A Trì biết, Tạ Diễm có hai nguyện vọng. Một là cưới tiểu thư nhà họ Mộ, thứ hai là bước lên ngôi vị Hoàng đế.
Mấy năm gần đây, sức khỏe của Hoàng đế không tốt, Thái Tử lại học hành làm lụng chẳng đến đâu, khó lòng gánh nổi trọng trách, rất nhiều trọng thần đương triều đều gửi gắm hi vọng vào con trai nhỏ của Hoàng đế —— Tạ Diễm. Nhưng mắt thấy bệnh của lão Hoàng đế ngày một nặng thêm, nhưng lại chậm chạp chưa có ý phế Thái Tử cũ lập Thái Tử mới, điều này khiến đông đảo triều thần đều hơi ngo ngoe rục rịch.
Phụ thân Tả tướng của A Trì vừa mới qua đời hồi tháng trước. Trước lúc lâm chung, ông khẩn cầu Tạ Diễm, gửi gắm A Trì cho chàng. Thời trẻ, Tả tướng từng có ân lớn với Nhị hoàng tử Tạ Diễm, mà Tạ Diễm cũng là một người trọng tình trọng nghĩa. Sau khi Tả tướng qua đời, chàng lập tức cưới thiên kim Tả A Trì của nhà họ Tả về làm vợ cả của chàng.
Nhưng A Trì biết, trong lòng chàng thật ra hơi oán hận nàng. Trên dưới triều đình, ai mà không biết Nhị hoàng tử thương thầm cô con út Mộ Vãn Từ của nhà họ Mộ đã bao năm ròng. Tạ Diễm từng đến nhà họ Mộ cầu hôn nhiều lần, nhưng đều bị Mộ Tương từ chối uyển chuyển. Mộ Tương là trọng thần trong triều, tất nhiên lòng ông ta cũng tỏ, Hoàng đế không thể cho phép nhà họ Mộ liên hôn với Nhị hoàng tử.
Đường tình duyên không thành, thì Tạ Diễm muốn ngôi vị Hoàng đế.
Về chuyện này, A Trì cũng biết lơ mơ.
Nàng chỉ cảm thấy hơi tiếc hận. Thật ra lão Hoàng đế rất thương yêu đứa con trai nhỏ này. Tuy rằng ngài luôn lần khân chưa truyền ngôi vị Hoàng đế cho chàng, nhưng cho tới nay, hầu hết việc lớn trong triều đều là do Tạ Diễm xử lý. Có lẽ Hoàng đế cũng biết Thái Tử không đáng tin cậy. Dù gì lòng dạ đế vương, mấy ai biết tỏ hiểu tường.
Sau khi Tả tướng chết, A Trì không còn người thân nữa. Tạ Diễm cũng không tiếc rẻ chút chi phí ăn mặc của nàng. Chàng đối xử với nàng vô cùng tốt, làm tròn tất cả trách nhiệm và nghĩa vụ mà một người chồng nên có, khiến người ta không thể bắt bẻ.
Cho dù chàng không thích nàng.
A Trì thầm thương trộm nhớ Tạ Diễm mấy năm, hiện giờ có thể gả cho chàng, nàng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tạ Diễm, là vào năm nàng bảy tuổi.
Thuở ấy đầu Xuân, nữ quyến trong cung đều được mời tham gia tiệc ngắm hoa của Thái Hậu. Đấy cũng là lần đầu tiên A Trì tiến cung. Nàng vui đùa ầm ĩ đuổi theo cánh bướm trong vườn. Thừa dịp đám người lớn không chú ý, nàng vụng trộm trèo lên một cây liễu rủ rất lớn trong đình viện. Bên kia bức tường vây là một hồ nước trong vắt gợn sóng, có một mái đình đẹp đẽ chạm khắc tinh xảo, hành lang dài quanh co uốn khúc. A Trì ngạc nhiên cúi đầu nhìn xung quanh. Nàng bất cẩn, chiếc trâm trên đầu bị cành cây quẹt rơi, rớt vào trong bức tường.
Nàng đành phải vụng về trèo xuống chỗ tường thấp nhặt trâm lên. Cây trâm mắc trong bụi cỏ ven tường, nàng trèo qua bờ tường, ngồi xổm xuống bụi cỏ, nhặt chiếc trâm lên. Nàng vừa ngẩng đầu thì thấy ngay Tạ Diễm đang nằm thản nhiên ven hồ nghỉ ngơi.
Chàng khẽ nhắm hai mắt, cầm quyển sách gập đôi đặt trên người, ống tay áo to rộng bị gió nhẹ thổi, nhẹ nhàng đong đưa buông xuống mặt hồ. Đôi mày kiếm của chàng nhíu lại, vẻ mặt lạnh nhạt, những đường nét thanh tuấn như thể không dính chút bụi trần. A Trì ngắm chàng, nhất thời không thể rời mắt đi được.
Thật lâu sau, thiếu niên bỗng nhiên mở mắt ra, có vẻ chàng đã để ý thấy A Trì ngồi xổm ở góc tường ngây người ngắm mình. Chàng khẽ nhíu mày, cầm sách đứng dậy, rời khỏi hành lang gấp khúc mà không nhìn lại lấy một cái.
Về sau A Trì mới biết, chàng trai đó là Nhị hoàng tử mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, Tạ Diễm. Sau khi biết được tin tức này, nàng phiền muộn rất lâu. Từ xưa nàng đã nghe người ta đồn, Nhị hoàng tử đã sớm có người trong lòng. Điều ấy đối với nàng có nghĩa là, Tạ Diễm, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không để ý đến nàng.