Tích Ý Kéo Dài

Chương 82



“Không phải trước kia cậu vẫn ồn ào nói nhất định phải sinh nở tự nhiên sao? Cái gì mà cả đời mới sinh có một lần, dù sao cũng phải thử nghiệm cho biết. Sao đến lúc đó lại dễ dàng đầu hàng như vậy?” Dung Ý ôm đứa bé trong lòng, nhăn nhăn mặt với nó, vừa cười hì hì đùa với nó, vừa nói với Cổ Duyệt đang nằm trên giường chỉ đạo ông xã làm việc.

“Cậu không biết là đau đến thế nào đâu, đương nhiên nói không thì thật dễ dàng a. Mình đau cả đêm, vậy mà nó lại chẳng chịu ra, kêu thét đến kiệt sức…. Nhưng mà cũng phải công nhận mổ đẻ vẫn là dễ chịu, dù sao cũng là sinh con thôi mà, cần gì phải ép buộc chứ? Hơn nữa sau đó ngồi nói chuyện sẽ không bị đau lưng, sau này cậu sinh con rồi sẽ biết cảm giác thế nào là tê tâm liệt phế.” Cổ Duyệt chu miệng nhìn nàng đầy vẻ coi thường, khí sắc vẫn tốt, giống như vừa sinh xong. Có được một người chồng chịu khó chăm sóc như vậy cũng thật là tốt.

“Nếu là mình, dù như thế nào cũng sẽ sinh nở tự nhiên…” Dung Ý thì thào tự nói, đặt đứa bé trong lòng xuống giường, trẻ con khi ngủ thật bình yên khiến ai cũng muốn hôn lên một cái, bàn tay bé xíu nhẹ nhàng nắm chặt, đúng là nữ sinh nam tướng. Lúc đi ra khỏi phòng, nàng lấy điện thoại ra xem, vẫn không có hồi âm. Nghĩ nghĩ, cuối cùng gọi tới văn phòng của anh, giọng nói của thư ký vẫn đều đều như được lập trình, “Xin chào quý khách. Lý Tiên sinh thời gian này đều ở nước ngoài. Quý khách có thể lưu lại tin nhắn, tôi sẽ chuyển tới ngài ấy sau…” Nàng nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng người không ở trong nước, nhưng có thể chứng minh người vừa rồi nàng nhìn thấy không phải là anh, may mà không phải…

Cổ Duyệt nằm trong phòng có 3 người, người nhà ra ra vào vào vô cùng náo nhiệt, sau khi cô ấy ngủ, Trần Vĩ đưa cha mẹ hai bên về nhà nghỉ ngơi. Dung Ý ngồi bên cửa sổ nhìn bụi hồng ướt sũng cùng cây ngô đồng trụi lủi bên ngoài mà ngẩn người, không biết có phải vì mệt mỏi hay không mà đã cảm thấy buồn ngủ. Tiếng mưa rơi tí tách như khúc nhạc ru, trong phòng lại đầy hương sữa tự nhiên, ngủ thiếp đi không biết trời trăng gì. Lúc tỉnh lại trời đã sẩm tối, trong phòng ánh đèn thật nhẹ, Cổ Duyệt đã tỉnh dậy, nhìn người đang ngủ gục bên bàn bĩu môi nói nhỏ, “Di động của cậu vừa rồi kêu suốt, mình không ra khỏi giường được, mà nhìn cậu ngủ say như chết vậy, điện thoại để chế độ rung mà vẫn nghe rõ…” Nói chưa dứt lời, điện thoại lại rung lên, phát ra tiếng “ong ong” nhẹ nhàng trên bàn.

Dung Ý bước một bước dài lên cầm lấy, đầu gối lại va vào mép bàn đau nhói khiến nàng đứng không vững ngồi bệt xuống đất, mặt mày nhăn nhúm lại, chưa kịp mở miệng kêu lên lại nhìn người ở giường bên cạnh đang ngủ say, cố gắng nhịn xuống dưới, cầm lấy di động rồi đi ra ngoài hành lang.

