Tích Ý Kéo Dài

Chương 74



Mưa to đập vào cửa sổ, nàng thở hồng hộc giãy dụa, giống như bị kéo chìm vào trong giấc mộng, mồ hôi toát ra đầm đìa, bầu trời màu đỏ sậm thỉnh thoảng lại loé lên ánh sáng đánh vào khuôn mặt trắng bệch của nàng rồi biến mất trong không gian đen tối. Thân thể nàng đột nhiên cứng ngắc, rung rung lên một chút, trong nháy mắt bừng tỉnh, ngồi bật dậy, hai mắt mở to nhìn về phía trước mờ mịt.

Trở lại không gian quen thuộc của mình, không có mùi thuốc sát trùng của bệnh viện xộc vào mũi, không có màu trắng chết chóc chướng mắt, cũng không có anh tái nhợt mất đi hơi thở… Nàng xoa xoa giọt lệ nơi khoé mắt, thật là may, may vì không phải là hiện thực, may vì chỉ là mộng mà thôi… Hơi thở dồn dập của nàng dần dần bình tĩnh lại, nhưng lòng vẫn sợ hãi như cũ. Vừa rồi nàng chạm vào chỗ đùi phải trống trơn của anh, nơi đó không có gì cả, nàng khóc gọi Lý Tịch, anh phảng phất nghe được, hơi hơi mở mắt, nhìn theo ánh mắt nàng về phía đùi phải của mình, gượng gạo nở ra một nụ cười còn khó coi hơn cả nàng khóc lóc, “Không còn nữa rồi…” Tay phải cầm lấy miệng vết thương, ánh mắt tuyệt vọng như vậy, giọng nói thống khổ như vậy, nàng cả đời đều không thể quên. Giống như có người hung hăng bóp chặt trái tim nàng, dùng lưỡi dao sắc nhọn cứa vào từng chút một, đau đớn cùng cực.

“A, Easy, mắt của cậu sao thâm quầng thế kia, không phải tối qua làm việc vất vả đấy chứ?” Jenny cầm chén nước đi qua chỗ nàng ngồi nhìn thấy khuôn mặt nàng chợt giật mình hoảng hốt.

Nàng xoa xoa khoé mắt, cười vô hồn. Rõ ràng chỉ là một giấc mộng mà lại khiến người ta cảm thấy chân thật như hiện ra trước mắt. Tối hôm qua từ lúc chợt tỉnh giấc, áo ngủ ướt đẫm mồ hôi dán vào thân thể, nàng không thể không đi tắm rửa một cái. Mới hơn 4h sáng, nàng lại hoàn toàn không buồn ngủ, trong đầu tràn ngập hình ảnh trong giấc mộng vừa rồi, một lần nữa nằm trên giường trợn tròn mắt đến tận sáng.

Mở máy tính ra, vẫn không nhịn được lên mạng tìm kiếm thông tin về tai nạn xe cộ tối qua, vẫn là những tin tức cũ. Nhìn logo hiện trên ảnh, nàng bỗng nhiên nhớ tới cô bạn cùng phòng ngày xưa giờ làm bên đài truyền hình chuyên về mảng này, không nghĩ được nhiều liền gọi điện đến.

Điện thoại được kết nối, hoá ra tối hôm đó bọn họ cũng đến tận nơi, chỉ có điều hiện trường phong toả chặt chẽ, mưa lại to, chỉ có thể chụp được mấy tấm hình từ vệ tinh từ xa, ngoài ra cũng không cho phép thông báo tin tức gì khác. Dung Ý hỏi về mấy bức ảnh chụp từ xa đó, nhưng cô ấy bảo không có cách nào lấy được cả, tất cả đều bị thu hồi, cô ấy chỉ có những bức ảnh chụp hiện trường về sau lúc trời đã sáng thôi.

Tổng cộng có hơn 10 bức ảnh chụp, đều là ảnh hiện trường sau khi đã xử lý xong sự cố. Nàng mở ra xem lại phóng đại hết cỡ, tuy rằng trời đã sáng nhưng cũng chỉ nhìn thấy hai cái xe bị đâm nát đến hoàn toàn htay đổi hình dáng, trong xe mơ hồ có vết máu. Không có ảnh chụp biển số xe, căn bản không thể nào kiểm tra được… Nàng cảm thấy chính mình run rẩy, không phải là chỉ cần gọi cho anh là có thể xác nhận sự việc hay không? Thế nhưng lại khó xử. Vừa cười khổ định tắt đi để làm việc, ánh mắt lại chợt dừng lại ở phần kính chắn gió nơi đầu xe, nàng giật mình.

