Tích Tụ

Chương 19: Chương 19





Trong khoảnh khắc đó, Trần Tân thật sự nghĩ mình sẽ chết, chết trong tay Phó Diễn.
Anh nhìn một Phó Diễn mặt dính máu, trong lòng hiểu rõ, từ nay trở đi, Phó Diễn sẽ không giấu diếm nữa.

Hắn sẽ không tiếp tục làm một kẻ vô dụng chỉ biết ăn chơi, vô công rồi nghề nữa.

Hắn đã dùng cách thức thô bạo và đẫm máu này để thông báo tới tất cả rằng người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Phó là hắn, mà người đứng đầu bang phái cũng sẽ là hắn.
Trần Tân đột nhiên cảm thấy có chút tức thở, cái cảm giác tức thở không phải vì cơn đau dưới chân, mà vì cảm giác suy sụp khi bao năm trù tính đã bị huỷ hoại trong thoáng chốc.
Anh trợn mắt nhìn Phó Diễn tròng trọc, phần lòng trắng cũng vằn đỏ: “Ai cho cậu ra tay?”
Phó Diễn nhìn Trần Tân thăm dò rồi chợt cong khoé môi, dửng dưng hỏi: “Chú thấy uất ức sao?”
Hắn dường như biết Trần Tân đang suy nghĩ gì, miệng cười càng lúc càng rộng: “Chú khổ cực nhiều năm như vậy, chỉ mong muốn tẩy trắng cho công ty, tách khỏi giới xã hội đen.

Chuyện ông già khi còn sống chưa thể thực hiện thì sau khi chết đã được chú trung thành, tận tuỵ hoàn thành thay lão ta rồi.”
Vừa nói, Phó Diễn vừa vươn tay bế Trần Tân lên.

Máu tươi nhỏ tí tách tí tách đầy nền đất.


Hắn dẫm lên tấm thảm bê bết máu, đi ra ngoài.
“Đáng tiếc ghê.

Đã bị tôi huỷ hoại hết rồi.”
Nói xong, Phó Diễn còn thân mật hôn lên má Trần Tân: “Chú tức giận sao?”
Trần Tân nhắm chặt mắt lại, không nói năng gì, từ chối mọi hình thức giao tiếp.

Phó Diễn cũng chẳng bận tâm.

Hắn vui sướng hơn bao giờ hết, đến mức muốn phá ra cười.

Ngay cả màn kịch vụng về hôm nay cũng không thể mang lại cho hắn nhiều niềm vui bằng nét mặt lúc này của Trần Tân.
Trần Tân không ngu.

Anh rất nhanh đã nhận ra chuyện hôm nay là sao.
Chú Chung có ý đồ xấu, còn có gan lôi kéo anh.

Sau khi phát hiện, Trần Tân quyết định tương kế tựu kế, thanh lý môn hộ.

Về phần Phó Diễn, không rõ hắn nhận ra ý định của anh từ lúc nào, để rồi giành trước anh một bước, bắt tay với Tạ Tuỳ.
Hôm nay nội gián đã bị loại bỏ nhưng cái danh kẻ phản bội cũng được gán cho anh.

Kẻ phản bội như anh sẽ không thể tiếp tục làm người cầm quyền thứ hai trong banh phái, làm thuộc hạ trung thành nhất của Đại ca cũng như thư ký tận tâm nhất trong công ty.

Phó Diễn đã cướp đi tất cả những gì Đại ca để lại cho anh.
Thậm chí để ngăn anh chạy trốn, Phó Diễn còn nổ súng bắn gãy chân anh trước.
Nụ cười của Phó Diễn lúc này là nụ cười vì kế hoạch đã thành công, hay là sự hả hê vì hắn biết từ nay trở đi Trần Tân sẽ không thể kiểm soát hắn được nữa?
Thảo nào người của Kinh Hựu lại đứng về phía Phó Diễn.


Kinh Hựu là thuộc hạ của Tạ Tuỳ, người trong tay y cũng là người của Tạ Tuỳ.

Nhưng, nhà họ Tạ đâu dễ sai khiến như vậy, chắc chắn Phó Diễn đã có giao dịch gì với bọn họ mà anh không biết.

Chính giao dịch mà anh không biết này khiến anh lòng như lửa đốt, giận tới sôi gan.
Việc Phó Diễn mấy năm nay mang tiếng xấu, không động tới chuyện công ty, gần như do một tay Trần Tân dựng nên.

Anh muốn dựa vào đó để loại Phó Diễn ra khỏi những chuyện này, chờ tới khi anh tách công ty khỏi bang phái thì sẽ giao lại cho Phó Diễn.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu) |||||
Anh muốn nhà họ Phó bắt đầu từ đời này sẽ chính thức đi theo con đường trong sạch.

Vậy nên tay Phó Diễn không thể nhuốm máu, cũng không thể có dính dáng tới mạng người.
Một Phó Diễn mà anh đã cẩn thận bảo vệ tới hôm nay lại giết người ngay trước mắt anh, không chỉ một người.

Không những thế, hắn còn qua lại gần gũi với người đứng đầu của một bang phái khác.

Anh không hề hay biết hai người này đã quen nhau từ lúc nào.
Từ thang máy riêng đi xuống bãi đậu xe ở tầng hầm, có lẽ để ý thấy Trần Tân chảy máu quá nhiều, Phó Diễn khẽ tặc lưỡi.

Hắn đặt Trần Tân vào ghế sau xe, lấy băng gạc ra, chuẩn bị cầm máu cho anh bằng cách thức đơn giản mà thô bạo.

“Chú đừng trách tôi.

Chỉ cần chú ngoan ngoãn…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã cảm thấy Trần Tân duỗi tay, ôm hắn vào lòng.

Đây là một cái ôm mang theo mùi hương của riêng mình Trần Tân hoà cùng mùi máu tanh.
Phó Diễn sững người.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi sự cảnh giác của hắn đều biến mất.

Đây là lần đầu tiên Trần Tân chủ động ôm hắn, không phải bị ép, cũng không phải dối lòng.
Thế nhưng giây tiếp theo, cơn đau chỗ thắt lưng khiến hàng lông mi của hắn không khỏi run rẩy.
Hắn cúi đầu.

Trong tay Trần Tân là một con dao găm, lưỡi dao đã đâm sâu vào hông hắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.