Trở về biệt thư Hoa Uyển viên, hắn không nói một lời liền kéo cô vào phòng ngủ của hắn.
Cả người cô bị hắn đè trên giường,trong đêm tối, dựa vào ánh trắng ngoài kia cô có thể thấy đôi mắt đầy sắc lạnh của hắn giống như ẩn chứa đầy thù hận vậy...
Cô nhắm mắt lại, chịu đựng cơn đau hắn đem đến. Hiện tại cô không còn tâm trí lý giải cái thù hận của hắn đối với cô nữa.
****************
Sáng sớm, Vương Tử Uyên vào Hoa Uyển viên, đám người hầu thấy cũng im lặng, coi cô ta như không khí, lặng lẽ tiếp tục làm việc. Bọn họ không thích Vương Tử Uyên lắm, chỉ được Tịch tiên sinh bọn họ ưu ái mà làm như là nữ chủ nhân của nhà này?.
Vương Tử Uyên đi đến bên phòng của Tịch Nam Dạ mở cửa đang định tiến vào nhưng đột nhiên cô ta dừng lại, khuôn mặt trở nên biến sắc.
Sao...sao lại...?
Trên giường, một thân ảnh cô gái đang ngủ say, khuôn mặt có chút ửng hồng vừa quyến rũ vừa mị hoặc, tóc hơi xoã xượi, cả người được chăn bao bọc rất kĩ càng. Không cần nhìn cũng biết đêm qua hai người họ xảy ra chuyện gì.
Vốn dĩ cô ta đến đây vì muốn gặp Tịch Nam Dạ nhưng không ngờ gặp cảnh tượng này!.
Lòng cô ta tức tối, chỉ muốn đánh cô gái đang ngủ say kia cho một trận.
Hừ, bỏ trốn bệnh viện của tôi còn dám cả gan đến đây quyến rũ Tịch Nam Dạ à?. Không, cô ta không cam lòng.
Cô ta khoanh tay đứng đó, bờ môi mím chặt, hầu lâu cô ta suy nghĩ gì đó liền lôi điện thoại từ trong túi ra, nhập một dãy số.
Đầu dây bên kia nhận được tín hiệu liền bắt máy:
" Alo? ".
" Tôi muốn nhờ anh một việc ".
" Việc gì? Cô nói đi ".
Vương Tử Uyên khẽ nhếch miệng, chỉ đơn giản qua loa vài câu.
****************
Tập đoàn Tịch thị. Trong phòng họp, tất cả mọi người thầm quan sát người đang ngồi vị trí chủ tịch kia, không ai dám hé mở lời nào.
Còn hắn nhàn nhã ngồi đó, khuỷu tay chống lên cái cán ghế, bàn tay nắm chặt vân vê chiếc cằm của mình giống như suy tư cái gì đó. Hành động của hắn khiến tất cả mọi người trong phòng họp nín thở.
Nhìn vẻ mặt của chủ tịch rất đa nghi. Tất cả thầm nói trong lòng.
Nhưng đâu ai biết được, hắn không thèm để tâm đến cuộc họp này, ngược lại bên trong hắn rất thoả mãn là đằng khác.
Hắn quét tất cả mọi người xung quanh trong phòng, sau đó ngồi thẳng dậy chỉ nhàn hạ nói một câu:
" Tan họp! ".
Tất cả mọi người sưng sỡ nhìn hắn rời khỏi phòng mà không tin vào mắt mình. Trời ơi! Đây có phải Chủ tịch của bọn họ không? Sao hôm nay lạ quá vậy!?.
" Này mọi người thấy lạ không? ". - một cô lên tiếng.
Mọi người đều gật đầu.
" Kì quái nha, thường ngày Chủ tịch sắc mắc u ám đến đáng sợ hôm say tươi tỉnh ghê ". - một cô khác chen vào.
" Có khi nào Chủ tịch biết yêu rồi không? " - một người đàn ông khác cũng xen vào cuộc tám này với vẻ mặt đầy hưng phấn.
Nghe vậy, một số người đồng tình ý kiến này của anh ta, một số người thì không.
" Hừ, nhìn Chủ tịch lạnh lùng nghiêm túc vậy có cô gái nào dám thích chứ ".
" Có tôi thích nha! ".
Thế là trong phòng họp tiếp tục rôm rả.
****************
Trong phòng chủ tịch, Tịch Nam Dạ ngồi làm việc nhưng tâm trí lại ở Vân Khê. Khi phá đứa con của Vân Khê và của hắn, hắn cũng rất đau. Nhưng hắn làm vậy là có múc đích riêng của hắn...
Cùng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhíu mày nhìn tên người gọi đến rồi nhấc máy:
" Tiên sinh không hay rồi Vân tiểu thư mất tích ".
Đùng! Lời này như đâm vào tâm hắn, sắc mặt trở nên tăm tối, hắn nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, gân xanh dữ tợn nổi lên:
" Các người tìm khắp Hoa Uyển viên chưa? "
" Rồi nhưng không thấy ".
" Tìm, phải tìm bằng được cho tôi! " - hắn gằn lên từng chữ: " Không tìm được các người đừng hòng sống ".
" Dạ dạ! " - Giọng đầu giây bên kia run run.
Cùng lúc này, trợ lý của hắn đi vào mang theo tập tài liệu, dường như cô ta không chú ý biểu hiện trên khuôn mặt của hắn:
" Chủ tịch, lát nữa chúng ta có cuộc hẹn với Jiro tiên sinh "
" Hủy đi "
" Dạ..." - Cô ta ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, mặt hắn ta đáng sợ đến nỗi khiến cô ta lạnh hết cả sống lưng, tim đập bụp bụp. Rõ ràng nãy Chủ tịch còn bình thường mà sao giờ...
" Hủy đi! " - Hắn lạnh lùng nói một câu rồi rời khỏi phòng.
****************
Xin lỗi nha, dạo này Au hơi lười và cũng lên lớp 12 rồi hicccc🤧