Tiệc Báo Thù

Chương 16



Khoảng ba tiếng mười lăm phút sau khi xảy ra vụ án, tại quán Starbucks đối diện với bệnh viện Nhân Dân số 6 Giang Kinh.

Hai người bước vào rồi mới nhận ra chọn nơi đây nói chuyện không “tiện” tí nào. Không phải do Ba Du Sinh đánh giá nhầm, vì phần lớn các quán Starbucks ở Giang Kinh hoặc bất cứ đâu đều tương đối ấm cúng dễ chịu, nhưng cái nơi đối diện bệnh viện này thì khác hẳn các Starbucks khác. Nói khác hẳn không phải là bảo nó ế ẩm mà trái lại, rất đắt hàng. Đây chính là vấn đề. Khách ra vào không ngớt khiến nhà hàng biến thành chen chúc, khách ngồi sốt ruột, ngao ngán và bức xúc khiến bầu không khí luôn căng thẳng. Thỉnh thoảng lại có người càu nhàu, thở than hoặc gào lên khi gọi di động, ảnh hưởng đến những ai đang lặng lẽ trò chuyện, họ đành bực mình đứng lên kết thúc rồi vội vã bước ra.

“Anh hỏi đi, tôi sẽ trả lời tất nhưng không bảo đảm chính xác đâu.” Quách Tử Phóng nói.

“Tại sao?”

Quách Tử Phóng liếc nhìn Ba Du Sinh, “Anh còn giả vờ à? Tôi đi phỏng vấn bao năm trời, anh cũng bao năm trời ghi bút lục, chúng ta đều biết rõ trí nhớ là không đáng tin cậy. Nhất là những vụ việc bất ngờ như thế này ai cũng hoảng hồn, bị sốc và lúng túng, cho nên trí nhớ sẽ sai lệch không ít.”

Ba Du Sinh, “Thế thì tôi không hỏi nữa vậy.”

“Dỗi như trẻ con thế à?”

“Không! Tôi muốn anh tự nói ra những điều tai nghe mắt thấy thì hơn.” Ba Du Sinh nhận hai cốc cà phê của cô phục vụ đứng sau quầy đưa cho, rồi cùng Quách Tử Phóng bước ra ngoài, cả hai chẳng thiết ngồi lại nhà hàng đáng thất vọng này, họ trở vào với khung cảnh yên tĩnh trong bệnh viện, ví dụ sân sau của khu bệnh xá, ngồi xuống nói chuyện.

Quách Tử Phóng không tỏ ý gì, đi theo Ba Du Sinh. “Đã không phải là thẩm vấn… à, lấy lời khai chính thức, không ghi bút lục, thì tôi sẽ hỏi trước một câu được chứ?”

“Có thể trả lời, thì tôi nhất định trả lời.”

“Lúc nãy tôi áp đặt một điều rằng các anh chưa nắm được nguồn cơn vụ án, nhưng anh không chính thức thừa nhận, nếu tôi hỏi thẳng thì anh có bằng lòng trả lời không: đã ghi các bút lục rồi, đến giờ, ấn tượng của anh là gì?” Quách Tử Phóng hỏi.

“Ấn tượng hô mờ.” Hình như Ba Du Sinh trả lời lạc đề, hoặc là lú lẫn gì đó.

Quách Tử Phóng ngạc nhiên, “Ý anh là gì?”

“Hô mờ, là mơ hồ! Nếu đem các bút lục tổng hợp lại thì ấn tượng của tôi là như thế, một mớ bòng bong, có rất nhiều điểm bất ổn mà toàn là những điểm then chốt.” Ba Du Sinh biết, mình nói như thế sẽ khiến Quách Tử Phóng không chỉ là người chứng kiến mà còn là người tư vấn cho anh nữa. Anh không nói thêm các tình tiết mơ hồ khó hiểu như thế nào, ví dụ tại sao bọn cướp lại chủ động báo cảnh sát, tại sao muốn chúng tìm Na Lan thương lượng rồi lại không đưa ra điều kiện nào, tại sao Đới Hướng Dương bỗng dưng “hóa điên” và “tìm đến cái chết”, tại sao bọn cướp lại mang theo thuốc nổ để tấn công liều chết?

Quách Tử Phóng nói, “Cảm ơn anh đã trả lời thành thật.”

“Anh rất giỏi đảo ngược tình thế, biến bị động thành chủ động. Đúng là danh ký[1]!” Ba Du Sinh mỉm cười.

[1] Ký giả nổi tiếng.

