Tích Ý Kéo Dài

Chương 79



“Vậy cậu thật sự cam tâm?” Cổ Duyệt buông đũa, nâng chén trà lên hỏi Dung Ý đang ngồi đối diện, sắc mặt có điểm lo lắng, cô biết Dung Ý có bao nhiêu mong muốn tìm được cha mẹ của mình. Ngoài miệng thì nói không cần thân thế, nhưng đã đến kia, làm sao có thể không hề động tĩnh? Nhưng nàng lại không rõ, đã đến cửa rồi như thế nào lại lùi bước.

Đúng giờ cơm chiều, nhà hàng rất đông, tiếng ồn ào từ khắp nơi truyền đến. Dung Ý ngoáy đũa vào nồi lẩu, làm như vô tâm nói, “Không có gì là không cam tâm hay không cam lòng cả, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, sao lại phá vỡ thế giới bình yên của họ làm gì chứ. Kỳ thật không phải mình muốn được gì cả, chỉ là cảm thấy mình biết vậy là tốt rồi. Còn những chuyện khác, cũng suy nghĩ nhiều lắm, nhưng chẳng để làm gì cả.” Giọng nàng rất thấp, giống như là cảm thán, lại giống như chẳng có chuyện gì phát sinh, giật mình một cái đã khôi phục như bình thường.

Cổ Duyệt cũng không muốn chọc nàng không vui, chuyển sang chuyện khác chế nhạo nàng nói, “Xem ra bình thường ăn sơn hào hải vị, tinh xảo hoa yến quen rồi, giờ chán ngấy lại chuyển sang bình dân a!”

Dung Ý cũng tiếp tục làm câu chuyện thoải mái lên, giả vờ giả vịt nói, “Trời lạnh thế này, có gì sánh bằng ngồi bên bếp lửa ấm áp, lại có nồi lẩu nóng hôi hổi thế này, quả là làm cho người ta sung sướng a.” Dung Ý miệng còn đang ăn miếng đậu hũ nóng bỏng, nói không rõ tiếng. Kỳ thật là quán lẩu này nằm trong ngõ ngay bên cạnh công ty cũ của nàng, ngay cả trần nhà cũng đã có vết rạn, ngày xưa tăng ca liên tục, nàng cùng Cổ Duyệt vô tình phát hiện ra, khi đó bị lão Phật gia chèn ép đến chết khiếp, tìm được nơi an ủi cái dạ dày một chút đã là tốt lắm rồi nên cũng không câu nệ tiểu tiết. Hôm nay lại đến đây, vẫn có cảm giác thân thiết vô cùng.

“Mang đến cảm giác ấm áp và an ủi cho cậu, chỉ e là không phải nồi lẩu này thôi?” Cổ Duyệt tươi cười bỡn cợt, kỳ thật ngẫm lại, chính mình lo lắng dư thừa, có Lý Tịch ở bên người Dung Ý, nói vậy hết thảy đều thông suốt. Nhưng nhìn biểu tình ngưng trệ của nàng lại hỏi, “Làm sao vậy?”

“Mình đã gặp mẹ anh ấy…” Nàng buông đũa, ánh mắt dừng lại ở nồi nước trầm đục.

“Ngả bài rồi sao?”

“Kỳ thật mình cũng không biết hiện tại là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hỗn loạn.”

“Cậu đang lo lắng vớ vẩn gì vậy? Dù sao chỉ cần anh ta đứng về phía cậu là được rồi, anh ta vì cậu mà công khai đối đầu với người nhà chưa đủ để nói lên tất cả sao. Nếu mình là cậu, mình sẽ chẳng thèm quan tâm đến chuyện trong nhà, nếu anh ta nguyện ý, chỉ cần mang nhau đi đăng ký, lão thái thái còn có thể ép buộc được gì sao? Bà ấy cũng không ngốc a, dù sao cũng là đứa con bảo bối của mình chịu tội, làm sao còn muốn ép buộc được chứ? Còn nữa, nếu lúc đó trong bụng cậu còn có tiểu đậu tương, làm sao bà ta có thể không thừa nhận đó là con cháu Lý gia chứ?”

Tiếng cằn nhằn lải nhải của Cổ Duyệt quanh quẩn bên tai chỉ làm cho những phiền muộn trong lòng nàng càng thêm rối rắm, cuối cùng vẫn là không nhịn được cắt ngang, “Cậu đang nói liên thiên cái gì thế? Sự tình đâu có đơn giản giống như cậu nghĩ chứ? Chuyện nhà bọn họ là một chuyện, chuyện của mình lại là chuyện khác, làm sao có thể đi đăng ký kết hôn là xong việc?”

