Tích Hoa Chỉ

Chương 59: Đề Nghị Của Hoa Chỉ



Nghênh Xuân đứng trước cửa đón tiểu thư nhà mình, nói nhỏ bên tai nàng: “Lão phu nhân ho dữ dội lắm ạ.”

Hoa Chỉ nhìn xung quanh: “Thảo Thảo đâu?”

“Nô tỳ vừa nãy còn nhìn thấy nàng mà... Ở kia.”

Thược Dược bưng một cái chén đi vào, bước đi nhanh nhưng vững vàng đến trước mặt Hoa Chỉ: “Cái này cho tổ mẫu của ngươi uống.”

Nước trong chén có màu xanh lá nhạt, ngón tay của Thược Dược cũng nhuốm màu y hệt, Hoa Chỉ nhận lấy: “Trị ho sao?”

“Ừ. Tuy không thể trị được bệnh gốc, nhưng cứ ho như vậy cũng không được.” Cho nên khi nàng ấy bảo người mang dược liệu đến đây, đã đặc biệt mang theo vài loại dược liệu có thể trị ho: “Ta phơi một ít, đợi bọn chúng khô sẽ mài thành bột, thường ngày dùng để nấu trà uống, có thể bớt ho hơn.”

“Được, vất vả cho ngươi rồi.”

“Hề hề, không vất vả, ta thích nấu thuốc mà.”

Hoa Chỉ bưng chén thuốc vào phòng, nhìn thấy tổ mẫu ho đến nỗi sắc mặt phiếm hồng, nàng cũng không nói gì, bước đến bên cạnh, bón thuốc cho bà uống.

Tô ma ma vừa nãy cũng nghe được lời nói ở bên ngoài, vội vàng đứng ở một bên dìu lão phu nhân.

Lão phu nhân vừa ho vừa uống, một chén thuốc uống một lúc đã hết sạch, lại ho nhẹ một trận, sau đó mới dần dừng hẳn.

Liếc thấy Thược Dược đang đứng ngoài cửa thò đầu nhìn vào bên trong, lão phu nhân lau miệng, mỉm cười: “Có hơi đắng, nhưng sau vị đắng lại có vị ngọt, cũng không khó uống cho lắm.”

Thược Dược đứng bên ngoài cười trộm, chạy đi lục dược liệu rồi. Đương nhiên không khó uống được, đây đều là nàng ấy hái từ trong núi sâu về, sau đó giữ lại hát giống, chính tay chăm bẵm, ở tiệm thuốc cũng không có bán đâu.

Hoa Chỉ nhìn bóng lưng của Thược Dược, cũng mỉm cười: “Nàng ấy rất ngoan.”

“Lúc trước con cũng ngoan.”

“Nhưng không hoạt bát như vậy.” Hoa Chỉ biết lúc trước bản thân biểu hiện như thế nào, cũng chẳng khác khúc gỗ là mấy.

Lão phu nhân bật cười, biết rõ bản thân đấy chứ: “Có phải bọn họ xấu hổ đến nổi giận rồi không?”

“Không để bọn họ chiềm hời ạ.”

“Vậy thì tốt, hiện giờ con làm quản lý gia đình, cho dù bọn họ thật sự dùng được cũng không có đạo lý giẫm lên đầu con. Huống hồ, còn chẳng trông mong được gì vào bọn họ. Nếu như tài nữ trong kinh thành đều là trình độ này, sau này Hoa gia có cưới dâu cũng không thể tìm trong số này rồi.”

Hoa Chỉ thấy sắc mặt tổ mẫu đã tốt hơn một chút, lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn: “Người đang vơ đũa cả nắm rồi, tài nữ cũng chưa chắc có sở trưởng bàn luận về lịch sử, sở trưởng của bọn họ là viết thơ làm văn. Người bảo nhị muội, tam muội làm thơ, bọn họ chắc chắn sẽ khiến người hài lòng cho xem.”