“Đừng châm biếm nhau, lại còn danh kỹ[2]? Anh không càn quét tin bài của tôi là tôi phải cảm ơn anh rồi!” Quách Tử Phóng nhấp cà phê. Vừa đi vừa uống, chắc là bỏng môi, anh xuýt xoa. “Được! Tôi sẽ kể lại những điều tai nghe mắt thấy, nhưng tin rằng nghe xong anh sẽ thất vọng. Vì tôi không thể giải quyết các vấn đề của anh.”

[2] Kỹ nữ nổi tiếng.

Di động trong túi áo Ba Du Sinh bỗng rung lên. Khương Minh gọi, giọng căng thẳng, “Anh mau về đây… Na Lan… mất tích rồi!”

Khoảng ba tiếng mười lăm phút sau khi xảy ra vụ án, tại hiện trường khám nghiệm lầu chính Tiêu Tương.

Đường Vân Lãng đã có bốn mươi năm kinh nghiệm điều tra hiện trường, đã nhìn vô số cảnh tượng máu me tanh tưởi, nhưng khi nghe tiếng Cát Sơn gọi và đi sang gian phòng ở tầng hai, nhìn thấy két sắt đã mở, ông vẫn phải thốt lên “Ôi trời…”, bụng dạ nôn nao hết cả.

Các chi tiết bên trong két sắt đã bị tháo bỏ, chỉ còn lại vách sau rất mỏng áp sát tường.

Nhưng lấp đầy nó là xác hai người đàn ông.

Đường Vân Lãng từng nhìn thấy nhiều xác chết, ngay như ba xác chết vừa nãy bên đại sảnh thậm chí có hai cái đã nát bươm. Điều khiến người ta kinh hoàng ở đây là hai cái xác này giống hệt người còn sống. Có lẽ cả hai đều chưa quá 35 tuổi, mắt mở to, mồm bị nhét giẻ đen, như thể đang thầm nguyền rủa số phận, khuôn mặt vẫn còn nguyên nét sợ hãi, tuyệt vọng và phẫn nộ, hệt như người đang sống.

Người trong tranh trong sách mà sinh động, thì là nghệ thuật. Người chết ngoài đời mà sinh động, thì là kinh hồn.

Lúc bước vào không gian nho nhỏ này, Đường Vân Lãng đã chú ý thấy ở đây vẫn còn thoang thoảng mùi khói, không khí rất loãng. Bây giờ Hình Thụy An đang lia đèn pin cố tìm dấu hiệu của những vị trí bắt cháy. Cát Sơn nói từ phía sau mặt nạ, “Lúc nãy, cửa két sắt vẫn đóng.”

Đóng, nhưng không khóa.

Tuy nhiên, hai người bên trong không tài nào đẩy được nó ra. Cửa két sắt không như cánh cửa phòng, người ta không thiết kế để đóng mở từ bên trong cho nên cửa không có tay nắm hay chốt then gì hết. Hai nạn nhân ở tư thế đối diện nhau, tay đều bị còng nhưng là còng chung tay phải người này còng với tay trái người kia và ngược lại. Một trong hai cái còng buộc thêm một sợi thừng nilon câu vào cái mấu gắn ở mé trong két, cho nên họ không thể chạy ra và cũng không thể mở cửa.

Cát Sơn chỉ vào cái còng, kêu lên, “Chính bọn cướp đã làm chuyện này.” Cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát cứu hỏa đều đã nhìn thấy kiểu còng liên hoàn ấy, Đường Vân Lãng cũng nghe nói rồi, nên không lấy làm lạ, Cát Sơn đoán không nhầm. Nhưng hai nạn nhân này là ai?

Điều đáng nói là cả hai đều mặc quần áo đen, như một thứ đồng phục.

Theo các con tin nhớ lại, thì đây là đồng phục của bọn cướp.

Đường Vân Lãng sờ vào mạch cổ tay hai nạn nhân, đúng là họ đã chết. Ông biết, bỏ mạng trong hỏa hoạn có thể là do trúng độc ôxít cácbon hoặc các khí độc khác, thậm chí do hít phải khói đen, do căng thẳng rồi tim ngừng đập… nhưng phần lớn là ngạt thở do thiếu ôxy, căn cứ vào tầm tuổi của hai nạn nhân và việc gian phòng này đến giờ vẫn ngột ngạt đầy khói nên suy đoán là thế.

Đợi chụp ảnh xong, Đường Vân Lãng gọi kỹ thuật viên vào mở còng, hai cảnh sát khác thận trọng kéo hai cái xác ra khỏi két rồi chuyển sang gian phòng nghỉ bên ngoài. Họ đặt xác xuống sàn, kéo miếng vải đen trong mồm ra. Cảnh sát chụp ảnh tiếp tục làm việc. Tiếp đó Cát Sơn và Đường Vân Lãng cùng kiểm tra hai cái xác nhưng không thấy có giấy tờ gì cả.

Cát Sơn đứng dậy, gọi điện cho Ba Du Sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.