Cách xa nội thành ồn ào, xa hoa tráng lệ. Một chiếc xe Ferrari màu đỏ bóng loáng đầy nổi bật ngang tàn đi sâu vào khu vực ngoại thành, có lẽ con đường này không nhiều người qua lại lắm, thậm chí còn chẳng thấy bóng người nào đi lại, hai bên đường được phủ đầy cây xanh xanh mát. Từ đây nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy cả ngọn núi xa xăm bên kia, ngoài ra còn thấy được ánh mặt trời dần dần ngả xuống. Trong chốc lát, chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự màu trắng mang phong cách cổ điển châu Âu, những chiếc gạch lát trên nền đất đầy sạch sẽ và gọn gàng. Người làm thấy người đến là ai liền vội chạy tới mở cổng cho chiếc xe đó đi vào!.
Chiếc xe đánh lái vào bên trong gara để xe rồi dừng lại. Cửa xe được mở ra, đôi chân thon dài sải bước xuống. Trên người hắn là bộ Âu phục màu xám tro cắt may tỉ mỉ, gọn gàng không nhiễm vết bẩn nào. Bóng lưng rắn rỏi thẳng tắp đi ngang qua chiếc đài phun nước có kích thước không hề nhỏ tí nào, phía trên đài là bức tượng màu trắng thiên sứ có cánh. Từng bậc thang màu đen được lát bằng gạch nền cao cấp, mặt sàn làm bằng đá cẩm thạch sáng bóng.
Nơi này là biệt thự của nhà họ Tịch, cả khu biệt thự rộng lớn giống như lâu đài nguy nga tráng lệ. Biệt thự nhà họ Tịch phân chia ra làm hai khu, khu trước giành cho người nhà của nhà họ Tịch, khu sau là phòng giành cho khách.
Đến khi Tịch Nam Dạ tiến vào đại sảnh thì một đám người hầu cung kính đã xếp thành hàng từ lúc nào đồng thành gọi: " Mừng Thiếu gia trở về! ".
Hắn phất tay như ra hiệu giải tán đi. Đám người làm tiếp tục làm công việc của mình. Tịch Nam Dạ đi đến phòng khách ngay cạnh đại sảnh, bên trong là một ông cụ đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm gậy chống chân làm bằng gỗ, cả người ông cụ hướng về tivi xem chương trình truyền hình. Tuy rằng ông cụ đã đến tuổi xế chiều nhưng vẫn giữ phong thái uy nghiêm, nho nhã. Trang phục ông cụ mặc là bộ áo dài mang đậm nét văn hoá truyền thống Trung Quốc cổ xưa, đuôi áo xẻ ra làm hai tà, lớp vải bên ngoài mỏng nhẹ, đây là kiểu áo từ thời Trung Hoa Dân Quốc.
" Ông nội! ". - Tịch Nam Dạ bước lại cạnh ông nội, giở dọng trách móc nhưng ngữ khí đầy tôn kính của một người cháu: " Cháu đã bảo với ông bao nhiêu lần rồi, đừng xem gần tivi quá! ".
Trên tivi là chương trình văn hoá nghệ thuật. Tịch lão gia làm như không nghe thấy lời hắn bên tai nhắc nhở, còn cầm lấy ống tay áo của hắn kéo kéo: " Nam Dạ, cháu không thấy ông đang xem hí kịch sao, cháu đó suốt ngày chỉ biết đến công việc mà không quan tâm đến di sản văn hoá " phi vật thể " của dân tộc ta gì hết! ".
Tịch lão gia ở bên tai hắn không ngừng luyên thuyên về lịch sử nhân dân ta từng chiến đấu anh dũng như nào, rồi đùng một phát ông lão lại bắt Tịch Nam Dạ xem hí kịch cùng mới thôi!.
Hắn nghe đến tái sẩm cả mặt mày, lập tay giơ hai tay ra như chịu trận: " Ông nội à, ngày nào ông cũng nghe cái này mãi không chán sao!? ".
Ông cụ càng lớn tuổi càng có sở thích nghe nhạc kịch truyền thống. Thế nhưng…đâu ai biết rằng gia chủ nhà họ Tịch trước đây lại thích lối kiến trúc theo kiểu phương Tây đâu chứ!?.
" Chán cái gì mà chán, để ông nói cho cháu biết…bla bla ".