Cổ Duyệt nhìn Dung Ý nói đầy hàm ý, nhướng mày nhìn nàng nói, “Có phải cậu vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện điều đi tổng bộ bên Mỹ không? Sao cậu đến giờ vẫn còn chưa nghĩ thông suốt chứ? Cậu bao nhiêu tuổi rồi, đảo mắt cái là đến tuổi 30. Còn bao nhiêu thời gian cho cậu phung phí nữa chứ? Đến lúc quay đầu, có thể tìm được người giống như Lý Tịch sao? Cậu vẫn tự cho mình là tiểu cô nương mười tám đôi mươi sao? Phụ nữ còn không biết sống vì mình sao?”

Nàng không nói gì, không biết tiếp tục câu chuyện như thế nào, chuyển sang chuyện khác, không khí im lặng giữa hai người cũng dần dần bình ổn. Lúc về nhà vẫn còn sớm, Lý Tịch vẫn chưa về, anh gần đây thực sự bận rộn, ngoài thời gian ngủ ra, ngay cả ăn cơm cũng phải đợi nàng giục giã. Vừa ngồi xuống ghế sô pha trong đại sảnh, quản gia đã mang một đống tài liệu quản lý vật nghiệp đến đề nghị nàng ký tên, nghiễm nhiên coi nàng cũng là chủ nhân. Ban đầu nàng còn từ chối, sau lại thấy Lý Tịch bận rộn đến mức chân không chạm đất mà sau khi trở về còn phải quản những chuyện vụn vặt thế này, thật sự đau lòng, liền tự nhiên nhận lấy việc này.

Tắm rửa xong đi vào thư phòng tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở, mới mở máy tính ra đã nhận được một đống mail oanh tạc. Gần đây nàng vẫn giúp Vincent sửa sang lại các vấn đề bên này, coi như vẫn còn thanh nhàn. Nàng mở từng bức thư một rồi hồi đáp. Đến một bức thư ký tên Vincent, nàng nhìn chằm chằm vào lời nói ngắn gọn, ngón tay dừng trên bàn phím, không biết phải trả lời như thế nào. Trong lòng lo lắng, dứt khoát đóng máy tính lại, thong thả đi đến phòng giải trí, tuỳ tay rút ra một đĩa CD của Vương Phỉ Điệp, khi đó còn trẻ, khuôn mặt trang điểm màu khói để lộ ánh mắt bướng bỉnh, không có nét gì giống với người phụ nữ đã an bề gia thất, khuôn mặt mang dấu vết thời gian dẫn con đi dạo siêu thị hôm nay.

Nghe đến nhàm chán, đột nhiên nhớ tới bộ phim đã xem từ lâu mà vẫn chưa xong, nhìn nhìn sang bên cạnh, vỏ bọc ngoài đã loang lổ theo thời gian. Nhấc mình khỏi sô pha, kiễng mũi chân lên tìm kiếm, có lẽ vì âm nhạc quá lớn nên nàng hoàn toàn không chú ý tới có người mở cửa tiến vào, cho nên khi bị người từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy đã giật mình hoảng hốt. Anh dùng lực rất mạnh, nhấc bổng nàng lên khỏi mặt đất, nàng sợ hãi vội bám tay vào tường. Cuối cùng có lẽ là do đùi phải của anh không có sức chống đỡ nên nhanh chóng buông nàng ra, vẻ tươi tỉnh vẫn chưa hết, nở nụ cười sáng bừng ánh mắt.

Trán nàng lấm tấm mồ hôi, nhìn chằm chằm vào Lý Tịch đang cười đến giảo hoạt, có chút bất đắc dĩ, vừa cẩn thận nhìn quần áo của anh, rõ ràng là đồ mặc nhà, xem ra không giống như vừa từ công ty trở về, hồ nghi hỏi, “Anh từ đâu về vậy?”

Anh cố tình trêu chọc, “Chính là từ bên ngoài trở về.” Trong mắt ý cười như muốn tràn ra.

Biểu tình loé ra càng làm cho Dung Ý hoài nghi, nheo mắt lại cười truy vấn, “Rốt cuộc là đi đâu?”

Anh cúi đầu nhẹ giọng bên tai nàng, “Bí mật.” Nàng không thuận theo, ồn ào, “Nói hay không… Nói hay không…” Hai người ngã nhào vào ghế sô pha mềm nhũn, đầu nàng gối lên khuỷu tay anh, giống như con thú cưng cuộn mình trong lòng anh, hít hà hương bạc hà thản nhiên trên người anh. Thật lâu sau, nàng vẫn thấp giọng hỏi, “Không thể nói sao?”

“Ân, không phải bây giờ.” Giọng của anh thật dày nhưng cũng vô cùng nghiêm túc, làm như có quyết định gì đó vô cùng quan trọng.

