Bến thuyết nhộn nhịp hay không quyết định đến sự phồn vinh của một thành phố, tuy triều Đại Khánh hiện giờ không thể sánh được với thời kỳ hưng thịnh nhưng cũng được tính là dân giàu nước mạnh. Kinh thành là nơi trung tâm nhất của triều Đại Khánh, đương nhiên bến thuyền ở đây cũng sẽ có nhiều người đi lại hơn, vô cùng nhộn nhịp.
Hoa Chie không đặc biệt mặc đồ nam, nhưng cũng không ăn diện giống một tiểu thư khuê các. Nàng mượn bộ quần áo của Nghênh Xuân mặc lên người, khuôn mặt có trang điểm lại đôi chút để ăn nhập với đám đông.
Niệm Thu và Từ Kiệt đi theo nàng, cả người đồ đầy mồ hôi, liều mình bảo vệ nàng ở chính giữa, chỉ sợ nàng sẽ bị người ta đụng trúng.
Hoa Chỉ đến bên thuyền đi dạo một vòng, rồi nhìn theo tiếng kêu gọi người trên thuyền hoặc dưới thuyền, nhìn đám người mặc quần áo rách nát, chắp vá lung tung đang khiêng vác đồ nặng, khổ cực mưu sinh, và người quản sự đứng ở trên cao liên tục thúc giục, đáy lòng nàng tĩnh lặng.
Không phải nàng không thay đổi được tình hình này, mà là không thể. Cho dù ở nơi nào thì chúng ta đều phải tuân theo quy tắc ở đó, chứ không thể mơ tưởng hão huyền đến việc thay đổi nó được. Bởi vì quy tắc không những dính líu đến lợi ích của người quản lý, hơn nữa còn là một thời đại kia.
Có một số chuyện nếu manh động, người có lợi chính là người tư bản nắm quyền, còn người dân vốn nghèo khổ thì nay lại càng khổ cực hơn. Trừ phi, nàng là người quyết định quy tắc kia, là người giữ quyền phân chia miếng bánh này như thế nào.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ làm người đó, cho nên bao nhiêu năm nay nàng không ra cửa, không nghe ngóng, cũng không muốn biết. Nàng chỉ ở ru rú trong căn nhà yên bình của mình.
“Tiểu thư, thuyền ở bên kia ạ.” Từ Kiệt chỉ về con thuyền không xa ở đằng kia.
Hoa Chỉ nhìn sang, nơi đó quả thực có một con thuyền đang đậu, to hơn hẳn hai chiếc thuyền bên cạnh cộng lại. Nàng nhìn khắp bến thuyền, e rằng chỉ mỗi con thuyền này là lớn nhất rồi. Lúc này bên bờ gần đấy đã có rất nhiều người mang theo đòn gánh đợi chờ. Đối với bọn họ mà nói, mực nước trên thuyền sâu như vậy ắt hẳn sẽ có rất nhiều việc để làm.
Ba người tiến lại gần, Từ Kiệt do dự một lát, bèn hỏi: “Đại cô nương có muốn lên thuyền không ạ? Hôm nay không có gió, mực nước biển lại sâu, chắc sẽ không lắc lư được.”
“Ta sẽ lên.” Hoa Chỉ bước lên thuyền tam bản đầu tiên.
Vốn dĩ Từ Kiệt còn lo lắng đại cô nương sẽ sợ, dù gì bên dưới cũng là nước, tuy đây là khu vực nước nông, nhưng có cô gái nào không sợ rơi xuống nước chứ? Đó không phải vấn đề có thể che giấu được.
Nhưng nỗi lo này chỉ xảy ra trong một khắc mà thôi. Y trông thấy đại cô nương đi lại còn ổn định hơn cả y, ngoại trừ căng thẳng đuổi theo, y cũng không dám nhớ lại biểu hiện lần đầu mới bước lên thuyền của bản thân ra sao.
Khi người trên thuyền nhìn thấy Từ Kiệt dẫn người đến, bọn họ đều đứng trên mạn thuyền đợi y. Đến khi nhìn thấy người tới là hai cô nương thì nhỏ giọng nói một hồi, nhưng khi họ bước lên thì ai nấy đều im bặt. Biết đâu đây là cách hành sự của người trong kinh thành thì sao? Bọn họ vẫn còn bạc chưa thanh toán, không nên gây chuyện thì hơi.
“Đây là cô nương quản sự trong phủ ta, đợi nàng kiểm hàng xong sẽ thanh toán cho các ngươi. Vẫn mong các vị thông cảm cho, xin hãy đợi bên ngoài đợi một chút.”
Ý tứ chính là bảo bọn họ đừng đi theo? Đám người lần đầu tiên trong đời đến kinh thành, nhìn nhau gật đầu.
Xuống đến khoang thuyền, nhìn thấy bên trong toàn là màu cam vàng của cam quýt, Hoa Chỉ đi xung quanh, lâu lâu lại chọn một quả trong số đó bóc một miếng ăn. Trong mười quả thì cũng có đến bảy tám quả ngọt, còn lại hai ba quả dù có chút chua nhưng mùi vị vẫn khiến người ta chấp nhận được.
Thấy đại cô nương im lặng nãy giờ, trong lòng Từ Kiệt thấp thỏm, kiếm chuyện nói: “Trước khi hàng được bỏ lên thuyền, tiểu nhận đã chọn một ít để kiểm tra rồi, cuống vẫn còn là màu xanh, hái xuống chưa được bao lâu, đi đường gió lớn, mỗi ngày cửa khoang đều mở ra để gió thổi vào, tuy hiện giờ không thể so được với lúc mới lấy lên thuyền, nhưng cũng được tính là tươi mới.”