“Sao lại treo ở đây?” Nàng chỉ vào cái hồ lô nhỏ kia, cảm thấy không hợp với loại xe này.

“Hồ lô này, để trừ tà, giữ bình an.” Anh vừa lái xe vừa nghiêng đầu cười trả lời nàng.

Nàng nhớ rõ, đó là vào lần đầu tiên anh đến nhà nàng thấy chiếc hồ lô treo ở cửa làm chuông gió, tò mò hỏi nàng để làm gì, nàng thuận miệng nói là để trừ tà, giữ bình an. Anh mặt dày mày dạn bảo nàng cho anh….

Nàng hoảng hốt, nhìn màn hình bị phóng đại đến vỡ ảnh, trên ghế lái xe còn có vết máu ghê người… Giống như có cảm giác bầu trời đổ sụp xuống, choáng váng, ngồi cũng không vững, bên cạnh có người vỗ vào vai nàng, nàng không nghe được, đối phương lặp lại vài lần, nàng vẫn không phản ứng, cảm giác như bị cuốn vào cơn lốc, cả thế giới xung quanh đều trở nên mơ hồ.

“Vô cùng xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Trong điện thoại lặp lại thông báo hết bằng tiếng Trung lại đến tiếng Anh, nàng giống như bị đánh từng trận vào thần kinh, một người làm sao có thể tự nhiên mất tích? Nàng gần như có thể khẳng định, xe về gara hôm đó không phải là xe của anh, thậm chí quản gia cũng không biết anh đi đâu, ngay cả Hứa Tuấn Hằng tối qua cũng không biết gì cả… Tay ôm đầu, chỉ cần nhắm mắt lại, vết máu trong ảnh chụp cùng cảnh tượng trong mộng lại đan xen vào nhau khiến nàng quay cuồng đau đớn.

Ngồi trên xe taxi, nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài, trời đất bao la, nàng không biết nên đi đâu tìm anh. Suy nghĩ như dồn lại, nàng mặc niệm, phải bình tĩnh, bình tĩnh, nhưng có thể tìm ai đây?

Đột nhiên trong đầu hiện lên một loạt suy nghĩ hỗn độn, nàng lôi di động ra tìm kiếm. Tìm tên người kia, điện thoại kết nối, vẫn là thông báo “Tạm thời không có người nghe máy, xin vui lòng gọi lại sau…” Nàng cảm thấy vội vã đến không chịu nổi, gấp gáp đến độ không thở được, cắn môi, từng giọt nước mắt lăn xuống. Lái xe nhìn qua gương thấy tình huống này, hoảng hốt hỏi sao lại thế này, có phải không thoải mái hay không, có muốn đến bệnh viện hay không… Nàng lại chỉ ôm chặt miệng, khóc đến run rẩy.

Khóc đến mờ mịt trời đất, cuối cùng vẫn là lái xe gọi nàng, “Tiểu thư, điện thoại kêu kìa…” Nàng đưa tay quẹt nước mắt trên cằm, không nhìn rõ là ai, đưa điện thoại lên nghe.

Đối phương nghe được nàng khàn khàn mở miệng, nức nở không ngừng dường như cũng không ngạc nhiên, chỉ rõ ràng lưu loát nói một câu, “Dung Ý, em có thể đến Bắc Kinh một chuyến bây giờ được không?”

Lúc chiếc máy bay khổng lồ đáp xuống sân bay thủ đô thì trời đã tối đen. Lỗ tai nàng vẫn còn vang vọng tiếng gầm rú, vừa đi ra cabin, gió thổi tung bay cái áo khoác mỏng manh của nàng, nàng khẽ rùng mình một cái. Bắc Kinh khô lạnh, gió mang theo rất ít hơi ẩm quất vào trên mặt, cảm giác lạnh hơn so với Thượng Hải rất nhiều. Nàng không mang theo hành lý gì, Hà Vĩnh Tình trong điện thoại bảo nàng đến thẳng sân bay, nàng không kịp nghĩ gì, chỉ sợ chậm chỉ một phần nghìn giây thôi, càng không dám hỏi anh như thế nào, sợ chính mình không chịu nổi.

