Tích Tụ

Chương 37: Chương 37




Khi Trần Tân về tới nhà, việc đầu tiên là vào phòng tắm gột sạch mùi máu tanh trên người.
Lúc quay trở lại giường, Trần Tân nhìn thấy Phó Diễn vẫn đang ngủ mê mệt vì thuốc mê trong rượu, tuy cơ thể anh mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất phấn chấn.

Đã lâu lắm rồi anh không tự tay xử lý kẻ khác.

Mười ngón tay bị chặt xuống kia sáng sớm mai sẽ được gửi tới nhà của những kẻ không yên phận, coi như quà gặp mặt.
Việc này có nghĩa sau này Trần Tân sẽ tới thăm hỏi từng người trong số bọn họ, tính sổ hết số nợ những ngày qua.
Phó Diễn dường như ngay cả trong giấc ngủ cũng cảm nhận được chuyển động của Trần Tân.

Hắn cựa quậy trong vô thức, sau đó xoay người ôm lấy anh.
Khi ngủ, Phó Diễn luôn thích cuộn người lại.

Thế nhưng nếu có Trần Tân bên cạnh, hắn sẽ theo bản năng mà dựa lại gần anh, ôm anh vào lòng.

Trần Tân ngủ khá nông giấc.

Mỗi lần Phó Diễn ôm lấy anh, anh đều cảm nhận được.

Cho dù là lúc giận dữ với Phó Diễn nhất thì Trần Tân vẫn cảm thấy hành động này rất dễ thương.
Lúc ngủ Phó Diễn rất nghe lời, không đối chọi, bắt bẻ từng lời từng câu của anh, cũng không nói những lời khó nghe.
Trần Tân ôm lại Phó Diễn, khẽ khàng vỗ lưng hắn, tựa như ngày bé mỗi lần anh dỗ Phó Diễn ngủ.
Từ khi Trần Tân trở lại, anh dần dần tiếp quản công việc công ty.

Thế nhưng Phó Diễn không quay về trạng thái mặc kệ mọi chuyện như trước kia, mà hắn còn dành nhiều thời gian ở công ty hơn bình thường.
Điều này đồng nghĩa với việc hắn chưa hoàn toàn tin tưởng Trần Tân, phải ở bên cạnh anh giám sát thì mới yên tâm.
Thế nhưng hành động ấy lại giúp Trần Tân bớt được nhiều rắc rối.

Nếu vào lúc này mà Phó Diễn vẫn nhông nhông bên ngoài thì anh sẽ rất đau đầu.
Cùng lúc này, việc hợp tác với tập đoàn nhà họ Tạ đang được khẩn trương tiến hành.
Phó Diễn trước đó vì để tìm kiếm sự giúp đỡ từ Tạ Tùy mà đã tiêu tốn rất nhiều tiền của.

Những lợi ích đã bỏ ra ấy khiến sau này khi Trần Tân chỉnh đốn sổ sách, tim không ngừng rỉ máu.
Có điều, so với lợi ích thì Trần Tân tin Tạ Tùy có một điểm yếu còn lớn hơn cả tiền bạc.
Mà điểm yếu này, anh đã tìm ra.
Việc cần làm hiện tại là cắt đứt liên minh giữa Phó Diễn và Tạ Tùy.

Những mối quan hệ được thiết lập trên nền tảng lợi ích thì đều có thể dễ dàng bị cắt đứt.


Trần Tân từng bước từng bước, dần dần xâm nhập vào những mối viện trợ bên ngoài mà Phó Diễn có thể tìm tới.
Cho tới khi không còn chút sơ hở, chờ đến lúc ổn thỏa tuyệt đối.
Giao dịch với Tạ Tùy được thực hiện trên hải phận quốc tế.
Hôm ấy thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ.

Phó Diễn không thích ngồi thuyền vì sẽ bị say sóng.

Thế nhưng lúc ký hợp đồng, hắn vẫn phải lộ diện.
Trên du thuyền tư nhân khổng lồ, Phó Diễn xuất hiện với khuôn mặt nhợt nhạt.
Trần Tân thấy sắc mặt hắn thì thầm cau mày.

Anh theo bản năng chạm vào tay Phó Diễn nhưng lại bị hắn tránh né.

Anh cảm thấy trán Phó Diễn mướt mát mồ hôi, ánh mắt cùng rất u ám.
“Sao vậy?” Trần Tân khẽ hỏi.
Phó Diễn quay lại, nhìn sâu vào mắt anh nhưng không trả lời.
Tim Trần Tân chợt chùng xuống.


Anh bắt đầu cấp tốc suy nghĩ, liệu có phải Phó Diễn đã nhận ra điều gì hay không? Hoặc anh đã để lộ sơ hở nào?
Mãi cho tới khi Tạ Tùy xuất hiện, nâng ly rượu với anh từ xa thì Trần Tân lập tức biết, dù Tạ Tùy đồng ý hợp tác với anh nhưng không có nghĩa gã sẽ không nhắc nhở Phó Diễn.
Sau khi hợp đồng suôn sẻ hoàn thành, Trần Tân nhìn thấy Phó Diễn rời khỏi hội trường thì lập tức bám theo.
Phó Diễn dường như biết Trần Tân đang theo sau nhưng hắn không hề dừng bước mà đi thẳng tới boong tàu rồi mới quay lại.
Giây phút hắn quay người, đồng tử Trần Tân co lại.
Vì trên tay Phó Diễn là một khẩu súng.
Khung cảnh rất đỗi quen thuộc, diễn ra y hệt như lần tại công ty trước đó.
Phó Diễn chĩa súng về phía anh.
Trần Tân chớp mắt trong cay đắng.
Anh nghĩ thầm không biết lần này sẽ bắn vào đâu đây?
Liệu có lấy mạng của anh hay không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.