Tích Hoa Chỉ

Chương 56: Tiên Sinh Dạy Võ Nhậm Chức



“Còn một chuyện nữa.” Hoa Chỉ nhẹ giọng nói: “Ngày sinh của Tứ thẩm gần kề rồi, bà đỡ và những vật dụng cần dùng cũng nên chuẩn bị rồi, lỡ như sinh trước ngày cũng không đến mức tay chân luống cuống.”

Lão phu nhân vỗ trán: “Xem ta này, chuyện quan trọng như thế mà ta cũng quên mất tiêu. Thuý Hương, ngươi đi tìm bà Lưu đi, bạc đưa đủ thì mời bà ấy vào phủ.”

“Vâng ạ, nô tỳ đi ngay đây.”

Trước khi bị tịch thu nhà, những thứ này đều đã chuẩn bị xong, chưa từng kéo dài đến tháng sinh bao giờ. Cũng không thể trách tổ mẫu quên mất được, ngay cả nàng cũng chỉ mới nhớ ra đây thôi.

Nàng nghĩ giờ này chắc Thược Dược đã tỉnh, nên đứng dậy chào tạm biệt tổ mẫu, rồi ra về.

Trên hành lang, Bão Hạ nhỏ giọng nói: “Lão phu nhân muốn những cô nương khác so tài với người sao?”

“Tổ mẫu không làm chuyện ích kỷ vậy đâu.” Là vì bà biết cơ thể của mình không tốt, sợ không chịu được bao lâu nữa, nhân lúc còn làm người lớn nhất trong nhà, nên muốn tìm thêm hai người trong Hoa gia giúp đỡ cho nàng. Tấm lòng này nàng nên nhận lấy.

“Ngươi tìm thời gian thích hợp đi một chuyến, nói bọn họ biết nên chuẩn bị những gì.”

“Vâng ạ.”



Trong phòng sách, Cố Yến Tích trêu đùa cây trâm và vài lượng bạc vụn trong hộp gỗ, nghe Trần Tình báo cáo tình hình.

“Bẫy đã bày ra hết, chỉ đợi bọn họ giẫm chân vào thôi.”

“Sắp xếp người vào chỗ của lão Nhị.”

Trần Tình giật mình: “Thế tử, đó là Hoàng tử, nếu sắp xếp người bên cạnh Hoàng tử, dù là kết quả thế nào, một khi bị Hoàng thượng biết được thì đối với người sẽ không tốt đâu…”

“Cho nên không thể để Hoàng thượng biết được, sai Khuất Thất đi.”

“Thế tử…”

Cuối cùng, Cố Yến Tích nâng mắt nhìn hắn ta: “Chẳng lẽ ta đưa ra quyết định còn cần hỏi qua ngươi, mới có thể thi hành được sao?”

Trần Tình quỳ xuống đất, nhưng vẫn kiên trì: “Là thuộc hạ đã vượt quá giới hạn, nhưng đây là chuyện của Hoàng thất. Dù người có được sự tín nhiệm của Hoàng thường, cũng không thể so sánh được với cha con bọn ho. Thuộc hạ lo lắng người sẽ bị trút giận giống Hoa lão đại nhân.”

Trần Tình không phải thuộc hạ bình thường, hắn ta cùng tuổi với Cố Yến Tích, mẫu thân của hắn là nha hoàn hầu hạ bên cạnh mẫu phi của Cố Yến Tích, lại vì tuổi tác tương đồng nên từ nhỏ hắn đã đi theo hầu hạ bên cạnh chủ tử. Sau khi Vương phi mất, hai người cùng nhau chịu khổ cực, suýt chút mất cả mạng sống. Sau này chủ tử trở mình, được Hoàng thượng coi trọng, vì không muốn làm liên luỵ đến chủ tử nên hắn ta mặc kệ bản thân đã vượt qua tuổi luyện võ, dựa vào sự kiên cường mà luyện được một thân thủ tốt, dựa vào bản lĩnh của bản thân trở thành đại quản sự.