“Con đừng lừa gạt bà già nữa, không có cơ sở mà làm ra được bài thơ hay sao? Con làm được thơ hay thì ta còn tin được.”

“Làm người thất vọng rồi, con không làm thơ được ạ.”

Lão phu nhân ấn nhẹ vào trán nàng, không tin lời nàng nói. Trước đây nàng hệt như một khúc gỗ, không biểu hiện gì cả, kết quả thì sao? Có gì mà nàng không biết chứ? Nghĩ đến hai đứa cháu gái thường ngày biểu hiện rất tốt, nụ cười của lão phu nhân dần tắt đi, thở dài nói: “Ta vốn còn muốn tìm người giúp con chia sẻ gánh nặng, xem ra vẫn phải để con chịu khổ rồi.”

“Cháu gái có một cách ạ.”

“Con mau nói đi, cách gì vậy?”

Phất Đông dẫn theo nha hoàn bưng bánh ngọt vào, rồi lại lặng lẽ lùi ra ngoài.

Hoa Chỉ đẩy đĩa bánh ngọt đến trước mặt tổ mẫu: “Bên trong có bỏ thêm mật ong, có thể trị ho ạ.”

Tuy lão phu nhân không thèm ăn, nhưng vẫn lấy một miếng nhỏ cho vào miệng, bánh ngọt xốp xốp mềm mềm còn mang theo vị ngọt, ăn vào rất ngon. Lão phu nhân ăn liên tục vài miếng mới bỏ đũa xuống.

Hoa Chỉ ghi vào lòng, mỗi ngày sẽ bảo người mang đến một phần. Nàng nói đến ý định của bản thân: “Con muốn để Bách Lâm đảm nhiệm vị trí tiên sinh của lớp nhỏ trong lúc con không có ở đây ạ.”

Vẻ mặt lão phu nhân ngẩn ra: “Bách Lâm? Làm gì có tiên sinh nào nhỏ như vậy chứ.”

“Trước đây khi chia lớp, con và Mục tiên sinh đã kiểm tra khả năng của mọi người, Bách Lâm là người có số điểm cao nhất trong số đó. Có thể thấy khoảng thời gian lớp học của Hoa gia chưa mở lại, đệ ấy cũng không hề buông lỏng bản thân. Để đệ ấy dạy lớp nhỏ cũng rất có ích, muốn dạy người khác thì trước hết bản thân phải biết đã, giảng một lần chính là tăng thêm trí nhớ, đương nhiên sẽ nhớ kỹ hơn những người khác, nền tảng cũng vững chắc hơn.”

“Nhưng thằng bé vẫn là học sinh, nó đi dạy người khác chẳng phải sẽ làm lỡ bản thân sao?”

“Đây chính là dự định khác của con, con muốn để Bách Lâm chính thức bái Mục tiên sinh làm thầy.”

Sau khi chính thức bái sư, chính là dưới trướng Mục tiên sinh, theo nàng được biết thì hiện nay Mục tiên sinh không nhận đệ tử: “Học thức của Mục tiên sinh từng được tổ phụ tán thưởng, nếu như không vì sau này ông ấy bỏ ý định thi lên trên, đã được đề tên trên bảng vàng từ lâu rồi. Nhưng càng khiến con yên tâm chính là nhân phẩm của ông ấy, với con thì nhân phẩm quan trọng hơn học thức.”

Người được lão thái gia tán thưởng ắt sẽ không tệ, lão phu nhân vô cùng hài lòng về Mục tiên sinh, bởi vì sau khi Hoa gia sụp đổ, ông ấy vẫn bằng lòng đến làm tiên sinh, để đích tôn bái ông ấy làm thầy, bà không có ý kiến gì cả, nhưng: “Làm đệ tử của người ta chẳng phải càng cần có thời gian cho việc học sao?”