" Dừng! ". - Hắn gần như chịu thua " Được được được, ông nói gì cũng đúng hết, nhưng mà ông nội đừng nên khinh thường đứa cháu này chứ, ông kể cho cháu nghe cái gì cháu đều nhớ hết! ".
" Hừ! ".
" Anh hai! ". - Bên trong phòng khách một giọng nói lanh lảnh phát ra, người đó không ai khác chính là Tịch Tiểu Khả, cô cầm đĩa trái cây đi tới đặt lên bàn: " Em tự hỏi nha, từ khi anh bước vào nhà là ông nội không ngừng than vãn thế nhỉ!? ".
Hắn nghe Tịch Tiểu Khả nói vậy thì hướng về Tịch lão gia cất giọng hỏi nhẹ: " Ông nội có chuyện gì muốn nói với cháu sao? ".
Tịch lão gia làm ngơ câu hỏi của hắn, tiếp tục đưa mắt xem chương trình truyền hình.
" Ông nội à…" - Hắn bất lực cười khổ: " Cháu ít khi về đây là lỗi của cháu, ông đừng giận mà! ".
Tịch Tiểu Khả ngồi một bên vừa ăn trái cam vừa nén cười nhìn tình cảnh trước mặt. Ông nội của bọn họ càng lớn tuổi tính cách ngày càng trẻ con, dễ giận dỗi bất cứ lúc nào, không vừa ý ông là ông xụ ra mặt liền!
" Còn chẳng phải do ông nội các cháu lo Nam Dạ không lấy được vợ sao!? ".
Cùng lúc này, một phụ nữ có phong thái cao quý đi tới, trên người bà ấy mặc là bộ xườn xám cách tân. Bên cạnh bà ấy là người đàn ông trung niên, chững chạc, trưởng thành nhưng trái ngược với thần thái cao sang của người phụ nữ thì người đàn ông này hết sức mờ nhạt, chẳng có điểm gì nổi bật.
Tịch Tiểu Khả nghe thấy giọng nói của người phụ nữ thì lập tức xoay mặt lại, vui vẻ gọi một tiếng: " Cô ơi! ".
" Cô nói đúng mà, gần đây không ít khách khứa đến nhà chúng ta, còn bảo nhà họ có cô con gái vẫn còn độc thân, ông nội các con còn hứa với bọn họ rằng khi nào Nam Dạ trở về sẽ để cho nó gặp các cô đó cơ mà! ". - Tịch Miên Di cười nhẹ, bà đến ngồi bên cạnh Tịch Tiểu Khả " cố ý " mách lẻo, khoé mắt cong lên hiện lên vẻ tinh anh, lanh lợi. Bà ấy là con gái thứ hai của Tịch lão gia. Tuy bà ấy đã gần 50 tuổi nhưng nước da vẫn còn tươi tắn, trẻ trung không khác gì phụ nữ ngoài 30 tuổi. Ngoài ra, do tính cách bà ấy thoải mái, dễ gần nên khi tiếp xúc có ai nghĩ rằng ấy đã gần 50 tuổi đâu chứ!.
Người đàn ông trung niên cũng đi tới bên sofa ngồi xuống, người đàn ông im lặng không mở miệng nói câu nào, chỉ dùng đôi mắt lặng lẽ nhìn cả nhà họ Tịch vui vẻ tán gẫu. Ông ta là chồng của Tịch Miên Di, tên là Trang Hoằng Đới, nhà họ Trang vốn chỉ là con kiến nhỏ bé trong mắt nhà họ Tịch. Thế nên, để củng cố gia tộc nhà họ Trang không bị đạp đổ, ông ta quyết định lấy Tô Miên Di - con gái thứ hai của Tịch lão gia và ở rể nơi này.
" Ông nội, có như vậy mà ông không nói cho cháu sao? ". - Tịch Nam Dạ lay nhẹ Tịch lão gia đang ngồi cạnh hắn.
" Hừ…" - Ông lão làm bộ giận dỗi, trừng mắt liếc hắn: " Thằng nhóc này…cháu đã gần 29 tuổi rồi, còn không mau cưới vợ đi? ".
" Ông nội, ông cứ từ từ…"
" Từ từ cái con khỉ! ". - Ông nội tức giận cầm cây gậy đập thẳng vào sàn nhà khiến mọi người trong nhà không khỏi hoảng hốt, kinh ngạc.
Thế mới biết, ông cụ mong ngóng một đứa cháu chắt đến mức nào rồi đó!.