Đương nhiên, Cố Yến Tích đối xử với hắn ta cũng khác biệt. Hắn tin tưởng người khác nhiều nhất là năm phần, mà người dành được năm phần này chỉ có duy nhất Trần Tình, Thược Dược còn phải kém hơn một nấc.

Chiếc hộp gỗ bị đóng lại, Cố Yến Tích vẫn giải thích vài câu: “Từ tháng tư đến giờ, trong kinh thành đã bắt được bốn thám tử của Nam Cương, khẩu cung của bọn họ đều không có vấn đề, nhưng xâu chuỗi lại với nhau thì lại có dấu vết để tìm kiếm. Ta nghi ngờ bọn họ đến đây gặp mặt ai đó, nhưng người sau màn làm việc quá cẩn thận, ngay cả thám tử của Nam Cương cũng không biết người bọn họ phải gặp mặt là ai. Đến vài ngày trước động đến Hạ gia, ta mới chắc chắn với suy đoán của mình.”

Trần Tình không dám tin mà hô lên: “Người nghi ngờ Nhị Hoàng tử cấu kết với giặc?”

“Nghi ngờ của hắn là lớn nhất, nhưng động đến Hạ gia cũng là đánh rắn động cỏ rồi, khoảng thời gian gần đây bảo mọi người ẩn nấp đi. Trong thời gian ngắn này, Khuất Thất cũng không được manh động, đợi mệnh lệnh của ta.”

“Có cần thông báo một tiếng cho Hoàng thượng trước không?”

“Không cần.” Cố Yến Tích lộ ra vẻ mặt chế giễu: “Ngươi cũng nói rồi đấy thôi, bọn họ là cha con, trước khi không tìm được bằng chứng gì mà báo chuyện này lên trên, cùng lắm lão Nhị chỉ mất đi tư cách tranh giành ngôi vị mà thôi, những chuyện khác đều bị che giấu đi. Hoàng tử phản quốc, Hoàng thượng sẽ không để mình mất mặt như vậy đâu. Mà ta sẽ phải gánh chịu toàn bộ lửa giận của cha con bọn họ.”

“Nhưng người không dâng bằng chứng lên, chuyện này cũng sẽ bị che giấu!”

“Vậy cũng phải xem bằng chứng này đưa như thế nào, bảo lão Đại hoặc lão Tam giao nộp lên thì sao?”

Bống chốc, lòng Trần Tình sáng tỏ: “Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ lập tức đi thông báo Khuất Thất.”

“Không vội.” Cố Yến Tích mở hộp gỗ ra, ánh mắt rũ xuống, không còn dáng vẻ sắc lạnh ban nãy nữa: “Phái người đi mua một căn nhà cách Hoa gia không xa ở thành Nam, không cần quá to, đủ cho ta và Thược Dược ở là được. Thời gian tiếp sau đây, ta sẽ ở Hoa gia, không có việc gần thì không được đến tìm ta.”

Trần Tình không biết thế tử nhà mình đang hát vở nào nữa, nhìn thế nào cũng giống như đang nghĩ cách tiếp cận đại cô nương Hoa gia vậy? “Sao hả?”

Trần Tình vội vàng lắc đầu: “Người có một căn nhà ở thành Nam, thường ngày đều có người dọn dẹp, người có thể đến đó ở ngay được.”

“Quá lớn rồi.” Một tiên sinh dạy võ sao có thể ở căn nhà mấy cửa ra vào thế được. Cố Yến Tích suy ngẫm một lúc về thân phận địa vị của tiên sinh dạy võ: “Một lối vào là được, nhiều nhất là hai lối, tốc độ phải nhanh.”

“… Vâng ạ.”

Trần Tình nhìn cái hộp không rời tay của thế tử, hắn ta càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng. Bỗng nhiên lòng hắn ta dâng lên cảm giác an ủi và hài lòng. Không dễ dàng mà, cuối cùng chủ tử hai mươi tư tuổi nhà hắn ta đã khai sáng. Khi Hoàng thượng đề nghị ban hôn cho chủ tử lần nữa, chủ tử cũng có lý do từ chối rồi!