“Uy…” Nhanh chóng đặt điện thoại lên tai, thình lình đáp lại một câu làm cho người bên kia tựa hồ như mất đi phản ứng, nghe được giọng của nàng chợt ngưng lại vài giây.

“Em… Tìm anh có việc sao?” Giọng của anh bị lẫn vào trong tiếng trẻ con khóc hỗn loạn ngoài hành lang, trầm thấp như làn nước nhẹ lướt qua trái tim nàng.

“Cổ Duyệt vừa sinh tiểu công chúa, hôm kia em đã trở lại, nhưng gọi cho anh mà không được.”

“Thật xin lỗi, anh ở Thuỵ Sĩ, bận họp liên tục, điện thoại phải tắt máy…” Nói xong chỉ nghe thấy anh che miệng khụ một tiếng nhỏ, cố gắng không để lộ ra.

“Chắc là Thuỵ Sĩ lạnh lắm, anh phải chú ý giữ gìn sức khoẻ…”

Nàng còn chưa nói xong, anh đã mở miệng trước, vẫn không chút để ý như cũ, “Cảm mạo xoàng thôi, không có gì đáng lo cả.”

“Ngày kìa em phải đi rồi, chỉ xin nghỉ phép được có một tuần, cuối tháng còn có kỳ thi… Em có thể gặp anh trước khi đi được không?” Nàng cũng không biết rốt cuộc mình dùng ngữ khí gì để nói những lời này, vừa khao khát, lại có chút khẩn cầu, nhưng dù là như thế nào thì cũng quy về một điểm, tên là nhung nhớ.

“Thực xin lỗi, sợ rằng cuối tuần sau anh mới có thể về.” Giọng của anh vẫn nhẹ như trước.

“Không sao, anh ở chỗ nào, em có thể bay sang tìm anh…”

“Dung Ý…” Giọng của anh như có chút bất đắc dĩ, cuối cùng buông một câu cảm thán, “Anh đến để làm việc…”

“Lý Tịch, em nhớ anh, rất rất nhớ…” Nàng cũng biết những lời này có bao nhiêu xót xa, nhưng vẫn nói thành lời, bởi vì đây là cảm giác chân thực nhất tự đáy lòng, “Em chỉ muốn gặp anh…”

Bên kia không biết là có ai đó gọi Martin, anh rời điện thoại một lúc, khi trở về vẫn bình tĩnh như cũ, “Thật có lỗi, anh bận rồi, đừng suy nghĩ nhiều. Tạm biệt!”

Nàng vịn tay vào đầu gối vẫn đang run lên ngồi xổm xuống hành lang, mưa lạnh bay vào ban công làm ướt nhoè mặt nàng. Trong lòng như có một cái khinh khí cầu không ngừng bành trước, bay lên, chẹn vào yết hầu làm cho nàng không thể hít thở, lại giống như trong đầu chợt đánh rơi một khối gì đó, rơi vào vực sâu vô tận. Câu gọi Martin kia là giọng của Tống Thiệu Vũ. Nàng không dám hỏi, cũng không có tư cách hỏi, hết thảy đều là vì nàng gieo gió gặt bão, nàng đều đã lường trước, nhưng đến giờ khắc này lại thầm dứt bỏ mọi lý trí mà khóc lớn một hồi.

Sô pha sáng lờ mờ bởi ánh đèn dưới đất, căn phòng trong bóng đêm đặc biệt trống trải. Anh ngồi đối diện với cửa sổ sát đất, trong tay nắm chặt một quân cờ trắng, không biết suy nghĩ gì mà thật lâu không đặt xuống. Vẫn là thế trận như trước mà lại càng ngày càng cảm thấy nhìn không thấu, không thể nào xuống tay. Bên ngoài cửa kính, cây cối được nước mưa tẩy rửa sạch sẽ, xanh biếc làm cho người ta điềm đạm, lòng yên tĩnh, lá cây làm nền cho giọt mưa, trong suốt không chút tạp chất.

