Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)

Chương 1: Trứng chiên cùng canh tráng dương



Đêm đã khuya, ở trong một con hẻm nhỏ.

Lúc này đã gần đến nửa đêm, trên đường sớm đã không có một bóng người.

Nhưng ở trong hẻm nhỏ này, lại có một quán cơm treo đèn lồng đỏ, trong đêm đen phát ra ánh sáng màu đỏ đỏ hồng hồng ghê rợn.

Phía trên cửa hàng treo tấm bảng viết dòng chữ lớn: Bạch Quán.

Tiệm cơm này cũng không lớn, lại nằm ở chỗ hẻo lánh, có rất ít người biết, hơn nữa, này quán cơm chỉ có buổi tối mới có thể mở cửa...

Trong bóng tối, một nam nhân lắc lư đi tới.

Người này đại khái hơn 40 tuổi, vóc dáng không cao, trông to béo, đi trên đường thôi đã thấy thịt trên người cũng run lên, trên cổ còn đeo một dây chuyền vàng to bằng đầu ngón tay, hiển nhiên là một lão nhà giàu mới nổi, trọc phú.

Hắn đi thẳng đến cửa quán cơm, đẩy ra thò đầu vào bên trong kêu: " Này, có ai không, ông chủ có ở đó hay không?"

Một cậu trai bước ra từ quầy phía sau đoán chừng 20 tuổi, tóc tai rối bời, dường như đang ngủ gật, nghe tiếng ngồi dậy, một bộ dạng chưa tỉnh ngủ, lười biếng duỗi người, móc móc cái lỗ tai đi ra.

"Tôi chính là ông chủ, có chuyện gì nói với tôi đi." Người trẻ tuổi vừa ngáp vừa nói.

Người đàn ông mập mạp quan sát hắn mấy lần, đặt mông ngồi xuống cái băng ghế.

"Đem Menu đem ra ta xem một chút, nghe nói món ăn ở đây rất đặc biệt, giới thiệu cho ta mấy món ăn có thể giảm cân đi."

Người tuổi trẻ thuận tay cầm lên Menu thảy qua, lại ngáp một cái nói: "Giảm cân hả? Rất đơn giản, ông muốn ăn cái gì tùy tiện gọi là được, bất quá tốt nhất nhanh lên một chút, tôi sắp đóng cửa đó."

"Giảm cân, tùy ý gọi là được sao?" Người đàn ông mập mặt đầy biểu tình không tin, suy nghĩ một chút nói: "Vậy làm vài món đơn giản đi, rau xanh xào cải trắng, nghe nói ăn rau có thể giảm cân."

"Rau xanh xào cải trắng hả? được, tám ngàn một phần, mời trả tiền trước cho."

"Cái gì!" Người đàn ông mập lập tức há to mồm, con ngươi cũng sắp trừng ra ngoài: "Ngươi không có lầm chứ, một phần rau xanh xào cải trắng, mà lại đòi tám ngàn đồng?"

" Xin lỗi, nơi này chính là cái giá như vậy, lại nói thức ăn là cái gì không quan trọng, quan trọng chính là giảm cân, đúng không?"

"Ông đây đổi món khác... Trứng chiên bao nhiêu tiền?"

"Cũng là tám ngàn."

"Thịt kho thì sao?"

"15,000."

"Tại sao cách nhau nhiều như vậy?"

"Bởi vì... Thịt kho làm rất phiền toái, ông rất đây lười." Chàng trai trẻ nhún vai một cái, ngoáy lỗ tai nói.

"Ngươi tại sao không đi cướp đi! Mười mấy đồng tiền nguyên liệu, ngươi lại muốn bán hơn cả vạn?"

Người đàn ông mập bắt đầu muốn giơ chân ra đi về, thật ra thì hắn sớm nghe nói tiệm này thức ăn rất đắt, lại không nghĩ rằng lại đắt tiền vượt quá bình thường như vậy, đây quả thực là thiên giới, con mẹ nó, Hắc Điếm, đây tuyệt đối là một cái Hắc Điếm rồi.

