Tích Hoa Chỉ

Chương 55: Lời Đề Nghị Của Lão Phu Nhân



Thược Dược đi theo ra đến cửa hông, nàng ấy trông thấy thế tử còn đang đi về trước thì nôn nóng, vội bước tới kéo góc áo của thế tử: “Ta muốn trở về ăn cơm nhanh một chút…”

Cố Yến Tích bất lực dừng bước chân lại nhìn nàng ấy, mới có một ngày đã dùng đến hai chữ “trở về” rồi, nếu ở lâu thêm chút nữa, còn nhớ cửa nhà mở kiểu nào không? “Nhớ kỹ tên hiện tại của ta, ngày thường gọi ta là Yến ca, phải đối xử với ta như những người bạn đồng hành bình thường!”

“Có thể gọi người là Yến ca sao?”

“Ta nói được là được.”

Thược Dược cũng không tỏ ra sợ hãi nữa, nàng ấy thoải mái gọi một tiếng: “Yến ca.”

Đáy mắt Cố Yến Tích có gì đó lướt ngang qua, nhưng Thược Dược một lòng chỉ muốn trở về ăn cơm không hề chú ý đến, nàng ấy chỉ mong thế tử nhanh thả mình đi.

“Ngươi không đội mũ.”

Thược Dược sờ lên theo bản năng, nàng ấy không đội thật. Nhưng con đường vừa nãy mới đi qua cũng gặp không ít người, đã vậy họ còn hành lễ với nàng ấy nữa. Hễ mà bọn họ để lộ ra chút chán ghét sợ hãi gì đó, nàng ấy phải phát hiện được mới đúng, nhưng…

Cố Yến Tích cong khoé môi: “Đi ăn cơm đi.”

“Ồ.” Thược Dược nghe lời đi ngược trở lại, suốt đường đi còn đang nghĩ đến phản ứng của người hầu. Lúc vào cửa, nàng ấy còn chú ý một chút người hầu giữ cửa, chỉ thấy hắn hành lễ với nàng ấy, nên làm gì thì vẫn làm cái đó.

Đi vào bên trong, những người gặp nàng ấy đều lần lượt hành lễ, gọi một tiếng “Thược Dược cô nương”. Phản ứng lớn nhất cũng chỉ không nhìn nàng ấy, nhưng trên mặt không hề tỏ vẻ chán ghét nào cả.

Bước chân của Thược Dược càng ngày càng nhanh, đến cuối cùng nàng ấy nhảy nhót vui vẻ đi vào viện của bạn tốt.

“Hoa Hoa.”

Hoa Chỉ đến cửa đón nàng ấy: “Mau đi rửa tay đi. Lưu Hương, gọi Phất Đông dọn cơm.”

“Vâng ạ.”

Thược Dược vừa nhìn đã thấy chiếc mũ của mình được treo trên giá, nàng ấy mở đôi mắt sáng ngời kéo bạn tốt của mình đến nói nhỏ: “Hoa Hoa, người hầu của ngươi đều không sợ khuôn mặt của ta.”

“Rất vui sao?”

Thược Dược gật mạnh, quá vui mừng luôn. Tuy rằng ở trong nhà, nàng ấy cũng không đội, nhưng hai chỗ này khác nhau. Ở đó phần lớn đều là bạn đồng hành của nàng ấy, người hầu cũng đã được dạy dỗ, cho dù vậy thì ban đầu cũng không phải không có ai nói đến, là vì bị thế tử xử phạt một trận nên bọn họ mới không dám nữa.

Nhưng nàng ấy chỉ mới ở Hoa gia chưa đến hai ngày đó!

Hoa Chỉ bị ánh mắt hệt như cún con của nàng ấy khiến lòng mềm nhũn, kéo nàng ấy đi rửa tay, nói: “Vốn dĩ là chuyện bình thường, tỏ ra ngạc nhiên mới không có lịch sự.”

Thược Dược cười híp mắt, nàng ấy biết chuyện này không hề bình thường, nhưng nếu Hoa Hoa đã nói phải thì nó chính là chuyện bình thường.

“Sau này đến Hoa gia không cần đội mũ nữa đâu, khi nào trời lạnh còn che gió được, chứ trời nóng đội vào khó chịu lắm.”

“Ừ, được.”

Buổi chiều không có tiết dạy nên Hoa Chỉ kéo Thược Dược lên giường ngủ trưa với nàng, lúc thức dậy thì trông thấy dáng ngủ co quắp của Thược Dược ở bên cạnh, đây là dáng ngủ không có cảm giác an toàn. Dù thường ngày nàng ấy biểu hiện kiên cường ra sao, nhưng chuyện từng xảy ra trên người nàng ấy không thể nào mất hết dấu vết. Nàng không cách nào tưởng tượng được nó phải thê thảm ra sao mới có thể khiến não của nàng ấy lựa chọn cách quên đi.

Hoa Chỉ kéo chăn cho nàng ấy, rồi nhẹ nhàng bước xuống giường, ra hiệu cho Nghênh Xuân lấy quần áo của nàng ra gian phòng bên ngoài.

Nàng vừa thay quần áo vừa dặn dò: “Ta đến chỗ tổ mẫu, bảo mọi người làm việc nhỏ tiếng một chút.”

“Vâng ạ.”

Lão phu nhân vừa mới thức giấc, nhìn thấy cháu gái liền hiểu ngay nàng đến vì chuyện gì. Sáng nay trong nhà có một nam nhân lạ mặt đến, không chỉ mỗi bà biết được mà những người con dâu khác cũng biết cả rồi. Vợ lão Nhị, lão Tam khi đó đã đến nói bóng nói gió phản đối chuyện này, nhưng đều bị bà ngăn lại hết.

