Đã 2 ngày trôi qua, ngày qua ngày Vân Khê phải chịu đựng thứ thuốc mà Vương Tử Uyên tiêm cho cô. Có lẽ cô đã sắp điên lên rồi, thân thể dần ở trạng thái khó chịu, tâm trạng không ổn như muốn dãy lên vậy.
Cứ như này cô điên mất!
Không được, cô phải rời khỏi nơi này!
Cùng lúc này, cửa phòng ra, cô y tá đi vào, trên tay cô ta là một lọ thuốc.
Cô ta không nói gì, lại gần Vân Khê để tiêm thuốc cho cô. Nhưng cô ta chuẩn bị tiêm thuốc Vân Khê liền chặn cô ta lại:
- Cái đó...cô y ta...cô có thể bỏ dây xích này ra không? - Cô ngước lên, dùng ánh mắt hơi nước hỏi cô ta.
Cô y tá nhíu mày nhìn cô thì cô vội vàng trả lời:
- Tôi...buồn đi vệ sinh!
- Ra vậy! - Cô y ta có chút chần chừ:
- Để tôi đi tìm chìa khoá. - Nói xong cô ta đặt kim tiêm lên bàn, đi ra ngoài tìm chìa khoá giúp cô. Còn Vân Khê, cô thở dài dựa vào đầu giường, đôi mắt hơi chút nước nhắm lại rồi mở liền biến đổi thành đôi mắt sắc sảo, lạnh lùng.
Tốt lắm! Một ít phút nữa thôi cô sẽ rời khỏi đây!.
Không ít lâu sau, cô y tá tìm được chìa khóa liền trở lại giúp cô mở khoá 2 tay.
- Áaaaa...um...um
Cô ta còn chưa kịp phản ứng, Vân Khê đã nhanh tay chụp lấy kim tiêm để trên bàn đâm thẳng vào cô ta, một tay còn lại của cô bụp miệng cô ta lại để tránh gây tiếng động ra ngoài.
Vì quá đau đớn cả người cô ta cứ ta cứ thế mà khuỵu xuống, đôi mắt cô ta dần trở nên mờ mịt mà rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Vân Khê kéo cô ta vào nhà vệ sinh rồi thay bộ quần áo mới, cả người cô được kín bọc bởi bộ đồ màu đen, cô cầm mũ lưỡi chai đội lên đầu che đi một phần khuôn mặt xinh đẹp, thanh thoát, lạnh lùng. Cô rời khỏi phòng bệnh, đi dọc theo đường hành lang tìm lối ra của bệnh viện. Cũng may vào sáng sớm sẽ không có một bóng người nào đi qua qua lại chỗ này.
- Này cô là ai vậy? - Đột nhiên có một giọng nói ở sau cô vang lên khiến cô suýt giật mình. Giọng nói này nghe rất êm tai. Không sai, không ai khác chính là Vương Tử Uyên.
Cô dừng lại, cố hít thở đều đều để bản thân trở nên bình tĩnh. Cô thầm chửi thề trong lòng sao cô ta đến vào lúc này chứ!?.
- Này tôi hỏi cô đó, cô là ai? Bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân?.
Cô ta có chút bực bội, không nhịn được bước lại gần cô hơn. Cô ta giơ tay chạm vào Vân Khê thì Vân Khê liền xoay người, bắt lấy cánh tay cô ta.
- Cô...Vân Khê...cô dám?
- Sao tôi không dám? - Cô ấn cô ta vào tường.
- Người đâu...mau bắt cô ta lại. - Cô ta hét lên nhưng đã bị Vân Khê chặn miệng, thậm chí cô còn mang con dao từ trong túi áo ra, giơ ra trước mặt Vương Tử Uyên:
- Cô còn hét nữa thì khuôn mặt xinh đẹp này...- vừa nói cô vừa kề con dao lên mặt cô ta:
- Aizzz, tiếc thật, nếu vậy Tịch tổng không có hứng thú với cô đâu!.
Câu nói đùa của Vân Khê doạ Vương Tử Uyên không khỏi sơ. Đúng, cô ta rất sợ khuôn mặt mình bị hủy hoại và ghê hơn nữa chính là Tịch tổng sẽ không để ý đến cô ta.
Cô ta không dám nhìn chiếc con dao sắc nhọn đang kề sát mặt mình kia.
Vân Khê, trông cô ta đáng sợ quá, khuôn mặt sợ sệt 2 ngày trước của cô ta đã biến mất, hiện tại chỉ còn là khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng, đặc biệt đôi mắt lạnh lùng của cô ta có thể khiến người khác không khỏi sợ hãi không thôi.Tuy Vân Khê đội mũ lưỡi chai che đi đôi mắt đấy, nhưng Vương Tử Uyên có thế cảm nhận sự lạnh lẽo trong đôi mắt đó của cô.
Vân Khê chẳng muốn mất thời gian với Vương Tử Uyên nữa nên liền đánh ngất cô ta, để cô ta ngồi trên hành lang bệnh viện, rồi rời đi.