Anh trai trẻ thờ ơ mở ra tay: "Ông có thể không ăn, lại không bắt buộc ông phải ăn. Nhưng ông đây nói trước khi ngươi ăn chứ không phải sau khi ngươi ăn, không tính là chém chứ?"

Hắn đây cũng là nói thật, người đàn ông béo suy nghĩ hồi lâu, cắn răng nói: " Được, tám ngàn thì tám ngàn, cho ta tới một phần trứng chiên, nhưng ta muốn nói trước, nếu như ăn không ngon, ta sẽ bắt người đền tiền đó."

"Ha ha, ông đây bồi thường ngươi gấp đôi luôn cũng không có vấn đề gì." Anh trai trẻ ghi phiếu tính tiền xong liền, xoay người rời đi vào phòng bếp, đinh đinh đong đong một hồi, một mâm trứng chiên liền bưng ra ngoài.

Tên béo không kịp đợi nhặt lên trên chiếc đũa đi gắp một khối, mới vừa hướng trong miệng để xuống một cái, trực tiếp liền mắng nhiếc phun ra ngoài.

"Con bà nó, ngươi có biết xào thức ăn không vậy? Làm sao lại mặn như vậy..."

"Haizzz, thật ngại, mới vừa rồi tay run một cái rắc hơi lố muối, bất quá ông đừng lo, thêm muối sẽ không thu thêm tiền của ông đâu."

Tên béo hít một hơi, trên bụng đích thịt cũng run rẩy, nhưng không có cách nào cả tiền đều đã tiêu, không thể làm gì khác hơn là cố nén, từng miếng từng miếng đem này một mâm trứng chiên cũng nuốt vào.

Anh trai trẻ đưa qua một ly nước nóng, tên béo cảm thấy đầu lưỡi đều muốn phun ra rồi, vội vàng nhận lấy ly nước uống vào.

Nói cũng kỳ quái, uống ly nước này vào, tên béo liền cảm thấy cả người lỗ chân lông cũng giãn ra,

Trong một khắc liền mồ hôi đầm đìa, cả người trên dưới dính chặt lại nhau.

Hắn thở hồng hộc, hổn hển nửa ngày. Bỗng nhiên cảm giác mình trên người buông lỏng không ít, duỗi tay lần mò, thịt trên người tựa hồ thiếu đi mất một vòng, cúi đầu lại nhìn một cái, nhất thời mừng rỡ khôn xiết ---- lại có thể nhìn thấy bàn chân của mình rồi, điều mà trước đây lão không thấy.

"A... Này, đây là chuyện gì xảy ra, tại sao ta cảm giác chính mình thật giống như gầy hốc hác đi, có phải giảm được hơn mười cân..." Tên béo đứng lên trên đất đi mấy bước, rõ ràng nhẹ nhàng không ít, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hỉ.

"Haizz..Ít nhất 20 cân đó, không tin về nhà nhìn gương một chút là biết liền." Anh trai trẻ ngáp dài lười biếng.

Lúc này tên béo là thật phục, nói cám ơn liên tục nói: "Tiểu huynh đệ, không đúng, ông chủ, chưởng quỹ, ta chỉ nghe nói ngươi món ăn ở đây rất đắt, nhưng tật xấu gì cũng có thể chữa, không nghĩ tới là thật, tám ngàn đồng tiền quá nhiên là đáng giá. Ông chủ, cậu lại làm cho ta thêm một phần..."

Tên béo nói liền từ trong túi ra bên ngoài bỏ tiền, người tuổi trẻ lại lắc đầu một cái nói: " Xin lỗi, quán của ta có quy củ, mỗi cái khách hàng một tháng chỉ tiếp đãi một lần, cho nên, lần sau xin hãy đến sớm một chút đi."

"Quy củ cái gì, dứt khoát lại bán thêm một phần cho tôi đi. Tôi trả ngươi thêm ít tiền không phải là thuận lợi đôi đường sao?"

"Không được, dù ngươi trả tôi gấp đôi cũng không được. Đây là quy củ từ tổ tiên tôi truyền xuống rồi."

