Tích Hoa Chỉ

Chương 11: 11: Kể Chuyện Xưa




Tuy rằng bốn vị phu nhân đều lấy ra tài sản của mình, nhưng các phòng thiếp thất lại không chút động tĩnh, bọn họ không có sức mạnh như các vị phu nhân, tiền là thứ đồ để sau này bọn họ lo toan cuộc sống, bọn họ không dám hào phóng, có con thì đỡ hơn chút, nếu như không có con mà trong tay lại không có chút bạc, chỉ nghỉ thôi đã thấy hoảng loạn trong lòng.Hoa Chỉ vốn còn muốn nói đến hôn sự của bản thân, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của tổ mẫu, nàng nói: “Tạm dừng ở đây vậy, mấy ngày này mọi người tạm thời ổn định lại tâm trạng trước, đừng suy nghĩ nhiều.”Mọi người lần lượt cáo lui, Hoa Chỉ đi sau cùng: “Tổ mẫu, người nghỉ ngơi đi, mọi chuyện đều lấy sức khoẻ làm trọng.”Lão phu nhân nhìn người tôn nữ ngày thường không hề nổi bật này, giờ đây bà nhìn thế nào cũng thấy thích, bà vỗ cạnh giường ý nói nàng ngồi xuống, từ dưới gối lấy ra một cuốn sổ sách và mấy chiếc chìa khoá, sờ nhẹ, cảm thán nói: “Một sấp sổ sách, một chiếc chìa khoá phòng kho lớn, cuối cùng cũng chỉ có chút này là dùng được.”Đem hai món đồ đặt vào trong tay Hoa Chỉ, lão phu nhân thở dài: “Trước đây chút tiền đồ nhỏ ở trang viên không cho vào trong mắt, nào nghĩ đến giờ đây chúng ta phải dựa vào chút ít đó.

Chiếc chìa khoá là phòng kho bên này, tuy rằng đồ bên trong không còn gì nữa, nhưng rộng rãi, để chút đồ vẫn được.”Hoa Chỉ hơi bất ngờ, nàng còn tưởng rằng tất cả sản nghiệp trong nhà đã bị tịch thu hết rồi…Nhìn ra được tâm tư trong lòng nàng, lão phu nhân khẽ mỉm cười nói: “Trong nhà vẫn còn hai trang viên chưa bị niêm phong.”“Sao có thể? Hoàng thượng khoan hồng rồi?”“Đều là nhờ mặt mũi của Thái hậu.”Nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện, Hoa Chỉ cũng không biết Hoa gia và Thái hậu có chuyện xưa, chỉ là đến bây giờ nàng cũng không biết chuyện xưa này là với ai.Được cái lão phũ nhân cũng không định che giấu nàng: “Thái hậu lớn hơn ta vài tuổi, có chút quan hệ thân thích với nhà mẹ đẻ ta.

Lúc đó trong nhà bà ấy xảy ra chuyện, nương ta thấy bà là một nữ nhi đáng thương nên đã dẫn bà ấy về nhà.

Chúng ta sống với nhau rất tốt, ngủ chung trong một căn phòng gần hai năm.


Sau này bà ấy định thân, nương ta còn âm thầm thêm của hồi môn cho bà, lúc ta thành thân bà ấy cũng tặng quà quý giá.”Nhớ đến tình cảnh nhiều năm về trước, lão phu nhân cúi đầu nhìn bàn tay đã không còn mềm mại của mình, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy rồi.

Nhưng những ký ức kia vẫn không hề nhạt đi theo thời gian, ngược lại hai năm này bà nghĩ đến càng nhiều hơn.“Chỉ là tình thế trong cung phức tạp, Hoa gia đời đời đều có người làm quan, vì để tránh những chuyện phiền phức chỉ đành ít qua lại.

Chỉ là phần tình cảm vẫn còn đó, lần này cũng may nhờ có bà ấy, nếu không Hoa gia chúng ta e là…”Chỉ cần nghĩ đến hậu quả kia, lão phu nhân vô cùng cảm kích không thôi.Hoa Chỉ khẽ cau mày: “Hậu cung không được can thiệp chuyện chính sự, Thái hậu làm như vậy đồng nghĩa với việc làm trái ý chỉ của Hoàng thượng, sẽ khiến Hoàng thượng bất mãn chứ?”“Thật hiếm khi con có thể nghĩ đến những điều này.” Lão phu nhân lộ ra nụ cười trên mặt: “Yên tâm đi, hai trang viên kia là Thái hậu tặng thêm của hồi môn lúc ta thành thân.


Căn nhà hiện tại chúng ta đang ở và căn ở ngoại thành cũng vậy.

Quan viên phụ trách việc tịch thu nhà nhất định đã báo chuyện này lên trên từ lâu, sẽ không có người lấy chuyện này ra nói.”Hoá ra là vậy, chẳng trách hai căn nhà kia không bị niêm phong, biết được nội tình bên trong, trong lòng Hoa Chỉ yên tâm hơn rồi.

Vẫn còn những hai căn trang viên như vậy, áp lực của nàng cũng nhỏ hơn rất nhiều, ít nhất không cần lo lắng sẽ bị đói bụng.“Tổ mẫu, là hai trang viên nào?”“Một cái ở thành nam hai mươi dặm, một cái gần hơn chút, thành đông mười dặm.”Là hai chỗ này! Trong lòng Hoa Chỉ vui mừng, nếu như nàng nhớ không nhầm, một trang viên trong số đó nối liền với một khu rừng, bên trong hình như có rất nhiều cây trái.

