Tích Hoa Chỉ

Chương 58: Oán Hận Đầy Mặt



Lão phu nhân ngồi trên chiếc ghế được bốn ma ma vạm vỡ khiêng tới, nghe thấy tiếng ho nhỏ nhẹ của bà, Hoa Chỉ cố ý đi chậm lại để tổ mẫu có thể ho cho thoải mái.

Đợi tiếng ho dần dứt, nàng mới đi tới: “Tổ mẫu, chúng ta qua đó thôi, sắp đến giờ rồi.”

Lão phu nhân lau miệng, hơi gật đầu: “Cũng được.”

Chiếc ghế được khiêng đến hành lang bên ngoài phòng học, nha hoàn đã đặt ba chiếc ghế ở nơi đó, có một chiếc hơi cách xa một chút.

Hoa Chỉ nhỏ giọng giải thích: “Không cần đi vào làm phiền đâu ạ, đám trẻ sẽ phân tâm, mà Nhị muội, Tam muội cũng sẽ căng thẳng. Con đã gọi Mục tiên sinh đến, bởi vì trình độ của con vẫn chưa đủ để đánh giá người khác.”

“Con đó, khiêm tốn quá rồi.”

Khi đám nha hoàn và ma ma lui hết, Mục tiên sinh cũng bước ra từ một phòng học khác, ông ấy hành lễ với lão phu nhân, sau đó bèn ngồi xuống chiếc ghế được đặt hơi xa một chút kia.

Bởi vì cách quá gần nên nghe rất rõ tiếng động bên trong, không nói đến nội dung giảng như thế nào, nhưng cách kết câu, ngắt câu, lời nói lặp đi lặp lại, hơi thở không đều, sự căng thẳng nhìn thấy một cách rõ ràng. Đến khi nghe kỹ nội dung, căn bản đều dựa theo sách giáo khoa, không có một chút lý giải của bản thân ở bên trong.

Mục tiên sinh nhìn bóng lưng của đại cô nương, không có so sánh thì cảm thấy bình thường, nhưng có đại cô nương làm tấm gương trước mặt, hai vị cô nương còn lại của Hoa gia vẫn còn kém ra lắm.

Vốn dĩ lão phu nhân rất trông mong, nhưng dần dần trở thành thất vọng, bà liếc mắt nhìn vẻ mặt bình thản của cháu gái, trong lòng không khỏi ngẫm nghĩ là bà quá tham lam rồi, có một người xuất sắc vẫn chưa đủ, còn muốn những người khác trong nhà cũng giống như nàng. Chắc chắn Chỉ Nhi biết được tâm tư của bà, cho nên mới hết mực phối hợp, không hề có một lời oán than.

Nhưng suy cho cùng vẫn không cam tâm mà! Cho dù trong lòng có suy nghĩ gì, ba người cũng không rời đi trước, mãi cho đến khi không còn âm thanh, hai cô nương bước chân gấp rút từ bên trong chạy ra.

Nhìn thấy ba người ngồi đó, sắc mặt của Hoa Linh và Hoa Tân đỏ hồng muốn khóc, đối mặt với sự bất lực của tổ mẫu, với sự không cam lòng của Hoa Chỉ, với sự thẹn thùng đỏ mặt của Mục tiên sinh khiến bọn họ hận không thể đào một cái lỗ chui xuống đất.

Bọn họ không hiểu, rõ ràng ở nhà làm rất tốt, còn kéo nha hoàn ra luyện tập, nhưng tại sao đến khi thực hành thật thì lại giảng thành như vậy. Ngồi ở bên dưới đều là những đệ đệ tuổi còn nhỏ, rõ ràng trong lòng đâu cảm thấy sợ hãi!

Lão phu nhân lấy khăn tay che miệng, ho nhẹ vài tiếng, được Tô ma ma dìu tay đứng dậy, Hoa Chỉ vội vàng dìu một bên tay khác của bà.

“Mục tiên sinh, để ông chê cười rồi.”