Anh trai trẻ vừa nói vừa làm tư thế tiễn khách, người đàn ông mập không có cách nào, cũng không thể làm gì khác hơn là cất tiền lại. Rồi làm thêm một trận cảm ơn nữa rồi mới hí ha hí hửng mà bước đi.

Chàng trai trẻ đóng cửa lại, trong lỗ mũi hừ một tiếng nói: "Ngươi nghĩ rằng gia vị giảm cân này vừa tốt mà còn dễ làm sao? Bắt quỷ chết đói khó không thôi thì không nói, còn phải dùng cối đá mài nó ra, rồi đem xào qua vài giờ. Mỗi lần làm như vậy ông đây mệt như chó vậy, thu ông tám ngàn một phần, đó là tiện nghi cho ông rồi, vậy mà còn đòi thêm một phần..."

Hắn tự nói, rồi đi dọn chén đĩa, gấp lại tạp dề, lười biếng đi vào trong bếp.

Không sai, thật ra thì cái này tiệm cơm, chính là tiệm cơm âm dương.Người thanh niên này là một chủ của Căn Bếp Âm Dương

Vị lão chủ ở đây tên gọi là Bạch Thường, là tiệm cơm Đệ Ngũ Đại truyền nhân.

Chuyện này, kể ra cũng phải nói lại từ đầu.

Bạch Thường từ nhỏ sinh ra ở một gia đình làm đạo sĩ, trong nhà hắn Ngũ Đại đơn truyền, ăn cơm đều là cơm Âm Phủ.

Tại sao gọi là cơm Âm Phủ vậy?

Ý nghĩa chính là trên mặt chữ, những ai làm nghề đạo sĩ, cơ bản đều có thể coi như là ăn cơm Âm Phủ mà sống, nhưng Bạch gia lại có chỗ khác biệt.

Truyền thuyết kể rằng, Bạch gia Lão Thái Gia từng là đầu bếp, sau đó không hiểu là trời xui đất khiến lại trở thành đệ tử chân truyền của Mao Sơn, cả đời hàng yêu tróc quỷ.

Thế nhưng vị Bạch Lão Thái Gia cùng các đạo sĩ khác không giống nhau, ông ta bắt rất nhiều quỷ. Sau đó, có một ý tưởng đột phát, sẽ dùng quỷ hồn Đặc Tính chế thành đủ loại đồ gia vị, dùng cái này giúp đỡ được không ít người, vì vậy cho nên ổng còn có cái danh hiệu: Âm dương Quỷ Trù* tức là đầu bếp nấu ăn bằng gia vị đến từ quỷ yêu.

Sau đó lại được truyền từ đời này qua đời khác, vì vậy mấy đời Bạch gia từ trước cho đến nay, đều là làm được cái này.

Bạch gia có Tổ Huấn riêng biệt, nếu như đứt đoạn không kế thừa tổ nghiệp, liền chịu ba mươi sáu đại hình, cho nên đến Bạch Thường, mặc dù hắn là sinh viên đại học, cũng chỉ đành thừa kế tổ nghiệp.

Bạch Thường uể oãi thu thập chén đĩa, trở về lại trước quầy gật gà gật gù, lúc này ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, sau đó một người độ chừng tuổi xuân 30 phơi phới bước vào.

Bạch Thường ngẩng đầu nhìn lên, đây là khách quen, cũng là do người khác giới thiệu, chỉ biết kêu là chị Hồ, đi theo người chồng làm buôn bán, là một tiểu phú bà.

"Ông chủ Bạch, thật ngại, lại tới đã làm phiền ông..." Thấy Bạch Thường, trên mặt tiểu phú bà nở nụ cười xuân phong vô hạn.

Bạch Thường cười cười: "Chị Hồ tới đấy à, tôi đoán một chút, không phải là lão Vương chuyện kia... Lại không được đấy chứ?"

"Ô kìa, bị cậu đoán trúng... Haizz, thật ra lần trước cậu cho tôi canh Tráng Dương thật là rất có tác dụng, lão Vương ước chừng uy phong một tháng, nhưng mà mấy ngày gần đây hắn lại tái phát bệnh cũ rồi, cho nên...hihi" chị Hồ cười dâm đãng.