“Ừ, không tồi.” Hoa Chỉ phủi tay, nhìn về phía Từ Kiệt đang bày ra vẻ mặt lo lắng: “Nếu đã biết làm xong mọi chuyện rồi thì cần gì phải sợ chứ, ta còn bắt lý ngươi hay gì.”
“Tiểu nhân không dám ạ.”
“Ta không trách ngươi, chuyện làm xong chính là xong rồi, sẽ không ai bắt bẻ ngươi đâu, ta nào có khó hầu hạ đến thế. Đi thuê một số xe đẩy đi, ngươi có biết đường đến trang viên ở thành Nam không?”
“Có ạ, tiểu nhân đã đi qua đó hai lần rồi.”
“Mang hết chỗ này đến đó đi.”
“Vâng ạ.” Từ Kiệt xoay người, vừa mới đi được hai bước lại nghe đại cô nương ở phía sau căn dặn: “Xem thử ở bến thuyền còn bao nhiêu chiếc xe lẻ tẻ, không đủ thì đến hãng xe thuê.”
“Vâng ạ, tiểu nhân đã biết.”
Niệm Thu bụm miệng: “Tiểu thư dù có tốt bụng cũng thể hiện vô cùng lạnh nhạt nha.”
“Yêu cầu của ngươi về lòng tốt cũng thấp quá rồi đó.” Hoa Chỉ bật cười: “Đi thanh toán cho bọn họ đi.”
“Vâng ạ.”
Niệm Thu đi thanh toán, còn Hoa Chỉ thì bước xuống thuyền, chậm rãi đi dạo trên bến.
Vô vàn thứ trên thế gian có thể nhìn thấy hết ở bến thuyền này, nàng hệt như một vị khách đi dạo bên trong, nhưng lại không nhiễm chút bụi trần nào.
Lại có một con thuyền vào bờ, khi thấy đó là con thuyền của khách bình thường, nàng di chuyển tầm mắt đi, nhìn về nơi toả đầy vị tanh của biển kia. Cả đời này nàng vẫn chưa nếm được hương vị biển.
Trên mạn thuyền của khách bình thường kia, thế tử chăm chú nhìn bóng dáng nhàn nhã kia, đến khi thuyền dừng hẳn mới thu lại tầm mắt, nhỏ giọng phân phó: “Nhóm một đến Hồ gia, nhóm hai đi theo ta.”
“Vâng ạ.”
Sau đó hắn đứng ở trên cao nhìn về phương hướng kia, người đó đã len vào trong nhóm người, không hề quan tâm đến những quy củ được đặt ra trên người nữ tử, vô tư không chút kiêng kỵ.
Là ỷ vào trên bến thuyền không ai quen biết nàng sao? Thế tử leo lên ngựa, nhớ đến bao nhiêu năm nay nàng chưa từng ra khỏi cửa, e rằng không chỉ mỗi bến thuyền mà ngay cả đường phố trong kinh thành cũng không ai nhận ra nàng được, huống hồ nàng còn che đi dung mạo thật của mình.
Thế tử lại nhớ về đêm mưa kia, khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi lạnh lùng kia.
Khi Niệm Thu kéo tiểu thư nhà mình từ trong đám đông ra, vẻ mặt đã sắp khóc đến nơi. Nếu như tiểu thư mang theo một thân toàn mùi này trở về, không cần những chủ tử khác nổi giận, Nghênh Xuân đã dạy dỗ nàng ấy trước rồi!
“Ta bảo ông chủ gói chút đồ biển mang về, ngươi đi trả tiền đi.”
“Đồ khó ngửi như thế, sao có thể mang vào cửa…”
“Bọn họ sẽ không cho ta vào nhà?”
Niệm Thu nghẹn lại, ai có gan không cho chủ tử vào nhà chứ, huống hồ hiện giờ nàng còn là người quản lý gia đình. Nhưng món đồ này thực sự là…
Sau khi đuổi được đại nha hoàn đang nước mắt lưng tròng đi, Hoa Chỉ ngửi tay áo mình, mùi cũng không quá khó ngửi, đi một lúc là hết mùi rồi.
Kinh thành nằm ở phía Bắc, cho nên bọn họ thích thịt hơn là cá. Những gia đình quyền quý cũng vì dưỡng cơ thể, tiếc mạng nên mới ăn nhiều vài miếng. Đối với rất nhiều người mà nói, cá dùng để nấu canh.
Còn những món đồ biển khô được vận chuyển từ phía Nam đến, thông thường chỉ có những người dân nghèo khổ mới mua để thay đổi khẩu vị. Bởi vì không có thị trường nên cũng chẳng buôn bán mặt hàng này, thỉnh thoảng mới có thuyền thuận tiện mang theo một ít. Hôm nay Hoa Chỉ may mắn gặp được, đương nhiên sẽ không thể bỏ qua được. Nếu như là cá biển tươi thì tốt biết mấy, nghĩ đến là nàng thấy thèm rồi.
Niệm Thu cầm một túi đồ lớn, cố gắng để ra xa nhất có thể, vẻ mặt méo xệ: “Tiểu thư, vậy cũng nhiều quá rồi.”
“Đến lúc làm xong, ngươi đừng có ăn đó.”
Niệm Thu nào dám nghi ngờ thiên phú đối với thức ăn của tiểu thư, tay nghề nấu ăn của Phất Đông đều là tiểu thư dạy dỗ ra. Món đồ này chắc có thể ăn được nhỉ? Vẻ mặt Niệm Thu rối rắm, nhưng lại nhét hai chữ “không ăn” vào sâu trong bụng. Khụ, nàng ấy cứ nếm thử mùi vị trước rồi tính sau.