Anh ngẩng đầu nhìn bể cá khảm chìm trong tường, chỉ có một chú cá cô đơn đang đong đưa cái đuôi, ban đầu có đôi có cặp, đến cuối cùng lại ảm đạm cô tịch. Không biết vì sao, quân cờ trong tay đột nhiên rơi xuống tạo tiếng vang thanh thuý trên sàn gỗ, anh vị tay định cúi người nhặt lênm có người lại nhanh nhẹn ngồi xổm trước mặt anh nhặt lên đưa tới trước mặt, ánh mắt của anh chỉ chạm đến đôi giày cao gót của cô, nói nhẹ “Cảm ơn.”

Cô nhìn anh cả người mang hơi thở lạnh lẽo, biết gần đây anh muộn phiền không ít, muốn nói gì mà lại nuốt vào, “Em về đây. Thức khuya quá không tốt cho sức khoẻ, anh đi nghỉ ngơi sớm đi!”

“Thiệu Vũ, mấy ngày nay can thiệp bên tạp nông kia thật vất vả cho em, ngày mai em chuyển giao hết công việc cho Tuấn Hắng là được, các việc khác chuyển cho cậu ta xử lý đi.” Giọng của anh rất nhẹ, trong bóng đêm vẫn bình tĩnh như thường, lại cảm giác cách xa vạn dặm.

“Đừng khách sáo vậy, chúng ta là bạn bè mà.” Cô nhanh chóng xoay người để mình đừng trầm luân trong đó, đối với người đàn ông không yêu mình, đó là một hành động sáng suốt.

*****

Thượng Hải mưa liên miên không dứt, toàn bộ nhà cửa đều chìm trong màn mưa xám, nàng bắt xe về nhà trọ cũ, nghe nói chủ nhà vẫn chưa cho người khác thuê, lúc đi nàng chưa kịp mang theo vài thứ đồ vụn vặt, giờ muốn quay lại dọn dẹp, đỡ cản trở người ta. Hộ gia đình đối diện vẫn là vợ chồng giảng viên đại học, nàng quay lại gặp đúng lúc bà vợ đi ra đổ rác, nhìn thấy nàng liền chào hỏi tự nhiên.

“Chúng tôi cứ tưởng cô chuyển đến sống cùng bạn trai hay là kết hôn rồi chứ?” Người nọ rất thân thiện, nói dăm ba câu xã giao.

“Không có, là em xuất ngoại.” Dung Ý cười cười.

“Nha, tôi còn tưởng cô vẫn ở Thượng Hải chứ. Lần trước nhìn thấy anh ấy là vào khoảng 2 tháng trước, tôi cùng bạn bè uống say chếnh choáng, gần sấng mới về lại nhìn thấy xe của anh ấy đỗ dưới nhà, tắt máy, thoạt nhìn chắc là đã đứng đó khá lâu. Bạn bè tôi còn cười nói rằng chắc là anh chàng đại gia này chọc giận người đẹp nên đến để nhận tội đây mà… Kỳ thật tôi cảm thấy anh ấy vô cùng cẩn thận, nhớ rõ có một lần, lúc cô còn chưa chuyển đi ấy, lúc tôi đi làm về vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy anh ấy ngồi xổm trên đất, không biết là tìm kiếm cái gì. Anh ấy còn hỏi tôi có nhìn thấy chiếc khuyên tai bằng ngọc trai đen không… Sau đó tôi còn nói với ông xã, giá như ông xã của tôi có thể cẩn thận như anh ấy thì tốt biết bao…”

“Vậy sao?” Dung Ý sắc mặt u ám, lòng bàn tay vẫn nắm chặt chùm chìa khoá, nói chuyện thêm một hồi rồi chào “Em phải vào trước đây, tạm biệt.” Khẩn cấp mở cửa ra, “Oành” một tiếng đóng cửa lại, không biết có phải phòng lâu ngày không có người ở mà đầy bụi hay không, nàng bật ho một tiếng, mũi vô cùng khó chịu, nước mắt lưng tròng, trong lòng giống như có một mũi dùi xẹt qua.