Nàng ừ một tiếng không hỏi lại nữa, tiếng nhạc vang lên du dương, tường nhà hấp thụ âm thanh cực tốt, từng góc độ đều hoàn mỹ không tỳ vết. Nàng vẫn không nhúc nhích, đến tận khi thân thể đã cứng nhắc cũng vẫn do dự, cuối cùng gọi một tiếng, “Lý Tịch…” Anh có lẽ đã mệt mỏi vô cùng, ý thức mơ mơ hồ hồ đáp lại, “Ân?” Nàng ngẩng đầu đúng lúc thấy hàng lông mi của anh khẽ chớp, giống như đôi cánh mỏng manh của con côn trùng nhỏ, cố gắng mở to mắt ra. Cuối cùng nàng không đành lòng, vỗ vỗ vào tay anh nói, “Về phòng ngủ đi!” Anh nhẹ nhàng xoay người tìm tư thế thoải mái hơn, ôm chặt nàng thêm một chút.

Bầu trời mưa bụi bay, nàng mấy ngày nay vẫn không yên lòng, may là Vincent không giao cho nàng việc gì quan trọng, nếu không thật không biết nàng sẽ xử lý như thế nào. Đang cầm chén nước đến gần phòng trà, chợt nghe thấy tiếng tán gẫu từ bên trong.

“Lora mấy hôm nay tâm trạng không được tốt, khiến cho mọi người đều hoảng sợ, cảm thấy bất an. Thăm dò một hồi mới biết, mấy hôm trước cô ấy vừa ly hôn, mới ký giấy xong. Chẳng trách…”

“Không phải chứ? Không phải vợ chồng họ rất thắm thiết sao? Nghe nói chồng cô ấy năm đó vì cô ấy còn chấp nhận mất một nửa gia sản cho vợ trước mà? Mới được hai năm, sao đã ly hôn rồi? Không phải còn có đứa con gái mới hơn 1 tuổi sao? Muốn tranh quyền nuôi nấng không phải sẽ ra toà sao?”

Dung Ý nhìn Lora đang từ từ đi tới, chén nước trong tay lơ đãng va vào cửa, người ở bên trong lập tức tan rã. Lora là tổng giám đốc nhân sự, lúc Dung Ý mới vào đây, cô ấy đã giúp đỡ nàng không ít. Mọi ồn ào dần lắng xuống, chỉ còn lại Dung Ý ngại ngùng đứng trước mặt Lora. Lora lấy túi trà trong tủ ra, thoải mái nói chuyện, “Chuyện đi theo Vincent cô vẫn còn lo lắng sao? Nghe nói bên kia đã liên tục thúc giục qua đó, vẫn còn chưa hạ quyết tâm sao?”

Dung Ý ấn nút rồi nhìn dòng nước nóng bỏng chảy vào trong chén, nhẹ giọng trả lời, “Ân, vẫn còn chút lo lắng.”

“Easy, tôi từng trải hơn cô, thực lòng khuyên một câu, phụ nữ, tốt nhất là dựa vào chính bản thân mình. Cái gọi là người đàn ông tốt, bất quá cũng chỉ là phồn hoa, không lưu lại được.” Lora nói xong liền đi ra ngoài, chỉ để lại mình nàng đứng đối diện với tấm gương trong suốt, phản xạ ra ánh mắt hơi hơi mất mát của chính mình.

Buổi chiều nàng trả lời bức thư của Vincent, điền hết thông tin trên bảng biểu, nàng nhận được một chậu hoa từ cửa hàng đưa tới, loại chậu này nàng không hề xa lạ, chỉ là không biết Lý Tịch lại đang muốn đùa cợt điều gì. Nhìn tấm thiệp màu tím treo trên cây bạc hà, “Tối nay tám giờ, lái xe sẽ qua đón em.” Nàng vội lục tìm trong trí óc, hôm nay là ngày bao nhiêu, không phải sinh nhật nàng, là sinh nhật anh sao? Cũng không phải. Kỷ niệm một năm quen biết? Lại càng không. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra nguyên cớ.

Xe đến đón nàng chạy dọc theo con đường rợp bóng cây xanh, nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì, đần độn. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong xe lại làm nàng tự nhiên co lại, hỏi dò lái xe xem có chuyện gì, lái xe lại chỉ cười không nói, thật lâu sau mới đáp, “Lý tiên sinh đã tốn không ít tâm tư, ngay cả trợ lý Phương cũng nói, theo ngài ấy lâu như vậy mà chưa từng thấy có việc gì ngài ấy chăm chú như vậy.”

Từ xa nhìn thấy mái vòm hình cung màu trắng ở quảng trường nhân dân, xung quanh là vách tường thuỷ tinh trong suốt, dưới ánh đèn rực rỡ trông giống như cung điện pha lê, suy nghĩ của nàng dần dần rõ ràng, vừa muốn nhìn rõ, lại vừa không dám thừa nhận, không phải kích động mà đã có chút rung rung.