Tịch Nam Dạ dường như không sợ ông nội tức giận chút nào, còn vui vẻ cười thoải mái: " Ông ơi, cháu còn đang bận công việc nữa mà, chuyện kết hôn thì để sau đi! ".
" Thế bao giờ cháu định kết hôn đây hả? ". - Ông nội chống thẳng gậy xuống đất, bộ dáng uy nghiêm: " Đừng tưởng ông không biết, cháu với cái cô họ Vương đó mập mờ qua lại với nhau. Hừ…để ông nhắc nhở cho cháu, cái cô họ Vương kia chẳng có tốt lành gì, không xứng đáng vào nhà họ Tịch chúng ta! ".
" Ông nội à, cô ta chẳng là gì đối với cháu cả! ". - Hắn thoáng cười nhẹ, đáy mắt giống như đang ẩn chứa một điều gì đó.
" Đúng rồi đó ông nội! “. - Tịch Tiểu Khả cũng nhanh chóng xen vào, " Anh hai làm gì thích cô ta chứ, cô ta chẳng là gì với anh hai cả, chỉ là công cụ để lợi dụng thôi!. Người anh ấy thích thực sự là…” - Nói đến đây, cô ấy lập tức dùng tay chặn miệng lại. Đúng lúc, cô ấy vô tình lia mắt về phía anh trai đã thấy hắn dùng ánh mắt cảnh cáo với cô ấy. Tịch Tiểu Khả thầm nghĩ, may quá, không nói thẳng ra hai chữ " Vân Khê " trước mặt mọi người!.
Đang nghe Tịch Tiểu Khả nói một nửa rồi đột ngột dừng lại, mọi người hướng ánh mắt tò mò về phía cô ấy hỏi: " Thích ai cơ!? ".
" À không…không có gì đâu ạ! ". - Cô ấy giơ cánh tay lên như thế che chắn mọi ánh mắt " muốn hỏi cho ra nhẽ " đổ dồn về phía mình, trên môi nở nụ cười cứng nhắc nhất có thể.
Người trong Tịch gia cũng không hỏi nữa. Hẳn là bọn họ đều biết Tịch Nam Dạ là con người như nào, hắn là điển hình của kẻ cuồng công việc đến mức lấy đâu ra quan tâm đến tình yêu cơ chứ!?. Nhưng mà, để được Tịch Nam Dạ chú ý đến thì cô gái đó không phải tầm thường đâu nha!.
Bầu không khí bỗng rơi vào trạng thái trầm lặng. Lát sau Tịch lão gia cất giọng nghiêm nghị: " Ông không quan trọng người cháu thích là ai, làm quen cô gái nào nhưng trước 30 tuổi phải nhanh chóng kết hôn cho ông và cô gái cùng cháu kết hôn nhất định phải là môn đăng hộ đối, nghe rõ chưa hả? ".
Tịch Nam Dạ cũng không đáp lại lời của Tịch lão gia. Bầu không khí tiếp tục rơi vào trạng thái trầm mặc. Có lẽ mọi người bị sự nghiêm túc của ông cụ làm cho không dám " hít thở sâu ". Tịch Miên Di thấy vậy cũng đành len lén mở miệng giải vây: " Thôi mà ba, có duyên tự ắt sẽ đến thôi, ba cũng không nên bắt ép thằng bé quá! ".
" Ai ép gì nó chứ! ". - Ông cụ rống lên.
Mọi người nghe vậy thì liền hoảng sợ ngồi yên không dám nhúc nhích, ai cũng cúi đầu xuống bộ dáng im bặt như thể sợ ông cụ nổi nóng vậy!.
Tịch Miên Di cười xoà, xua xua hai tay: " Cũng…cũng sắp tối rồi, mọi người nên ăn cơm thôi! ".
Mọi người lén nhìn Tịch lão gia thấy ông cụ không còn bộ dáng nghiêm khắc như vừa rồi nữa nên cũng thoải mái thở ra một hơi dài rồi đứng lên, từng người rời khỏi phòng khách đến phòng ăn ngay bên cạnh.
Cho đến khi phòng khách chẳng còn ai nữa thì Tịch Nam Dạ vẫn còn ngồi ở sofa, bộ dạng trầm ngâm, đôi mắt tĩnh lặng không biết đang nhìn vào đâu, hai ngón tay để dưới cằm không ngừng vuốt vuốt giống như đang suy tư một điều gì đó…