Mục tiên sinh vội vàng khom lưng: “Là vinh hạnh của tại hạ, cô nương nhà khác không ai có can đảm đứng trên bục giảng bài cả.”

Lão phu nhân được câu nói này an ủi, khiến lòng bà dễ chịu hơn một chút. Sau khi ngồi xuống ghế, hơi nghiêng người về phía Mục tiên sinh, sau đó nhìn sang Hoa Chỉ: “Ta trở về trước đây.”

“Con biết ạ, người trở về nghỉ ngơi đi.”

Lão phu nhân vỗ tay nàng, thở dài, Tô ma ma nhận được ánh mắt của đại cô nương, vội vàng bảo mấy ma ma vạm vỡ khiêng chiếc ghế chở lão phu nhân rời đi.

Mắt thấy một nhóm người ra khỏi viện, Mục tiên sinh trở về phòng học trước, Hoa Chỉ lo lắng đám trẻ ở lớp nhỏ sẽ không chịu ngồi yên, nên cũng không quan tâm đến Hoa Tân và Hoa Linh nữa, đi vào một phòng học khác.

Quả nhiên đám trẻ không hề nghiêm túc đọc sách, tinh thần gần như đã mất đi một chút. Khi nhìn thấy nàng xuất hiện, bọn họ mới nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh lại, mắt nhìn đăm đăm.

Có người to gan, không kìm được mà hỏi: “Trưởng tỷ, sau này nhị tỷ và tam tỷ sẽ làm tiên sinh của bọn đệ sao ạ?”

Có người khởi xướng, nên những người khác cũng bắt đầu lên tiếng theo: “Trưởng tỷ, bọn đệ đều thích tỷ, tỷ tiếp tục làm tiên sinh của bọn đệ đi.”

“Trưởng tỷ, tỷ giảng đệ có thể nghe hiểu, còn nhị tỷ và tam tỷ giảng đệ không hiểu gì cả.”

“Trưởng tỷ, đệ sẽ lớn nhanh hơn, lớn rồi có thể giúp tỷ, tỷ đừng bỏ mặc bọn đệ mà.”

“Trưởng tỷ, sau này bọn đệ vẫn gọi tỷ là tiên sinh nhé, gọi tỷ là tiên sinh tỷ sẽ không thể chạy nữa.”

“Trưởng tỷ...”

Lòng Hoa Chỉ mềm nhũn, nàng không hề muốn lấy đám trẻ này ra để kiểm tra sự yêu thích của bọn chúng đối với mình, cũng chưa từng nghĩ đến lợi dụng bọn chúng để đả kích nhị muội, tam muội. Nhưng để đám trẻ trong lòng bất an như vậy là lỗi của nàng, là do nàng suy nghĩ không chu đáo mới dẫn đến chuyện này.

Nàng nhấc tay ra hiệu, phòng học rất nhanh đã trở nên yên tĩnh. Hoa Chỉ dịu dàng nói: “Là lỗi của trưởng tỷ, là ta không nói rõ với các đệ trước. Nhị tỷ và tam tỷ không phải đến làm tiên sinh, chỉ là thử xem bản thân còn chỗ nào khiếm khuyết mà thôi, bây giờ bọn họ đã biết rồi. Đợi đến khi bọn họ bù đắp lại những chỗ khuyết đó, có thể sẽ đến lần nữa, đến lúc đó các đệ cũng phải đối xử với họ giống như đối xử với ta vậy.”

“Sau này nhị tỷ, tam tỷ sẽ giảng hay như trưởng tỷ chứ?”

“Đương nhiên, lần sau bọn họ tới chắc chắn sẽ giảng hay hơn.”

Đám trẻ lập tức bày ra bộ mặt hóa ra là vậy, trên mặt có lại nụ cười.

Hoa Chỉ sẽ không cảm thấy bọn chúng dễ lừa gạt, bởi vì người nói lời này là nàng nên bọn chúng mới tin, đám trẻ Hoa gia thông minh lắm.

