Bước xuống cầu thang, cô đã thấy Cố Đông Quân ngồi yên vị trí trên bàn ăn, ánh mắt người nọ chủ yếu tập trung vào tờ báo trên tay. Kiều An Linh ở góc nghiêng lặng lẽ quan sát anh, ngũ quan người này rất tinh tế, dung mạo hoàn hảo không một góc chết, tuy anh luôn mang một vẻ biếng nhác, bất cần đời,...nhưng mà. Cô phải nói thật rằng nhan sắc của anh ta cực kì " hại nước hại dân " nha!.
Kiều An Linh bỗng thấy buồn cười, từ lúc nào cô lại đi si mê người đàn ông này cơ chứ!?.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của người nó đó đang ngắm mình, anh dời tầm mắt sang, có chút lười biếng chế nhạo:
" Sao hả? Thấy tôi đẹp trai nên không chịu nổi chứ gì? ".
Kiều An Linh mím môi, đúng là chả biết nói gì hơn, cô bước chậm rãi đến bàn ăn, nhọ nhẹ cảm ơn anh:
" Cảm ơn anh đã đưa tôi về đây, bây giờ tôi muốn về không thể nán ở lại đây đâu được ". - Bề ngoài cô nói vậy, thực chất trong luôn miệng chửi người đàn ông này, đồ tự luyến! Bà đây đếch cần thèm!.
" Cố Kiều, mới sáng dậy, cô nên ăn uống một chút nhỉ? ". - Cố Đông Quân buông tờ báo xuống, anh ngước lên nhìn cô, đôi mắt anh luôn hờ hững như vậy, giọng điệu nhẹ nhàng còn có chút trầm trầm vang lên.
Anh cơ hồ không cho cô từ chối anh, ánh đứng dậy, không màng đến khoảng cách mà ấn bờ vai thon thả cô xuống, " Cô Kiều, đây là toàn bộ món ăn quản gia chỗ tôi nấu, cô ăn xong rồi, tôi sẽ nhờ tài xế của tôi đưa cô về ".
Cô quét qua đồ ăn được bày trí trên bàn, tay cầm dĩa lên, đôi mắt mang theo tia nghi ngờ nhìn anh.
Anh ta đây là có múc đích gì? Đúng rồi, cô với anh ta chỉ chạm mặt nhau hai lần, chưa phải là thân quen hay quen biết, cơ mà...tối hôm qua sao anh ta mang cô về nhà anh ta? Anh ta cơ bản chỉ làm người tốt thôi sao?.
Mặc kệ anh ta có mục đích gì, càng cách xa anh ta càng tốt càng chút!.
Trong đầu phiền não chồng chất nghi ngờ cả buổi mới ăn xong, cô cầm khăn lau lên miệng mình rồi mới đứng dậy, " Cố tổng, tôi ăn xong rồi, giờ tôi có thể về được rồi chứ? ". Kì quái nha, dù gì cô cũng là diễn viên, người của công chúng đó, làm sao có thể tự tiện ở nhờ nhà một người đàn ông được chứ!.
Cho dù là diễn viên nhỏ bé như cô, thì cũng dễ lên hotsearch với mấy cái tiêu đề đại loại như " Nữ diễn viên 15 triệu fan đã có bạn trai " hoặc " Nữ diễn viên mới nổi gần đây ở nhà một người đàn ông " chẳng hạn.
Ôi! Có oan đến mấy nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội được!
So với sự khẩn trương của cô, Cố Đông Quân ngược lại rất thảnh thơi, thân hình cao lớn của anh dựa vào ghế, có lẽ anh ta cố ý không nghe thấy lời vừa rồi, thanh thản mà nhấp một ngụp rượu vang.
Kiều An Linh:!!!
Mẹ nó! Không phải anh ta mắc bệnh thần kinh đó chứ!?.
" Côa tổng...anh có nghe thấy tôi nói không? ". - Cô cất tiếng hỏi, gióng nói mang vài phần dè chừng.
" Có!". - Mổi mỏng nhếch lên, đôi mắt hờ hững loé lên một tia xảo quyệt khiến người ta không nắm bắt được, lại càng biết anh đang có ý định gì.
Kiều An Linh bỗng dưng cảm thấy không tự nhiên, phát giác người đàn này rất nguy hiểm. Vì thế, cô không dám đứng ở đây lâu, cô tựa như thỏ nhỏ nhanh chân chạy ra ngoài.
Mà anh chính là sói!.