Tuy Hoa gia giờ đây không thể nói đến chuyện môn đăng hộ đối được nữa, nhưng hắn ta thấy đại cô nương của Hoa gia rất tốt, tốt hơn những thiên kim tiểu thư khuê các kia nhiều. Chỉ dựa vào điểm nàng không sợ chủ tử, hắn ta đã hận không thể nhanh chóng cưới nàng về cho chủ tử.

Đợi đến khi chủ tử thành thân, hắn ta cũng có thể suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của mình rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Tình vui như nở hoa, tươi đẹp đến nỗi bước chân cũng bay bổng.

Cố Yến Tích hoàn toàn không hay biết đại quản sự của mình suy nghĩ sâu xa như vậy, sáng sớm ngày hôm sau đã đi đến Hoa gia, lúc này trời mới tờ mờ sáng.

Tối qua đám trẻ của Hoa gia đã được thông báo hôm nay sẽ có tiên sinh dạy võ đến dạy bọn họ đánh đấm, rèn luyện cơ thể khoẻ mạnh. Đám trẻ ở cái tuổi này rất có hứng thú với việc luyện võ, phần lớn đều là dáng vẻ hào hứng. Cho dù có mấy người không muốn đến, cũng giả vờ khá thích thú.

Tuy Hoa Chỉ đau lòng vì đám trẻ phải dậy sớm, nhưng nàng cũng chưa từng muốn thay đổi thói quen này. Thời gian quý giá nhất của một ngày chính là sáng sớm, điểm này đã được nàng tận dụng triệt để. Cho nên người làm quan đều phải dậy vào giờ Dần, học sinh muộn hơn một chút cũng chính là giờ Dậu, ngoại trừ những công tử ăn chơi trác táng nguyên đêm ra, sẽ không ai ngủ đến khi mặt trời lên cao.

Hoa Chỉ giới thiệu Lục tiên sinh cho đám trẻ xong thì rời đi. Còn việc thu phục đám trẻ này, để sau này bọn chúng cam tâm tình nguyện chịu khổ học tiếp như thế nào, phải xem bản lĩnh của Lục tiên sinh. Nàng chỉ quan tâm đến kết quả.

Cách làm của Cố Yến Tích đơn giản và thô bạo, hắn chỉ cần toả ra một chút sự sắc lạnh đã khiến đám trẻ không dám nhúc nhích, bảo bọn họ làm gì thì làm nấy, vô cùng ngoan ngoãn.

Thược Dược nhìn trộm, cười đến suýt lăn xuống đất. Cùng lúc đang thầm chỉ trích thế tử ỷ lớn hiếp nhỏ, nàng ấy lại cảm thấy thú vị. Thế tử làm tiên sinh dạy võ cho một đám nhóc đầu củ cải, ha ha ha, thật muốn về kể cho Trần Tình nghe quá đi!

Sau khi Cố Yến Tích đánh ra một bộ võ vừa đẹp mắt vừa oai phong, sáng sớm ngày hôm sau đám trẻ đến học không thiếu một ai.

Có đứa trẻ nào không có giấc mộng làm anh hùng cơ chứ, có một tấm gương lợi hại trước mặt, nên bọn họ cũng muốn trở nên lợi hại như vậy!

Đám trẻ lại cần mặt mũi, cho dù trên người đau nhức ê ẩm, nhưng vừa thấy huynh đệ bên cạnh trông bình thường, cũng giả vờ như bản thân không có chuyện gì, cắn răng, liều mạng hoàn thành động tác theo khẩu hiệu của sư phụ. Nhưng nào có biết rằng, thực ra huynh đệ của bọn họ cũng đang cắn răng kiên trì giống mình.

Ngươi đuổi ta rượt, không một ai rớt đội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.