Tích Tích

Chương 3



Suốt một tuần nay Chu Phàm đều ngửi được mùi nước hoa kia, cùng với mùi nước hoa là các mỹ phẩm trên tủ đầu giường âm thầm không ngừng gia tăng số lượng, một lọ hoa bằng thủy tinh vào một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện trong phòng khách, trong bình còn cắm một đóa bách hợp đã được người ta tỉ mỉ cắt tỉa.

Hương bách hợp thanh nhã tràn ngập trong căn nhà hai phòng không được lớn lắm này, hương hoa chẳng hề quá nồng, nhưng lại khiến cho Chu Phàm ngộp đến hoảng.

Trước khi đi làm, Chu Phàm đi ngang qua phòng tắm, nhìn Phương Lăng Nhã đứng đối diện tấm gương vuốt mi mắt, mở miệng hỏi: "Sao lại đi mua hoa thế?"

Phương Lăng Nhã thản nhiên nói: "Thấy đẹp thì mua thôi."

Chu Phàm không lên tiếng nữa, ánh mắt của hắn dừng lại trên người con gái đang ngồi ăn sáng trên bàn, Chu Ninh Hinh ăn đến miệng dính đầy mứt hoa quả. Chu Phàm dừng lại hồi lâu, hắn bước tới cầm khăn giấy lau miệng cho Chu Ninh Hinh, không nói gì mà bước ra khỏi nhà.


Hôm nay lúc đang làm việc Chu Phàm phát hiện Vu Sâm có chút gì đó không đúng lắm, đặc biệt là những lúc mắt đối mắt với Chu Phàm, Vu Sâm đều sẽ ngay lập tức né tránh.

Đợi đến giờ nghỉ trưa, khi xung quanh không còn ai nữa, Chu Phàm ngồi thay áo bên cạnh Vu Sâm, một tay cởi nút áo, mở miệng hỏi: "Có gì thì nói đi."

Vu Sâm dừng lại mọi động tác, muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng.

Chu Phàm hỏi: "Muốn mượn tiền sao?"

Vu Sâm lắc mạnh đầu, lại thở dài: "Không phải chuyện tiền bạc... Haizzz..."

Chu Phàm thay xong áo, cũng không hỏi thêm nữa, phủi phủi quần, đôi chân dài đã muốn bước ra khỏi phòng.

"Này, Chu Phàm!" Vu Sâm gọi Chu Phàm lại, nhưng lại bắt đầu quay về dáng vẻ đó, hàm hàm hồ hồ, muốn nói lại thôi.

Chu Phàm: "Nghĩ xong rồi hãy nói."

Vu Sâm nắm chặt tay, lưỡng lự hồi lâu mới cắn răng nói: "Thôi đi, em, lát nữa em gửi tin nhắn cho anh."


Chu Phàm nhìn chằm chằm gương mặt của Vu Sâm, gật đầu, rời khỏi.

......

Chu Phàm ngồi vào xe trong giờ nghỉ trưa, mở bịch đựng bánh mì ra cắn một miếng, đây chính là bữa trưa của hắn. Chính vào lúc này, điện thoại của hắn vang lên, là tin nhắn của Vu Sâm.

[Vu Sâm]: Anh Chu, mấy hôm trước em đưa đứa nhỏ nhà em đi công viên giải trí, nhìn thấy chị dâu... Còn có Hinh Hinh. Việc này em không biết mình có nên quản hay không, anh về nhà hỏi chị dâu thử đi nha, đừng trách em nhiều chuyện.

[Vu Sâm]: [Hình ảnh]

Chu Phàm bình tĩnh mà mở tấm hình ra xem, trong bức hình là Phương Lăng Nhã cùng Chu Ninh Hinh trong công viên giải trí, Chu Ninh Hinh một tay nắm lấy tay Phương Lăng Nhã, tay còn lại thì nắm lấy tay của một người đàn ông xa lạ, gương mặt của người đàn ông xa lạ khá là mờ, nhưng Chu Ninh Hinh thật sự đã cười rất vui vẻ.