Người dẫn đường đưa nàng xuyên qua một lối đi nhỏ, ánh sáng chiếu trên khuôn mặt có phần trắng nhợt của nàng, thâm trầm. Là một kịch trường thật lớn, hơn 1800 chỗ ngồi, rộng rãi mà tịch liêu. Nàng ngồi ở vị trí chính giữa của hàng thứ nhất, ánh đèn trên trần nhà vụt tắt. Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có một ngọn đèn chiếu lên vị trí chính giữa sân khấu. Hôm nay anh mặc đồ vô cùng trang trọng, thậm chí còn thắt nơ đúng kiểu truyền thống, dáng người cao ráo thanh mảnh càng trở nên đẹp đẽ.

Rèm che được kéo lên, cả một ban nhạc trình diễn màn hợp tấu. Mà ánh mắt của nàng chỉ dừng lại trên hình bóng người ngồi trên cái ghế cao ở chính giữa, anh chăm chú kéo đàn, bộ dáng đó khắc sâu vào trong đầu nàng cả đời không thể nào quên. Nàng đã nghe qua khúc nhạc này cả ngàn lần, nhưng không có lần nào khiến cho nàng trăm mối ngổn ngang như hôm nay. Có lẽ vì sân khấu quá lớn, hoặc vì mắt nàng đã dâng đầy nước mắt, nàng cảm thấy anh cách nàng thật xa, xa như một giấc mơ.

Khúc nhạc uyển chuyển cuối cùng cũng kết thúc, anh một tay cầm đàn, một tay lấy cây gậy chống tựa bên cạnh ghế đứng dậy, hướng về phía dàn nhạc phía sau cúi đầu chào, đợi rèm che buông xuống, anh chậm rãi đi về phía trước, đi tới sát mép sân khấu mới đứng lại. Hàng ghế đầu cách sân khấu một đoạn, tay anh vẫn cầm cây violon, không dùng bất cứ thiết bị âm thanh nào, hướng về phía hàng ghế của nàng hỏi lớn, “Nghe được không?” Khuôn mặt tràn đầy mong đợi giống như đứa trẻ làm được việc tốt đang chờ được khen ngợi, có chút chờ mong, lại có chút bất an.

Nàng dùng sức gật đầu, ánh mắt cố gắng nhìn về phía trước ngăn không cho nước mắt trào ra.

“Lâu lắm rồi không kéo, chơi một đoạn như vậy đã là cố gắng lắm rồi.” Anh có chút ngại ngùng, kỳ thật anh đã phải tìm đến thầy giáo trước kia mời bay về một chuyến, vị đại sư này giao tình thân thiết với gia đình anh, không tiếc công sức dạy cho anh.

“Sao anh lại chơi bản nhạc này?” Giọng của nàng thật nhẹ, không muốn anh nghe thấy. Nhưng chính mình trong lòng đã có đáp án, anh vĩnh viễn sẽ không để cho nàng biết anh đã làm những gì, cố gắng như thế nào, chỉ để cho nàng thấy những thứ đẹp đẽ nhất.

“Thực ra, anh có chuyện muốn nói với em…” Giọng của anh vang lên giữa sân khấu giống như có tiếng vọng, bàn tay cầm chặt cây violon dấp dính mồ hôi, lần đầu tiên trong đời cảm thấy khẩn trương như vậy, có chút hưng phấn lại thoáng bất an, không chút tiếng động bỏ gậy chống sang một bên, đút tay vào túi quần, chạm vào hạnh phúc đang thật gần.

“Em cũng có việc muốn nói với anh… Em nói trước được không?” Nàng cười mà như muốn oà lên khóc, biểu tình cứng ngắc mất tự nhiên. “Tuần sau em sẽ theo Vincent sang Mỹ, tổng bộ bên kia cấp học bổng chuyên tu tại Columbia University… Em đã quyết định sẽ đi…” Lời nói thật ngắn mà nàng nói được lại vô cùng khó khăn, giọng thật nhẹ lại giống như mũi tên lao vút đi trong không khí.

Anh sửng sốt, biểu tình ngưng trệ trong nháy mắt, bàn tay trong túi quần túm chặt thứ vật chất cứng rắn nhất thế giới tượng trưng cho sự vĩnh hằng, tượng trưng cho sự thuần khiết… Anh hơi dùng sức, khó hiểu hay là không cam lòng, giống như cắt vào đầu ngón tay, mười ngón đều đau thấu tận tim…Cảm giác từ trên mây rơi xuống địa ngục, hôm nay cuối cùng anh xem như đã nếm trải qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.