Ngày đó nàng đi, trời không mưa, tuy sắc trời có vẻ u ám nhưng tầm nhìn rất cao, không thể vì thời tiết mà hoãn lại chuyến bay, nàng tự nhiên lại thoáng hi vọng đến trễ chuyến bay, nhưng lại không sai giờ, bởi vì trong lòng nàng đã thầm mong, biết đâu đúng ngày ấy, anh lại thay đổi kế hoạch mà trở lại. Đường cao tốc ra sân bay tắc nghẹt, lái xe nhìn bộ dáng bình tĩnh của nàng nên hỏi thăm mấy giờ máy bay cất cánh, vừa nghe câu trả lời liền sốc nặng, nói nàng bay chuyến bay quốc tế mà sao có thể trấn định như vậy, thời gian đã gấp lắm rồi a! Nàng thản nhiên đáp rằng không sao.

Nhưng cuối cùng vẫn tới kịp, đoàn người xếp thành hàng dài bắt đầu khởi động, trên mặt mỗi người đều như có một dạng hào quang lấp lánh. Nàng cứ vô thức bước theo đoàn người, không ngờ va vào người trước mặt, hộ chiếu cùng vé máy bay rơi xuống đất, lúc ngồi xuống ánh mắt sầm lại, vừa nhặt hộ chiếu bên cạnh chiếc giày da của người kia vừa nói, “Thực xin lỗi, lão tiên sinh!”

“Thật sự là thực xin lỗi, lão tiên sinh.” Câu này nàng đã từng nói qua khi nào? Vì sao cảm thấy trong đầu như hiện lên một hình ảnh quen thuộc, trong màn đêm ấy, người mặc âu phục màu đen, khuôn mặt mơ hồ dưới ánh đèn, chân đi giày da, gậy chống tinh xảo, lần đầu tiên ngửi thấy hương bạc hà thẩm thấu vào tận trong tim… Một loạt hình ảnh thoáng hiện lên trước mắt, nàng chỉ ngồi im không nhúc nhíc, thật lâu sau mới nghe được tiếng gọi truyền đến từ đỉnh đầu, lúc ngẩng lên thì giọt nước mắt đã không thể ngăn cản nổi mà trào ra, nàng chỉ nỉ non, “Thực xin lỗi, lão tiên sinh.”

Toà nhà 40 tầng hoàn toàn chìm trong màn mưa, nàng ngẩng đầu lên, từng giọt nước tí tách rơi xuống mặt, cơ hồ như không thể mở nổi mắt ra. Phòng ở vẫn lạnh lùng như trước, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, không nhiễm chút bụi bặm nào, giống như vẫn thường hay lui tới, chắc hẳn là thứ bảy nào cũng có người đến dọn vệ sinh, chỉ có điều không biết bao lâu anh mới ghé qua nơi này.

Lúc mở tủ giày ra, nàng phát hiện ra một đôi dép bông hình gấu Teddy lẽ ra phải ở nhà nàng, là lúc nàng chuyển tới chỗ ở mới đã mua về, vốn là dép dành cho các cặp đôi, còn được giảm giá, tương đương với mua một tặng một vậy, Nàng nhớ rõ lúc nàng mang đôi dép này đặt trước mặt Lý Tịch, biểu tình của anh trở nên cứng ngắc, nàng còn tận tình thuyết phục, nói rằng trời rất lạnh, đi dép này vô cùng ấm áp, nhị thiếu gia đừng phụ lòng tiểu nhân… Nhưng thực ra anh vào nhà chưa bao giờ thay giày, khiến cho nàng ngày nào cũng phải nhắc đi nhắc lại mệt chết đi được. Đáng tiếc lần nào Lý nhị thiếu cũng trưng ra bộ dáng “Không được tự do, thà chết còn hơn”, biểu tình khinh thường lại giành thắng lợi, cuối cùng chỉ có mình nàng đi lại trong phòng, rất cô đơn… Không biết anh mang về đây từ khi nào, lẳng lặng đặt ở bên trong, giống như trước kia ở nhà nàng…

May mà máy tính của anh vẫn không thay đổi, nàng cảm thấy bàn tay mình khi ấn nút khởi động máy khẽ run lên, sợ lại nhập sai mật mã. Nhưng đúng như suy nghĩ của nàng, mật mã chính xác, hiện lên hình nền truyền thống mà cứng nhắc. Tài liệu của anh rất dễ tìm kiếm, làm việc tỉ mỉ, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, nàng đặt lệnh tìm kiếm, rốt cuộc vẫn tìm thấy tấm ảnh bị anh chụp trộm mà nàng vẫn canh cánh trong lòng. Vừa mở ra xem, nàng ngạc nhiên nhìn bức ảnh cổ quái, cười mà nước mắt rơi xuống mặt bàn.