Nàng dường như biết được nên bắt tay từ chỗ nào rồi!“Tổ mẫu, con muốn đi một chuyến…”Lão phu nhân lắc đầu ngắt lời của nàng: “Nếu đã giao cho con làm đương gia, không cần thiết phải chuyện gì cùng xin ý kiến của ta.


Vướng bận tay chân không làm được việc, tổ mẫu chỉ cần biết con làm mọi chuyện đều là suy nghĩ cho Hoa gia là được.”Sự tín nhiệm này đến quá đột ngột, Hoa Chỉ ngây người một lúc rồi mỉm cười: “Con đã hứa với tổ phụ là sẽ không để ông ấy thất vọng.

Tổ mẫu, con cũng hứa với người, tuyệt đối sẽ không để người thất vọng.”“Tổ mẫu tin con.”“Vậy tôn nữ sẽ cố hết sức mình, vẫn mong tổ mẫu đưa toàn bộ khế ước bán thân của đầy tớ trong nhà cho con.”Lão phu nhân cũng đoán ra được dự định của nàng, bà cũng không ngăn cản, ra hiệu cho Tô Ma Ma di lấy chiếc tráp đựng khế ước bán thân ra, trực tiếp đưa cho nàng: “Toàn bộ đều ở đây.”Hoa Chỉ hai tay nhận lấy, sau đó hành lễ: “Tôn nữ cáo lui.”Mắt thấy nàng rời đi, Tô Ma Ma lo lắng: “Lão phu nhân, lẽ nào đại cô nương muốn…”“Theo lý thì nên làm như vậy, con bé không nghĩ tới chuyện này mới lạ.” Lão phu nhân nhấp một ngụm trà: “Dựa vào tình hình của Hoa gia hiện nay, sao còn cần dùng đến nhiều người hầu hạ như vậy nữa, nên giải tán rồi.”“Vâng, đại cô nương tháo vát.”Nếu đã dám ra mặt làm chủ cho cái nhà này, cớ sao lại không có chút bản lĩnh cho được.

Sợ là sợ tuổi còn quá trẻ, không chịu nổi áp lực.Ra khỏi viện, Hoa Chỉ bèn lập tức phân phó: “Phái người đi truyền lời với Từ quản gia, bảo ông ấy tập hợp tất cả hạ nhân trong nhà, cách quá xa thì không tình ở trong, một khắc sau ta sẽ qua đó.”“Vâng.”Bão Hạ vẫy tay bảo Lưu Xuân tới, sau khi thì thầm bên tai vài câu Lưu Xuân nhanh chóng rời đi.Hoa Chỉ cũng không trở về phòng, nàng ngồi ở trong một mái đình có gió, mở tráp ra nhìn một sấp khế ước bán thân dày cộm.Quy củ của Hoa gia, khế ước bán thân của đầy tớ mà phu nhân các phòng dẫn đến đều phải nộp cho lão phu nhân, do Hoa gia thống nhất quản lý, tiền lương hàng tháng sẽ do công quỹ chi trả.“Các ngươi đến kiểm tra, nói cho ta biết số lượng.”“Vâng.” Nghênh Xuân và Bão Hạ đổ hết khế ước bán thân ra cho dễ kiểm tra, khi nhìn thần phần khế ước của bản thân, không kiềm được mà nhìn lâu hơn.

Trong lòng lại không chút kích động, đối với bọn họ mà nói, nếu như tiểu thư thật sự đưa khế ước bán thân cho bọn họ thì bọn họ mới khóc.“Tiểu thư, đầy tớ nam có một trăm bảy mươi ba người, đầy tớ nữ có một trăm năm mươi mốt người, khế ước sống có một trăm mười chín người, khế ước chết có hai trăm lẻ năm người.”Cái gọi là nhiều nô bộc chẳng qua cũng chỉ là như vậy, Hoa Chỉ hưởng thụ cuộc sống nhiều nô bộc có chút cảm thán, lại hỏi: “Có biết có bao nhiêu người đi phương Bắc không?”Bão Hạ trả lời: “Nô tỳ nghe ngóng ở chỗ Từ quản gia được một chút, đi mười lăm người, đều là những nô tài được trọng dụng bên cạnh các vị ấy.”Mười người chủ tử, nhưng nô tài đi theo lại mười lăm người, ít nhất nói rõ Hoa gia cũng xem như được lòng người.


Hoa Chỉ tiện tay lấy lên một bản khế ước: “Người khác thiện lượng với ta, ta cũng nguyện lấy thiện lương để báo đáp họ.

Nếu như ai muốn đi, ta sẽ không làm khó.”Hai đại nha hoàn nhìn nàng, Nghênh Xuân do dự hỏi: “Ý của tiểu thư là người có khế ước chết cũng sẽ thả?”“Thả, người thay lòng giữ ở trong nhà cũng sẽ không yên ổn.” Tự do nghe hình như rất hấp dẫn người khác, nhưng bọn họ cũng không phải là bách tính có ruộng có đất bình thường, với một tương lai không rõ còn không bằng ở lại Hoa gia, dựa dẫm vào cây đại thụ mới dễ hóng mát.

Tuy rằng cây đại thụ này ngã rồi nhưng cũng không phải một gia đình bình thường có thể so sánh được.

So với việc lấp đầy chiếc bụng thì tự do cũng không có quan trọng lắm.Ngày tháng yên ổn trải qua lâu rồi, cũng không phải ai cũng có dũng khí xông pha ra bên ngoài, huống hồ Hoa gia vẫn chưa đến mức cùng đường.Đám người Nghênh Xuân có một loại tín nhiệm mù quáng đối với tiểu thư nhà mình, bọn họ tin rằng tiểu thư nói thả thì chắc chắn phải có lý do, bọn họ chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.