Trông chính là một gia đình ba người hạnh phúc.

Chu Phàm nhìn chằm chằm vào bức hình rất lâu, màn hình điện thoại sắp tối sầm, hắn lại ấn cho nó sáng lên, không ngừng lặp đi lặp lại động tác này.

Hắn ngồi cứng ngắc trên ghế, suy nghĩ nát óc, hình như hắn chưa từng dẫn Hinh Hinh vào công viên trò chơi bao giờ, hình như Hinh Hinh cũng chưa từng lộ ra nụ cười đơn thuần như vậy với hắn.

Chu Phàm ném ổ bánh mì mới chỉ cắn được một miếng qua một bên, hạ cửa xe xuống, châm một điếu thuốc.

......

Mãi đến khi đã hút hết cả bịch thuốc, Chu Phàm vẫn như một pho tượng, không hề động đậy mà ngồi ở nơi đó, hắn đưa tay ra muốn lấy thêm một điếu nữa, hết rồi. Chu Phàm lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào gói thuốc lá đã trống rỗng, giống như nếu cứ tiếp tục nhìn chằm chằm như vậy sẽ có một điếu thuốc khác mọc ra vậy.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Chu Phàm đã động đậy, hắn cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Phương Lăng Nhã.

[Chu Phàm]: Hôm nay anh sẽ đi đón Hinh Hinh về.

Qua một hồi.

[Phương Lăng Nhã]: Anh đi làm về không lái xe đón khách nữa sao?

[Chu Phàm]: Hôm nay không đi nữa.

[Phương Lăng Nhã]: Được.

Nhắn tin xong, Chu Phàm tắt điện thoại, ngả lưng ra sau, che mặt hít sâu một hơi.

......

Chiều hôm nay, tiết cuối cùng của lớp Chu Ninh Hinh là tiết Ngữ Văn của Tống Dao, Tống Dao đi theo sau đám nhóc tì bước đến cổng trường, trùng hợp là, y lại nhìn thấy Chu Ninh Hinh vẫn còn đứng trước cổng trường ngó đông ngó tây.

Tống Dao cười cười bước đến, "Ninh Hinh, mẹ em hôm nay lại có việc đến trễ nữa rồi?"

Chu Ninh Hinh cong cong đôi mắt, quen cửa quen nẻo mà nắm lấy tay Tống Dao, "Thầy Tống đứng đây đợi mẹ với em được hông ạ?"
Tống Dao xoa xoa đầu bé con.

Đúng lúc này, một chiếc Ford màu xám đậm dừng lại ở bên đường đối diện, một người đàn ông ăn mặc đơn giản bước ra khỏi xe, chiếc áo màu đen rộng rãi thoải mái, chiếc quần jean đơn giản, lưng thẳng như trúc, tư thái lúc bước đi y như một quân nhân.

Chu Ninh Hinh nhìn thấy người đang bước đến, trên gương mặt nhỏ đều là nghi hoặc không thể giải thích, "Ba?"

Tống Dao kinh ngạc cực kì, hiển nhiên là không nghĩ đến không đợi được mẹ của Ninh Hinh, vậy mà lại đợi được ba Ninh Hinh, người đàn ông như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi này.

Biểu cảm trên gương mặt của người đàn ông trông rất nghiêm túc, ngũ quan lạnh lùng cứng ngắc, khi đôi con ngươi đen láy kia dừng trên người Tống Dao, khiến cho tim y không hiểu sao mà run lên.

Tống Dao gật đầu chào hỏi, nói: "Ba Ninh Hinh? Xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Ninh Hinh, Tống Dao."
Sau khi biết được thân phận của Tống Dao, thần sắc của Chu Phàm rõ ràng đã trở nên ôn hòa hơn không ít, ngoài ra hình như còn có thêm vài phần câu nệ, hắn đưa tay ra gật đầu: "Chào thầy Tống, tôi là ba của Hinh Hinh, Chu Phàm. Ngày thường Hinh Hinh đã phải làm phiền thầy chăm sóc rồi, cám ơn nhiều."