Có người chờ nàng ở cửa cabin, dẫn nàng đến chỗ xe cách đó không xa. Hình như là rất xa, xe uốn lượn qua thành phố, đúng lúc tan tầm, đường tắc nghẽn, rối tinh rối mù như lòng nàng vậy. Hoàng thành rộng rãi bề thế, ánh sáng màu ngọc bao trùm quang cảnh rộng lớn, tất cả đều không lọt vào mắt nàng.

Xe chạy lên đường núi, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, đều là cây cối rậm rạp giống như trong rừng thẳm. Cuối cùng xe dừng lại trước căn biệt thự cổ kính thoáng nhìn đã thấy dấu vết thời gian, cửa có người đứng chờ, có lẽ là thư ký, xe vừa dừng lại liền lập tức tiến lên mở cửa, cung kính nói, “Dung tiểu thư, mời đi bên này.”

Nội thất trong phòng đều mang vẻ cổ xưa, phòng khách không rộng, lò sưởi sát tường còn đang cháy, đi vào cảm giác như đến chỗ ở cũ của danh nhân nào đó, tuy rằng cảm giác lạnh lùng nhưng hơi ấm cũng dần dần theo vào. Trên vách tường cạnh cầu thang treo một loạt ảnh chụp sắp xếp chỉnh tề, nàng không có tâm trí đâu để ngắm nhìn, vội vàng lên lầu. Ở chỗ cầu thang, loáng thoáng nghe được có người thấp giọng nói chuyện, dường như đang tranh cãi gì đó.

Cả đoạn hành lang rộng thênh thang chỉ có ngọn đèn màu da cam, mắt nàng thâm quầng, khuôn mặt buổi sáng trang điểm qua loa giờ đã nhợt nhạt, lúc ở sân bay rửa mặt, ăn tạm bát mì sợi, trông vô cùng tiều tuỵ. Chỉ nghe thấy người đưa nàng lên khẽ gọi “Lý tiên sinh”. Người đàn ông vóc dáng cao lớn mặc áo khoác màu đen đứng bên cửa sổ quay đầu lại, nhìn thẳng qua.

Nàng kinh ngạc đứng ở đó, nhìn hai người đứng ở ban công. Hai người dường như đang giằng co gì đó, cuối cùng vẫn là anh ta mở miệng trước, “Em xem xét rồi làm.” Lạnh lùng không có cảm tình mà đầy áp lực. Lúc lướt qua bên cạnh Dung Ý, tuy rằng chỉ liếc nàng một cái, nàng cũng không thể không nhận ra ánh mắt như chim ưng của anh ta, cảm giác như bị nhìn xuyên thấu khiến nàng sợ hãi, càng đáng sợ hơn khi trong ánh mắt hỗn loạn đó dường như còn có cả sự phẫn nộ.

Khuôn mặt cùng khí thế tương tự, nàng dù ngốc nghếch cũng biết anh ta là ai. Chỉ có điều nàng chưa có cơ hội chào hỏi, Lý Triều đã coi nàng như vô hình mà bước đi.

Hà Vĩnh Tình cười khổ một tiếng, thấp giọng tự nhủ, “Anh vẫn còn là như thế này, tự cho là có thể nắm giữ mọi chuyện không ai bì nổi…” Nhưng không có cách nào dự đoán được, thế giới này vốn càng để ý càng không thể tự mình khống chế. Tự giễu xong ngẩng đầu lên, nhìn Dung Ý trong ánh mắt lại có chút hâm mộ, nhẹ nhàng an ủi nàng, “Tiểu tử kia vẫn ổn, ít nhất vẫn còn sống.”

Dung Ý nghe được câu đó như cất được tảng đá nặng trong đầu, hốc mắt nóng lên, lăng lăng đứng ở kia, không nói nên lời.

Nàng thở dài nói, “Tôi không biết hai người phát sinh chuyện gì, Tịch Tử tuy rằng bình thường có vẻ không đứng đắn, nhưng có thể đùa đến chừng nào thì cậu ấy hiểu rõ, lão gia tử nhà họ rất nghiêm khắc, cậu ấy không dám tuỳ tiện chọc giận, bình thường có lái xe đi cũng phải có người đi theo bảo vệ, hôm đó say như vậy mà không để lái xe đưa về, tôi biết chắc chắn là có chuyện… Em đừng sợ khi thấy sắc mặt Lý Triều vừa rồi như vậy, anh ấy tuy rằng trước giờ gặp chuyện gì cũng giữ nguyên vẻ mặt băng giá không đổi như vậy, nhưng anh ấy thực sự thương yêu Lý Tịch. Tối hôm trước anh ấy đến phòng trực ban của bệnh viện lôi tôi ra sân bay, từ đầu đến cuối chỉ nói một câu, “Tịch Tử xảy ra chuyện.” Gần đây trong nhà càng ngày càng nhiều việc, thân thể lão gia tử cũng không khoẻ, không thể để trong nhà biết chuyện, đành phải phong toả mọi tin tức…”

