô.

Chân chen vào giữa hai chân nàng, vì Lam Vũ Đình hôm nay chỉ mặc có chiếc váy ngắn, vì thế khi chân Thanh Tư Phong chen vào, làm làn váy vì thế bị xốc cao lên, lộ ra một góc quần lót và bắp đùi mềm mịn.
Tay Thanh Tư Phong sờ xuống, không ngờ lại chạm đến bờ mông và đùi của nàng, một mảnh da thịt như tơ lụa dưới tay.
Lam Vũ Đình run lên một cái, miệng tràn ra một tiếng khẽ ngâm "ưm.."
Phía trên hai người vẫn hôn nhau trời đất quay cuồng, phía dưới tay Thanh Tư Phong như bị ma quỷ vuốt ve khắp bắp đùi nàng, từ trong ra ngoài sờ hết một lần, làm nàng khó chịu mà vặn vẹo eo, tiếng ngâm bên môi tràn ra càng nhiều, hai tay không yên phận bắt đầu kéo đồ Thanh Tư Phong xuống.
Thanh Tư Phong dời tay lên kéo tuột một bên vai của nàng xuống, làm lộ ra một bờ ngực căng tròn đang phập phồng lên xuống, cô dời môi xuống hàm, cổ rồi xương quai xanh, sau đó là ngực nàng, kéo toàn bộ váy xuống thì một nụ hoa đỏ tươi ướt át nhảy ra, đứng sừng sững đợi người đến hái.

Không chút ngần ngại há miệng ngậm lấy, cảm giác cương cứng rồi lại mềm mại được cuốn trong đầu lưỡi mình.
Lam Vũ Đình trong khoảnh khắc Thanh Tư Phong ngậm lấy ngực mình liền giật mình "a" một tiếng, sau đó là khoái cảm dâng đến làm nàng muốn nghẹt thở, nâng đầu dậy ôm lấy đầu Thanh Tư Phong, sau đó nằm xuống, nàng bị Thanh Tư Phong liếm cắn đến sắp ra, thật sự chỉ một bên ngực nhưng nàng lại có cảm giác quá mức mãnh liệt, nước mắt vô thức thấm ướt làn mi, có chút không chịu nổi nữa run run hô: "Đừng, Tư Phong, không được...dừng lại...ô..."
Thanh Tư Phong đang trong ý loạn bỗng nhiên nghe tiếng khóc của nàng, giống như đột nhiên thanh tỉnh, cô nhả một đoàn đỏ tươi sưng tấy trong miệng mình ra, nụ hoa phủ một tầng sương óng ánh, run rẫy không thôi.
Ôm lấy đầu của Lam Vũ Đình, nàng cũng thở gấp run rẫy ôm lại cô, hai người đình chỉ mọi động tác, chỉ lặng lặng ôm lấy nhau, đợi lửa nóng trong người dần tắt.
Một lúc lâu sau Lam Vũ Đình nhẹ đẩy cô ra, nàng hai má ửng đỏ, khóe mắt còn vương nước mắt thẹn thùng cười cười với cô một tiếng.
Thanh Tư Phong phủ xuống hôn hôn một chút đôi mắt đến khóe môi nàng, đè ép dục vọng sửa sang lại y phục cho nàng.
Sau đó ngồi dậy kéo nàng ngồi vào lòng mình.

Lam Vũ Đình tùy ý cô ôm mình, có chút suy yếu dựa vào lòng cô, lưng áp vào ngực cô.
Thanh Tư Phong dang hai tay bao trọn lấy nàng trong lòng mình, tiến đến tai nàng mềm giọng: "Vũ Đình, làm bạn gái em nha...".
Lam Vũ Đình bên tai đỏ ửng, lan tràn đến đôi má của nàng, nhẹ nhàng "ân" một tiếng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.