Anh không cản cô chạy đi, miệng mỉm cười sáng lạng, giống như sói đói đạt được mong ước của mình.
Kiều An Linh vặn cửa phòng khách, đâu ngờ cửa bị khoá...
Cô đành ngậm ngùi quay lại phòng ăn, khuôn mặt tức đến muốn sinh khí nhưng không thể:
" Cố tổng, anh đây là có mục đích gì? Tôi với anh không quen không biết, lại càng không có thù hận, anh đừng chơi tôi có được không? " - Cô suy nghĩ gì đó, tiếp tục thao thao bất tuyệt: " Tôi biết những người có địa vị sẽ hứng thú với phụ nữ, nếu anh có hứng thú với tôi thì tôi xin nói cho anh biết, tôi không chơi Quy tắc ngầm, vậy nên, Cố tổng, anh có thể tìm người phụ nữ khác thoả mãn anh, xin anh, giờ tôi có thể về được chứ? ".
" Ừm ". - Đôi mắt anh hiện lên sự hứng thú. Được rồi, trêu cô vậy đủ rồi, anh không làm khó cô nữa. Cố Đông Quân bảo người làm đem chia khoá mở cửa, đồng thời rút điện thoại ra, ngữ điệu không lạnh không nhạt lệnh cho đầu dây bên kia: " Đưa cô gái hôm qua tôi mang về, đưa cô trở về giúp tôi! "
Cô như đặc ân xá, chào tạm biệt anh xong, nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng cô, anh híp mắt lại, khuôn mặt lãnh đạm, có vẻ có điều suy tư.
Tiệc rượu đêm hôm qua, cô không phải ngẫu nhiên được mời!.
Mà có lý do đằng sau nó.
Tịch Nam Dạ đã điều tra thông tin về cô, trong suốt hai tháng qua, hắn không từ bỏ tìm kiếm Vân Khê. Hình như Vân Khê với cô gái này là bạn thân, nếu vậy hẳn cô là người biết tung tích Vân Khê ở đâu đi?.
Thế nhưng, Tịch Nam Dạ đã điều thuộc hạ dò thám cô suốt hai tháng qua vẫn không có tìm kiếm được gì. Nghề diễn viên cũng rất bất rộn, trong suốt thời gian qua phạm vi hoạt động của cô chủ yếu ở trường quay Hoành Điếm.
Từ sau khi bộ phim < Nhất Dạ Tân Nương > nổi đình nổi đám, lưu lượng của cô ấy ngàng càng nâng cao, cứ vậy mà nổi tiếng. Tịch Nam Dạ chính là lợi dụng bữa tiệc này, mời Kiều An Linh tham dự là để thông qua cô mà biết Vân Khê đang ở chỗ nào.
Thế nhưng thất bại rồi, trong suốt cả quá trình, Tịch Nam Dạ không hề tìm được bất kì dấu hiệu nào từ cô. À không, không hẳn không tìm được, một người thông minh như Tịch Nam Dạ thiếu gì cách?.
Thật ra, hắn chỉ muốn xác nhận mà thôi!.
Con người anh vốn không thích giao dưa với phụ nữ, nhưng cũng đành đứng một chỗ với Tịch Nam Dạ thầm quan sát cô.
Phải nói, cô cực kì xinh đẹp, đôi mắt hạnh quyến rũ đến câu hồn người, cô giống như hồ ly tinh vậy, có thể làm người khác phạm tội bất cứ lúc nào.
Cố Đông Quân nhìn cô đến thất thần, chính anh không biết mình bị sao nữa, hai người chỉ chạm mặt hai lần, ngay cả mở miệng còn chưa bao giờ thế mà lại nảy sinh phản ứng với cô?.
Cô gái này so với những người phụ nữ khác hoàn toàn khác biệt, có rất nhiều người phụ nữ chủ động đến câu dẫn hai người các anh, còn cô thì ngồi khép nép trên ghế sofa, tựa như con nhím có thể xù lông bất cứ lúc nào.
Chỉ là...
Khi nhìn thấy lão già bụng hói ngồi cạnh cô, tay lão ta dán lên bàn tay mảnh khảnh, trong lòng anh dâng lên nỗi khó chịu mà anh không biết đây là gì.
Chỉ muốn cắt tay lão ta, vì vậy, anh không báo trước ngồi ngay cạnh cô, không thể để lũ đàn ông chết tiệt này làm càn được!.
* Tác giả có lời muốn nói: Chương về đôi này dài quá nên cho ít lại thôi=)))))))