Quyết định của cháu gái không hề sai, bà cũng biết được điều nàng lo lắng. Chỉ một chốc mà trong nhà đã có tới bốn đứa trẻ ngã bệnh, cũng không thể trách nàng chuyện bé xé ra to được.

“Tổ mẫu nghỉ ngơi có tốt không ạ?”

“Tốt lắm, thời tiết nóng bức, chuyện lớn hơn nữa cũng không cần thiết đến đây vào giờ này đâu, đừng để bị cháy nắng đó.”

Trái tim Hoa Chỉ ấm áp, nàng biết chuyện Lục Yến Tích vào phủ thể nào tổ mẫu cũng đã biết, nhưng bà vẫn nói như vậy chứng tở bà đã ngầm thừa nhận rồi.

“Đã sắp tháng mười rồi ạ, có nắng gắt cũng không cháy nắng được. Lát nữa tổ mẫu có thể đi dạo một chút, tốt cho cơ thể đó ạ.”

Lão phu nhân mỉm cười gật đầu: “Ừ, nghe con cả.”

Hoa Chỉ cười, nhận lấy tách trà Tô ma ma đưa cho, thổi vài cái lại đưa cho tổ mẫu, đợi bà uống gần nửa tách mới nói ý đồ đến đây: “Thược Dược biết con muốn mời tiên sinh dạy võ, nên đã lén gọi một người đến đây, đó là bạn đồng hành của nàng ấy, thân thủ không phải những tiên sinh dạy võ bình thường có thể sáng được đâu. Nếu so với người mà ngoại tổ phụ mời đến thì bạn đồng hành của Thược Dược càng đáng tin cậy hơn, nên con đã đồng ý. Đợi ngày mai hắn đến, người có thể đến tiền viện xem thử.”

“Thược Dược là người có lai lịch như thế nào? Mà người này thì sao? Có mang lại phiền phức cho Hoa gia không?”

“Lai lịch cụ thể của bọn họ thì con không rõ, chỉ có thể thông qua vài lần giao tiếp mà nhìn ra được đối phương không phải người gian ác. Theo con thấy, bọn họ có lai lịch như thế nào cũng chẳng liên quan gì cả, Hoa gia chúng ta còn có gì để người khác nhóm ngó đến hay sao? Trong kinh thành này có ai mà không biết Hoa gia được Thái hậu bảo vệ, ngay cả Thánh thượng cũng ngầm thừa nhận rồi, ai lại ăn no rửng mỡ đến đây chọc ghẹo Hoa gia vào lúc này chứ.”

Lão phu nhân suy nghĩ kỹ thì đúng là như vậy thật. Bà đã nghĩ vấn đề theo hướng phức tạp, nhưng nếu tách ra thì cũng chỉ có vậy mà thôi. Vào lúc này mà có người vẫn bằng lòng đến giúp Hoa gia, đều đáng để Hoa gia ghi nhớ trong lòng.

“Nếu con đã có tính toán thì cứ thoải mái làm đi, ta thấy nữ đại phu kia không tồi, đáng để giao tiếp.”

“Vâng ạ, có mấy ai trải qua nhiều khó khăn nhưng vẫn giữ được tính cách trong sáng chứ, người đời hiếm có ai sánh bằng nàng ấy. Người bạn đồng hành mà nàng ấy tin tưởng, con cũng bằng lòng tin cậy hơn vài phần.”

Lão phu nhân vỗ tay nàng, bỗng nói sang chuyện khác: “Nhị muội và Tam muội của con cũng coi như có chút danh tiếng tài năng trong kinh thành, tổ mẫu muốn để bọn họ đến lớp học thử xem. Con thấy thế nào?”

Hoa Chỉ nhướng mày: “Ý của hai muội ấy ra sao ạ?”

“Đương nhiên là con gật đầu trước, ta mới đi nói với bọn họ.” Lão phu nhân nói theo lẽ dĩ nhiên: “Con quản lý nhiều việc, ta nghĩ nếu bọn họ có thể thay con lên lớp những lúc con bận rộn cũng tốt.”

Hoa Chỉ không biết nên trả lời thế nào, nhưng cũng không phản đối ngay: “Tất nhiên là tính toán của tổ mẫu rất tốt, chi bằng tổ mẫu nói với hai vị muội muội, bảo các nàng chuẩn bị một chút, hai ngày sau đến lớp dạy đám trẻ thử xem sao. Đến khi đó chúng ta đến nghe các nàng giảng bài, người thấy thế nào?”

“Rất tốt.” Lão phu nhân mỉm cười đồng ý, đáy lòng vô cùng hài lòng. Trước đây, vốn dĩ bà còn hơi lo lắng Chỉ Nhi sẽ không muốn để tỷ muội mình nổi bật, bây giờ nhìn lại, là bà lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Hoa Chỉ nào không biết tổ mẫu có ý dò hỏi nàng chứ, nhưng nàng thật sự mong hai người kia có thể làm được, bởi vì sau này chuyện trong nhà sẽ càng ngày càng nhiều. Nàng thấy mình còn phải đến phía Bắc một chuyến, giờ có người làm thay nàng, nàng cầu còn không được nữa là.

Đáng tiếc, e là tổ mẫu phải thất vọng rồi, đánh giá của tổ phụ dành cho hai vị muội muội chính là: Chữ thì biết hết rồi, nhưng tổ hợp lại thì không tốt lắm.

Nàng cũng xem qua bài thơ của bọn họ làm, nếu ở trong thế giới mà nàng từng ở trước kia thì còn được gọi một tiếng tài nữ, nhưng ở triều Đại Khánh hễ lả người đọc sách đều làm được thơ này, trình độ của bọn họ vẫn còn quá kém, còn chẳng bằng người lấy không ra được một bài hay như nàng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.