Tống Dao khách sáo cười nói, "Sao anh lại nói vậy, là việc một người thầy như tôi phải làm thôi, Ninh Hinh ở trường vẫn luôn rất ngoan ngoãn, vợ anh đã dạy em ấy rất tốt."

Ngừng một lúc, Tống Dao lại nói: "Nếu như anh đã đến đây rồi, vậy tôi sẽ không làm phiền hai người nữa, mau trở về đi thôi, trễ chút nữa sẽ kẹt xe đó. Có việc gì đều có thể liên lạc với tôi, chúng ta có nhóm chat dành cho phụ huynh đấy, mẹ Ninh Hinh biết đó."

Chu Phàm trầm mặc lắng nghe, sau đó gật gật đầu nói: "Cám ơn thầy Tống đã lo lắng, thầy cũng về nhà sớm, tạm biệt."
Chu Ninh Hinh vẫy tay nói bye bye với Tống Dao.

Tống Dao không có ngay lập tức xoay người đi mà đứng tại chỗ cũ đánh giá bóng lưng của đôi cha con này.

Tống Dao nhìn thấy Chu Ninh Hinh lặng lẽ đi theo bên cạnh Chu Phàm, ai đi đường nấy, mãi đến khi phải qua đường Chu Phàm mới nắm lấy tay Chu Ninh Hinh, mà sau khi qua đường rồi Chu Ninh Hinh cũng nhanh chóng rút tay ra, chân nhỏ chạy lên phía trước. Khi hai người đi đến bên cạnh xe, Chu Phàm mở cửa ghế phó lái cho Chu Ninh Hinh, nhưng Chu Ninh Hinh lại chui qua bên dưới cánh tay của hắn, tự mình chạy ra ghế sau, Chu Phàm cũng không ngăn cản bé con, tự mình xoay người đi đến bên kia của xe.

Lúc lên xe, Chu Phàm quay đầu lại, không biết sao lại đối mắt với Tống Dao, Chu Phàm nhẹ nhàng gật đầu với y, cúi người ngồi vào xe. Rất nhanh, chiếc Ford màu xám đậm cũng gia nhập vào làn xe trên đường.
Tống Dao đi trên đường, bừng tỉnh đại ngộ, lòng nghĩ: Thì ra không phải là phương pháp giáo dục "khuyết thiếu một bên", mà là phương pháp giáo dục "xác sống vùng dậy"* à...

*: chỉ người cha trong lúc giáo dục con cái, trong gia đình sẽ có thói quen ẩn thân, nhưng lâu lâu lại như xác sống vùng dậy, chỉ trỏ này nọ, trong lúc người mẹ dạy dỗ con cái thì mở miệng can dự can thiệp, thường sẽ chê bai cách dạy con của người mẹ.

......

Lúc về đến nhà đã là 5 giờ rồi, Chu Phàm vừa mở cửa ra, Chu Ninh Hinh đeo cặp trên vai như chú chim nhỏ mà vọt vào trong lòng của Phương Lăng Nhã, chôn đầu cười hớ hớ không ngừng gọi, "Mẹ ơi, mẹ ơi!"

Phương Lăng Nhã ôn hòa cười, ôm lấy Chu Ninh Hinh vào lòng mà dỗ dành.

Chu Phàm đứng ở huyền quan, không phát ra tiếng động mà nhìn một màn này, Phương Lăng Nhã hôn rồi lại hôn hai bên má của Chu Ninh Hinh, cô xoa xoa mái tóc mềm mại của Chu Ninh Hinh, móng tay màu đỏ tươi bóng loáng lấp lánh.
Chu Phàm biết, trong đời hắn có lẽ sẽ không thể gặp một cảnh vừa hòa hợp vừa mâu thuẫn hơn hiện tại được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.