Trần Tân có không nhạy bén hơn nữa thì cũng nhận ra Phó Diễn đang trêu mình.
Anh có hơi thất vọng. Tuy anh không thể hiện ra ngoài nhưng Phó Diễn vẫn luôn chú ý tới anh sao lại không nhận ra chứ. Hắn lại gần Trần Tân rồi chợt đưa tay nhéo mặt anh.
Gầy quá, chẳng nhéo nổi.
Phó Diễn có chút không hài lòng nhưng rồi lại nhớ ra Trần Tân là vì ai mà sụt cân, bèn nuốt sự không hài lòng đó lại vào trong.
Hắn trượt tay từ mặt Trần Tân xuống dưới, ôm hông anh, đặt anh lên mép bàn ăn rồi ghé lại gần đòi hôn.
Từ sau khi biết mình được yêu, Phó Diễn trở nên có chút đáng ghét. Lúc trước hắn sẽ đòi hỏi thẳng thắn, bây giờ lại bắt Trần Tân suy đoán, muốn anh phải chủ động.
Hắn dí mặt tới trước mặt Trần Tân, chỉ cần liếc mắt cũng biết hắn đang suy nghĩ điều gì: Muốn Trần Tân hôn hắn.
Trần Tân chưa từng nghĩ rằng Phó Diễn lại có một mặt như này. Người đàn ông băng giá trước đây, hóa ra lại dễ dãi như vậy.
Chỉ cần Trần Tân nói yêu hắn và trao hắn một nụ hôn.
Giống cụm từ mà nhân viên lễ tân ở công ty thường hay nhắc tới mỗi khi xem phim truyền hình.
Từ đó là gì ấy nhỉ?
Trần Tân nhìn khuôn mặt áp sát mặt mình của Phó Diễn, buột miệng nói thành tiếng cụm từ đó: “Yêu đương mụ mị.”
Phó Diễn sững người, nụ cười trên mặt vẫn còn đó nhưng ánh mắt lại có vài phần nguy hiểm: “Chú nói gì cơ?”
Trần Tân đặt một nụ hôn lên môi Phó Diễn: “Không có gì.”
Như để chuyển đề tài, Trần Tân hôn thêm lên khóe môi Phó Diễn: “Không phải cậu bảo giao đoạn ghi âm trong vòng cho tôi sao?”
Phó Diễn nhận được hai nụ hôn, quyết định tha thứ cho “yêu đương mụ mị” lúc nãy của Trần Tân. Dù sao thì hắn cũng từng nói Trần Tân nửa sống nửa chết, qua ngày cùng ảo giác. Trần Tân đáp trả hắn bằng “yêu đương mụ mị” cũng không phải quá đáng.
Chú của hắn, gì cũng chịu được, chỉ không thể chịu thiệt.
“Đoạn ghi âm đã bị hủy rồi, sao đưa chú được.” Phó Diễn trả lời.
Trần Tân nhìn hắn chằm chằm: “Cậu nói thẳng cho tôi nghe không được sao?”
“Vậy còn gì là niềm vui bất ngờ nữa. Chú mới dùng thuốc được có bao lâu mà đã mau chóng muốn nhận thưởng rồi.” Phó Diễn nói.
Phó Diễn không chịu thả. Hắn không những không thả mà còn bế Trần Tân lên, sải bước đi vào phòng ngủ rồi ném anh lên giường.
Lúc ở bữa tiệc Phó Diễn có uống chút rượu, rõ ràng không say nhưng lúc này lại mượn hơi rượu để lột sạch Trần Tân từng chút từng chút một.
Lột hết xong Phó Diễn vẫn chưa dừng lại. Hắn đứng dậy đi ra ngoài, mang hoa hồng vào rồi bóp nát, định nhét vào trong người Trần Tân.
Trần Tân đưa tay che chắn chỗ đó, không phải không cho mà rõ ràng là muốn Phó Diễn lấy đoạn ghi âm để trao đổi.
Phó Diễn nhướng mày, nói: “Một chữ nhét một bông.”
Trần Tân nhìn diện tích bông hoa, hít sâu một hơi rồi đồng ý.
Phó Diễn cũng chỉ nhét vào một bông hoa là đã ngừng lại. So với hoa, có thứ khác hắn muốn nhét vào hơn.
“Chú thật sự không biết nội dung đoạn ghi âm sao? Tôi từng nói rất nhiều lần rồi, là điều mà chú đã biết từ lâu.”
Trần Tân không hẳn là không biết đáp án.
Là điều gì mà Phó Diễn thà tiêu hủy cũng không chịu để anh nghe thấy vào thời điểm đó. Là điều gì mà sau khi mất hết hi vọng, Phó Diễn lại lựa chọn lấy đi từ chiếc vòng bạc giống như trói buộc Trần Tân.
Có lẽ Trần Tân biết, thế nhưng anh vẫn muốn nghe Phó Diễn nói ra.
Khoảnh khắc đâm vào cùng hoa, Phó Diễn thì thầm lời nói được giấu trong chiếc vòng bạc mà Trần Tân từng bỏ lỡ.