Vân Khê nghi ngờ nhìn anh ta. Anh ta biết sự nghi ngờ của cô. Anh ta cũng hiểu trong trường hợp này dù có lòng tốt đến mấy nhưng điều này càng khiến đối phương khó lòng mà tin tưởng hơn.
Anh ta khẽ thở dài, làm người tốt thật khó!.
- Yên tâm đi, tôi với cô sẽ cùng thoát khỏi nơi này.
Vân Khê tạm tin người đàn ông xa lạ này. Tin anh ta ư? Thôi được, đành theo anh ta vậy. Nếu anh ta mang cô ra thì cô tin, còn nếu mang cố đến giữa chừng liền giết thì...
Anh ta nhìn biểu hiện băn khoăn, ngây ngốc của cô chẳng nói chẳng rằng gì kéo tay cô đi. Nhìn cô trông rất trẻ, chắc khoảng tầm 23 hoặc 24 tuổi gì đấy. Anh ta thấy thật khó hiểu, một cô gái dễ thương như vậy sao lại bị bắt vào trong ngục giam chứ?.
Anh ta quay sang, hỏi cô:
- Cô tên gì?
Cô ngập ngừng một lát, do dự không biết có nên trả lời hay không. Anh ta biết cô sự đề phòng rất lớn, đặc biệt đối với người xa lạ như anh ta. Anh ta hiểu cảm giác cảm của cô nhưng anh ta chẳng thấy khó chịu gì.
- Cứ nói đi, cô không cần phải đề phòng tôi đâu. - Anh ta cười: - Tôi đã hứa mang cô ra khỏi đây rồi mà.
Vân Khê không ngờ anh ta có thể hiểu suy nghĩ của mình. Cô nhìn vào đôi mắt kiên định của anh ta, không thấy sự đùa giỡ nào cả nên cô phần nào tin tưởng anh ta:
- Tôi tên Vân Khê.
- À Vân Khê. - Anh ta cười cười gật đầu: - Vân Khê, cô có thể gọi tôi là Pear.
- Lê? - Cô nhíu mày, khó hiểu.
Pear ta lắc đầu cười khổ, chỉ có thể trả lời cô rằng: Cho là vậy đi!.
Thấy cô ngớ người ra nhìn anh ta, anh ta cũng chẳng biết giải thích như thế nào, đành chuyển sang câu hỏi khác:
- Năm nay cô bao nhiêu tuổi?
- 24
Quả nhiên đúng như anh ta suy đoán.
- Còn anh?. - Cô hỏi ngược lại.
- 30
Cô nhìn Pear. Thấy dáng vẻ anh ta có nhiều điểm tương đồng với Tịch Nam Dạ. Chỉ khác là Tịch Nam Dạ mang khuôn mặt lạnh lùng, lãnh khốc. Còn người đàn ông trước mặt cô đây, khuôn mặt sáng rạng, bình tĩnh, giống như kẻ không quan tâm đến sự đời vậy. Còn về thân hình, dáng người của hai người rất giống nhau, đặc biệt bóng lưng kia. Tâm tư của Tịch Nam Dạ rất khó đoán, còn tâm tư của Pear hình như...cũng khó đoán nốt.
- Này đang suy tư gì đấy?. - Anh biết cô gái nhỏ này đang nhìn anh nhưng đang nghĩ đến chuyện khác!.
- Hả?. - Cô thoáng chốc tỉnh táo lại, cảm thấy mình thật ngu ngốc lại đi so sánh hai người này với nhau!. Suy nghĩ một chút cô phát hiện điều gì đó không đúng lắm liền hỏi anh ta:
- Sao anh ở trong này? Bị bắt à? Anh làm gì nên tội với ai à?.
- Ừm...cứ cho là vậy đi!
Gì mà cứ cho là vậy đi!?.
- Vậy còn cô?.
Cô dừng lại, nhớ lại bị hắn xích cô lại ở bệnh viện tâm thần, không cho phép của cô hắn đã phá bỏ đứa bé trong bụng đi, nhớ lại cảnh kinh hoàng ngày hôm đó khiến cô phải khiếp sợ.
Tịch Nam Dạ là cái tên làm cô ám ảnh. Những chuyện hắn làm cho cô càng khiến cô hận hơn. Hận đến nỗi lạnh thấu xương!
Pear nhận ra sự khác thường của Vân Khê. Anh ta xoay người thấy đôi mắt của xẹt qua tia lạnh lẽo của cô. Anh ta không ngờ, một cô gái nhỏ non nớt như vậy lại có đôi mắt lạnh lùng đáng sợ như vậy.
Đáy lòng anh ta nổi lên thương cảm với cô gái này.
- Nếu cô không muốn kể cũng không sao cả! Tôi hiểu mà!.
- Chuyện rất là dài. - Rất nhanh, cô khôi phục về trang thái bình thường: - Có muốn nghe không?.
||||| Truyện đề cử:
Thiên Tài Tiên Đạo |||||
- Cô có thể kể một câu chuyện dài của cô? Tôi đoán cho đến khi 2 chúng ta thoát khỏi đây cô mãi chưa kể xong đâu!.
- Anh thật có khiếu hài hước! - Cô phì cười, mới nhớ ra điều đó, hỏi: - Anh biết đường thoát ra khỏi đây?.
- Sao nào? Bất ngờ lắm hả?.
Anh ta nghe xong, chỉ cười không nói gì.