“Sau khi bái sư, Bách Lâm sẽ không bị hạn chế ở học đường nữa, cho dù chậm trễ tiết học buổi sáng, đệ ấy cung có thể tìm tiên sinh của mình để bù lại, có lẽ Mục tiên sinh cũng đồng ý thôi.”

Nói như vậy cũng phải, lão phu nhân hơi gật đầu: “Bái sư là chuyện lớn, theo lý thì ta lên lộ mặt, nhưng hiện giờ con là quản lý trong nhà, Mục tiên sinh cũng rất tán thưởng con, vậy để con đi tìm Mục tiên sinh thương lượng. Con làm việc, tổ mẫu rất yên tâm.”

“Vâng ạ.”

Nào giờ Hoa Chỉ luôn là người nói được làm được, buổi trưa sau khi đã ăn xong cơm cung với Bách Lâm, nàng nói ra ý định của mình.

Hoa Bách Lâm vừa nghe nói để cậu dạy các đệ đệ thì kích động, sau đó lắc đầu: “Trưởng tỷ, hiện giờ sao đệ có thể làm tiên sinh được, chắc chắn không được đâu.”

“Những kiến thức của lớp nhỏ đệ đều học cả rồi, tại sao không được? Hay là nói đệ vẫn chưa nắm hết?”

“Đệ học hết rồi ạ, nhưng sao đệ có thể làm tiên sinh...”

Hoa Chỉ hiểu đệ đệ của mình, cậu to gan, cũng có hứng thú làm tiên sinh, nhưng cậu sợ trình độ của mình chưa đủ, dạy không tốt.

Hoa Chỉ uống ngụm trà, rồi đột nhiên chuyển chủ đề: “Đợi Tứ thẩm sinh, tỷ định đến phía Bắc một chuyến.”

“Đi phía Bắc?” Giọng nói Hoa Bách Lâm cất cao: “Trưởng tỷ, tỷ không thể đi, nơi đó quá xa rồi, tỷ lại là một nữ tử, sao có thể chạy đến nơi xa như vậy được! Tuyệt đối không được!”

“Tỷ là nữ tử, chẳng phải cũng làm tiên sinh rồi đó sao?” Hoa Chỉ nhăn mày: “Bách Lâm, tỷ từng dạy đệ gặp chuyện phải bình tĩnh, giờ đệ sốc nổi như vậy là sao!”

Hoa Bách Lâm cố gắng đ.è xuống sự nôn nóng trong lòng, hít sâu vai cái, kiên quyết biểu đạt ý tứ phản đối của mình: “Trưởng tỷ, đệ không đồng ý cho tỷ đi. Tứ thẩm sinh xong đã đến tháng mười một rồi, thời tiết lạnh giá đến nỗi có thể mất mạng.”

Hoa Bách Lâm càng nghĩ càng cảm thấy trưởng tỷ vừa ra ngoài sẽ xảy ra chuyện, giọng nói cậu nôn nóng đến mức nghẹn ngào: “Trưởng tỷ, để đệ đi cho, tỷ để đệ đi đi. Đệ là nam nhân, đệ không sợ!”

“Đệ mới có bao lớn đã to tiếng nói bản thân là nam nhân rồi.” Hoa Chỉ lấy khăn tay ấn nhẹ khóe mắt cậu: “Tỷ sẽ không đến đó một mình, đệ phải tin vào năng lực của tỷ tỷ chứ.”

“Nhưng trưởng tỷ cũng mới bây lớn...” Cậu vốn dĩ còn đang kìm nén, ngược lại bị lời nói an ủi của tỷ tỷ làm ch.ảy nước mắt: “Trưởng tỷ, đệ không muốn tỷ đi!”

“Bên ngoài không đáng sợ thế đâu, triều Đại Khánh hiện giờ vẫn được xem là yên ổn. Chuyến đi này tỷ đều đi đường quan, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nhưng Hoa Bách Lâm vẫn khóc, cậu quá sợ hãi rồi, lúc biết phụ thân bị lưu đày, cậu cũng không sợ hãi đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.