"Nếu như nhớ không lầm, lúc ấy đưa cho chị canh dùng cho cả nửa năm cơ mà, thế nào một tháng thì đã không được..." Bạch Thường nghi ngờ nói.

Chị Hồ lần này không có lên tiếng, trên mặt hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng đứng lên.

Bạch Thường bừng tỉnh đại ngộ: "Được rồi, xem ra vợ chồng nhà chị gần đây thật sự là cần cù đó... Bất quá chị tới không khéo, lần trước làm canh chỉ chừa ra một phần dư cho chị dùng, bây giờ đã hết rồi, sợ rằng phải đợi mấy ngày đó."

"Haizzz xui vậy sao... Ấy nhưng mà không sao, tôi cũng không vội dùng..." chị Hồ quyến rũ cười một tiếng, từ trong túi xách xuất ra hai xấp tiền để lên bàn, nói: "Đây là tiền đặt cọc, chờ chú làm xong, chị trả gấp đôi."

"Chị Hồ quá khách khí rồi, đều là khách quen đến nói một tiếng là được ròi." Bạch Thường cười nói nhưng tay vẫn thu tiền thu vào.

Chị Hồ thở dài thật sâu rồi nhìn Bạch Thường liếc mắt nói: "Thật ra thì, chị cũng có thể không cần cho lão ấy ăn canh Tráng Dương, chính là chúng ta gia lão Vương có chút vội vàng đó..."

Cô ta nhìn hướng Bạch Thường trong ánh mắt phảng phất mang theo một tia khác thường, Bạch Thường vội vàng cười nói: "Không việc gì không việc gì, tôi sẽ mau làm xong sớm. Chị Hồ, chị xem chỗ này của tôi sắp đóng cửa, về nhà chờ tôi liên lạc lại."

"Há, vậy cũng tốt. Chú cũng không cần quá mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút đi." Chị Hồ tựa hồ có một chút thất vọng, miễn cưỡng cười một cái, xoay người rời đi ra tiệm cơm.

Bạch Thường thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đóng cửa lại, nhưng là có chút nhíu mày.

"Haizzzz, đầu năm nay nguyên liệu lại càng ngày càng ít, sắc quỷ Tráng Dương, sắc quỷ Tráng Dương... Không có sắc quỷ không thể được, nhưng mà con mẹ nó đi đâu bắt sắc quỷ bây giờ?"

Bạch Thường khổ não nâng quai hàm, nhớ lại hai tháng trước, ông nội ra đi không một lời từ giả, ông chỉ để lại một lá thư.

"Haizzz.. Tiểu tử! Ta đi, Có khả năng sẽ trở về, tiền trong nhà ta đều mang đi, cuộc sống sau này dựa vào chính ngươi đó tiểu tử. Khoảng cách ước hẹn âm dương 10 năm giờ đã chỉ còn nửa năm rồi, trước lúc này, con phải kiếm đủ hai triệu tiền ghi danh, nếu không, mãi mãi cũng không gặp được ta đâu."

Cũng không biết ai đã ra cái quy củ này, đấu liền đấu mẹ nó đi còn phải có hai triệu tiền ghi danh, mặc dù nghe nói khen thưởng là giá trị rấy lớn đích thực là một món bảo bối gì đó, cho nên thời gian nửa năm Bạch Thường phải kiếm đủ hai triệu, độ khó của cửa ải này quá lớn thật không muốn chơi.

Dù sao, tiệm cơm này bây giờ làm ăn cũng không tiện bởi vì nguyên liệu càng ngày càng khó tìm, khách hàng càng ngày càng thưa thớt.

Nghĩ tới đây, Bạch Thường trong đầu lại xuất hiện ánh mắt mập mờ mà chị Hồ vừa nhìn hắn, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng.

"Con mẹ nó, muốn chiếm lấy tấm thân của ta sao, cũng không có cửa đâu, ông đây chỉ bán nghệ chứ không bán thân! Con mẹ nó chứ, haizzz"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.