“Tịch Tử đua xe với người ta bị tông vào đuôi xe, đang phóng tốc độ cao lại lao vào dải phân cách, toàn bộ đầu xe đều biến dạng, may mà túi khí bảo hộ mở ra… Nếu không sao có thể may mắn chỉ gãy vài cái xương như vậy…” Hà Vĩnh Tình thấy nàng đang cố nén khóc chịu đựng, không nghĩ rằng mình càng nhẹ nhàng bâng quơ như vậy càng làm cho nàng lo lắng, tiếp tục an ủi nói, “Chính là tay trái và đùi phải bị gãy xương, hai cái xương sườn bị chặt đứt, cộng thêm chấn động não một chút… Nhưng phiền toái nhất chính là cái đinh cố định vị trí ở cột sống năm đó giải phẫu giờ bị lệch vị trí, lại phải làm lại…” Kỳ thật trong mắt cô, đó không phải là vấn đề lớn, một năm cô gặp không biết bao nhiêu bệnh nhân bị tai nạn xe cộ, Lý Tịch vẫn chưa phải là bị nặng nhất, cô giống như bác sĩ bình tĩnh phân tích tình trạng bệnh nhân, lại không biết Dung Ý trong lòng đã khó chịu muốn chết.

“Em vào thăm cậu ấy đi…” Hà Vĩnh Tình xoay người muốn xuống lầu, lại nghe thấy Dung Ý trong đêm tối thấp giọng mở miệng, “Vĩnh Tình tỷ… Em không biết là mình không đúng ở đâu, mỗi lần anh ấy gặp chuyện không may em đều hoàn toàn không hay biết… Anh ấy bị hen suyễn em không biết, anh ấy phải đóng đinh ở cột sống em không biết, anh ấy từng hít độc dược em cũng càng không biết… Em không biết trong lòng anh ấy em là gì nữa, em thật sự chán ghét cảm giác mờ mịt này, nhưng em lại không có cách nào, không biết làm thế nào để đến gần anh ấy hơn nữa…”

Cô dừng chân lại, bàn tay nắm chặt lan can gỗ, vừa do dự lại vừa quyết tâm, khó khăn mở miệng, “Là u cột sống…” Thanh âm xuyên qua màn đêm yên tĩnh, trong không gian rộng lớn như vậy giống như có tiếng vọng, Dung Ý cảm thấy chính mình bắt đầu xuất hiện ảo giác, trong nhát mắt không thể tiếp nhận nhiều sự thật như vậy, chỉ có thể ngơ ngác đứng bên cửa sổ, giống như đánh mất linh hồn.

“Chuyện này vốn nên để chính cậu ấy nói với em, hiện tại em không thể nhận thấy là vì cậu ấy không muốn em thấy, cho nên có rất nhiều chuyện cậu ấy giữ ở trong lòng không nói với em. Em có nhìn thấy những bức ảnh dưới nhà không? Từng có một cậu bé dù gầy ốm nằm trong bệnh viện vẫn quật cường cười nói, sau khi lớn lên muốn làm được những việc thật lớn lao như ông ngoại thời trẻ… Sau này kiểm tra lại, không xác định được vị trí u, các chuyên gia hàng đầu cũng không dám tuỳ tiện phẫu thuật, chẩn họp hết lần này đến lần khác. Cuối cùng chính khối u này gây ra biến chứng, cũng là lúc ông ngoại rời đi… Chúng tôi đều luôn yên tâm về cậu ấy, cảm thấy cậu ấy đủ kiên cường, dù thân thể ốm đau, người thân ra đi, nghĩ rằng cậu ấy chỉ cần thời gian để thích ứng, không nghĩ tới cậu ấy vẫn chỉ là đứa nhỏ 15 tuổi… Chuyện cậu ấy hít thuốc phiện ở bên Mỹ là Hứa Tuấn Hằng lén nói cho Lý Triều. Lý bá bá cùng bá mẫu từ nhỏ đã không ở bên cạnh Tịch Tử, anh trai thay cha, người hiểu em trai nhất chính là anh ấy. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy đánh Tịch Tử, ánh mắt đỏ quạch nắm cổ áo cậu ấy mà hét lên, “Cậu có phải muốn tự sát hay không? Chi bằng trở về bảo cha bắn chết luôn đi…” Cô như rơi vào trong ký ức, hốc mắt bất giác cũng đỏ lên.