Kỳ thật tất cả đều là ảnh lén chụp nàng, không có bức nào có hình người chụp. Chỉ có một bức ảnh nàng không có chút ấn tượng nào, hai người nằm đối mặt trên giường, chóp mũi gần như chạm vào nhau, nhắm mắt lại cùng một chỗ, khuôn mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ, trông thân mật như cặp song sinh.

Nàng nhìn khoé miệng bình tĩnh của anh trong bức ảnh, nhếch môi bật cười thành tiếng, Vĩnh Tình tỷ nói đúng, ở bên ngoài anh hô phong hoán vũ như thế nào không biết, nhưng tính tình thì chẳng khác nào đứa trẻ con, làm cho người ta không nhịn được mà bật cười nhưng trong lòng lại đầy chua xót. Nàng xem tiếp bức ảnh chụp 1 ngày trước ngày anh ở nhà hát kéo vĩ cầm bản “Merry Christmas Mr. Lawrence”, dưới góc ảnh có ghi câu, “Only once in a life time that a special dream come true." (Chỉ có một lần duy nhất trong đời, giấc mơ huyền diệu kia trở thành hiện thực.) Giấc mơ của anh không trở thành hiện thực là do chính nàng đang tâm chia đôi giấc mộng. Nàng chỉ có thể ôm miệng nức nở, nước mắt tuôn trào, chợt nhận ra kẻ tàn nhẫn nhất trên thế giới này chính là nàng.

Một hồi chuông đột nhiên vang lên kéo hồi suy nghĩ của nàng, nhưng điện thoại nhanh chóng chuyển sang chế độ thư thoại, tít một tiếng, điện thoại tự động ghi âm, “Tịch Tử, tôi mặc kệ cậu hiện tại như thế nào, ngay lập tức trở về Bắc Kinh cho tôi. Báo cáo kiểm tra thân thể tháng trước đã rõ ràng như vậy mà cậu còn cố ý bắt người ta thay đổi lịch chụp CT? Ngày phẫu thuật không thể lùi lại được… Người trong nhà còn chưa biết, nhưng giấy không bọc được lửa, tôi cũng không dám che giấu cho cậu nữa. Nếu cậu không muốn Lý Triều đến đón thì tự mình trở về ngay…”

Nói một đoạn ngắn ngủi, Dung Ý nghe được đầu trở nên trống rỗng, ngực hơi hơi phập phồng, toàn thân run lên, lòng co lại gắt gao, cửa kính thuỷ tinh chỉ phản chiếu bóng dáng tái nhợt của nàng.

Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, nàng cảm thấy hai chân mềm nhũn đến độ không đứng nổi, lại gọi điện thoại cho anh, vẫn là giọng nói quen thuộc, “Tôi là Martin, hiện tại đang dự hội nghị ở châu Âu, thật xin lỗi vì không thể nghe điện thoại của bạn…” Nàng xoay người ra khỏi thư phòng, lặng yên không một tiếng động đi đến phòng khách, ấn nút loa ngoài điện thoại.

Sắc trời u ấm, chỉ có ánh đèn cảm ứng trên mặt đất, Lý Tịch tay chống đôi nạng kiệt sức ngã vào sô pha, hai tay chống vào đầu gối thở gấp. “Tôi là Martin, hiện tại đang dự hội nghị ở châu Âu, thật xin lỗi vì không thể nghe điện thoại của bạn…” Chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đang đứng sừng sững đối diện mình, khẽ run lên, thất thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.