“Trưởng tỷ hiện giờ phải đi xử lý một số chuyện, các đệ tự mình học bài, luyện chữ trước, không được gây ồn ào đến các ca ca bên cạnh, có biết chưa?”

“Vâng ạ, trưởng tỷ.”

Trên hành lang, Hoa Tân và Hoa Linh vẫn còn ở đó, Hoa Chỉ nhìn thấy họ thì không cảm thấy bất ngờ.

“Trưởng tỷ.”

“Nếu đã không cam lòng thì không cần phải hành lễ, ta không quan tâm đến chuyện này.” Hoa Chỉ nhìn hai người đang ngạc nhiên ngẩng đầu lên, giống như bọn họ không ngờ nàng sẽ nói ra lời như vậy. Nàng cũng không muốn nói đạo lý nhân sinh với bọn họ, nói thẳng: “Các muội trở về đi, ta đi thăm tổ mẫu.”

Nói xong, Hoa Chỉ đi ngang qua hai người, tiến về phía trước. Hoa Linh đè thấp giọng, nhưng vẫn nghe được âm thanh sắc nhọn của nàng ta truyền đến từ sau người: “Trưởng tỷ, tỷ rất vui có phải không, bởi vì sự ngu dốt của bọn muội đã làm nổi bật sự xuất sắc của tỷ, sau này tổ mẫu sẽ càng xem trọng tỷ hơn!”

Hoa Chỉ quay đầu, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ: “Xem trọng ta thì ta được cái gì? Hoa gia? Tổng cộng lại cũng chỉ được có nhiêu đó bạc mà phải nuôi biết bao nhiêu trăm người của Hoa gia, các muội muốn à? Ngu dốt thì đừng trách người khác, bởi vì cái này không phải người khác ép buộc các muội, cái gọi là danh tiếng tài năng được cộng thêm bao nhiêu bởi họ Hoa gia, trong lòng các muội biết rõ.”

“Cho dù được công thêm bởi tên họ, đó cũng là danh tiếng tài năng, nhưng tỷ ngay cả cái này cũng không có!”

“Ồ, đúng thế, ta không có, sau đó thì sao? Muội muốn chứng minh cái gì? Lợi hại hơn ta? Có học vấn hơn ta? Vậy thì tốt, nhưng điều này có lợi ích gì cho Hoa gia? Những người tâng bốc các muội kia có nói được nửa câu quan tâm các muội không?” Trước giờ Hoa Chỉ không sợ giẫm đau người khác, nàng ghét người không biết rõ bản thân, còn có mắt mọc trên đỉnh đầu.

“Tỷ...” Hoa Linh bị từng câu, từng câu của nàng làm đau nhói ngực, nước mắt rơi đầy mặt.

“Muốn đáp trả lại ta thì trở về đọc thêm sách đi, đọc không được nữa thì đi thêu hoa, coi như chuẩn bị của hồi môn trước cho bản thân.”

Hoa Linh và Hoa Tân trợn mắt nhìn Hoa Chỉ ung dung bước đi. Người này, người này thật sự là Hoa Chỉ sao? Sao có thể!

Mục tiên sinh ở trong phòng vừa cảm thấy buồn cười vừa đau đầu, các tỷ muội với nhau có muốn cãi vã cũng đừng nên ở chỗ này chứ, nhìn đám trẻ kia đi, nhịn đễn nỗi miệng co rút rồi kìa, đặc biệt là Hoa Bách Lâm, cậu phải tự hào biết bao nhiêu đây!

Hoa Bách Lâm thực sự tự hào, là trưởng tỷ của cậu đó nha!

Trước đây trong nhà ai ai cũng tâng bốc nhị tỷ, tam tỷ, nói bọn họ tài năng như thế nào, kết quả thì sao? So sánh với tỷ tỷ của cậu, họ chẳng là gì cả! Ngay cả cãi nhau cũng không lại!

Dùng câu nói của trưởng tỷ chính là: Sức chiến đấu quá kém rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.