“Dung Ý, sinh ra trong gia tộc hiển hách thế này không phải lỗi của chúng tôi, rất nhiều chuyện chua xót không thể nói với người khác. Nếu Tịch Tử chưa từng nói cho em biết những khó khăn vất vả, không phải vì cậu ấy không thương em, mà là anh ấy không muốn em nhìn thấy những lo lắng của mình.”

Bên ngoài như có tuyết rơi, dưới đèn đường tất cả đều trở nên mơ hồ. Nàng như một u hồn đi vào phòng của anh, trong phòng thiết kế đơn giản, ngoài cái giường lớn kiểu Tây Ban Nha ra, ngay cả ghế tựa cũng không có, chiếc giường để ở giữa có vẻ cô liêu. Người trên giường đầu băng đầy gạc trắng, hai má hơi hóp lại, so với bộ dáng nghiêm trang bình thường của anh thì thật buồn cười, khiến cho hốc mắt nàng nóng lên mà vẫn muốn bật cười. Nữ nhân vẫn ngu ngốc như vậy, trong lòng có buồn phiền về một người đến đâu đi nữa vẫn tâm tâm niệm niệm muốn gặp người đó, chấp nhất, quật cường vẫn là không nề hà vướng bận.

Nàng không biết cứ nhìn như vậy bao lâu, người trên giường rốt cục giật giật, có lẽ là đau đến mức ngủ cũng không thoải mái, tay phải vô thức đưa ra bên ngoài chăn, quơ quơ lên một chút. Nàng đưa tay anh vào lại trong chăn, nắm lấy bàn tay lành lạnh, tái nhợt mà gầy gò, làm cho lòng nàng phiền muộn.

Thuốc tê đã hết, anh đau không ngủ được, cả người xương cốt như bị tháo ra lắp lại, vô cùng khó chịu. Khẽ chớp chớp mắt, nửa nhắm nửa mở, trong phòng lại tối, anh mơ mơ hồ hồ một hồi lâu mới nhìn rõ xung quanh, biểu tình bình tĩnh không chút gợn sóng, ánh mắt màu hổ phách trong suốt, kinh ngạc nhìn nàng, thật lâu sau mới yếu ớt hỏi câu, “Cô là ai?” Như là hoàn toàn không biết nàng.

“Em là Dung Ý.” Nàng thốt ra một câu đáp lời, còn chưa kịp phản ứng lại những lời anh nói là có ý gì, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn anh, quên mất nên phản ứng như thế nào.

Anh vốn định chọc xem phản ứng của nàng như thế nào, không ngờ nàng lại ngây ngốc trả lời một câu như vậy, không nén nổi bật cười, khuôn mặt đang bị thương đau đến xuýt xoa. Thấy nàng vẫn hoàn toàn không phản ứng, không khỏi có chút tội nghiệp hỏi, “Sao em lại đến đây?”

“Tiện đường thì tới thôi….” Nàng hồ ngôn loạn ngữ, cắn môi nén nước mắt.

“Anh còn tưởng rằng em là đặc biệt vì anh mà đến chứ?” Anh có điểm thất vọng tỏ vẻ mếu máo, phảng phất như tự nhủ nói, “Mỗi lần anh ngàn dặm xa xôi đuổi theo em đều nghĩ có khi nào em cũng có thể tìm kiếm anh không… Nhưng mà không sao, tiện đường mà đến cũng còn tốt hơn là không đến… Nhớ kỹ rằng em còn thiếu anh một lần đấy!” Anh không dám tươi cười sợ ảnh hưởng đến vết thương, nàng nhìn thấy rõ, lại nghĩ đến những lời Hà Vĩnh Tình vừa nói với nàng, cảm giác khó chịu quả thực làm cho nàng không thể hít thở nổi.

Nàng cúi gập thắt lưng nhẹ nhàng vuốt ve má phải của anh, đặt một nụ hôn lên cái trán trơn bóng của anh, giọng run run nói, “Lý Tịch, anh quả là ngốc nghếch!” Nước mắt của nàng rơi xuống môi anh, anh liếm liếm, tư vị khôn kể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.