Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)

Chương 11: Tiên nhân chỉ lộ



Một giờ sau, tại quán cơm nhà họ Bạch.

Sau một ngày nướng Quỷ Hồn đã thành công, trong nồi bây giờ chỉ còn lại một tầng cháy xém.

Bạch Thường chậm rãi lấy ra một cái cối xay đá xinh xắn, bắt đầu mài bột quỷ.

Đồng thời, còn không ngừng bỏ thêm vào bên trong bột đặc chế của Bạch gia Tổ Truyền - Âm Dương Hòa Hợp Tán.

Đây cũng không phải là Xuân Dược, mà là lấy âm dương dung hợp lại, có thể làm gia tăng tốc độ cố hóa của Quỷ Hồn để dễ dàng mài chế thành bột.

Nghe nói, cái Âm Dương Hòa Hợp Tán này là Lão Thái Gia Đệ Nhất của Bạch Gia truyền xuống, có thể điều chế nhưng đến đời Đệ Tam thì thất lạc.

Bây giờ chỉ còn sót lại mấy chai Âm Dương Hòa Hợp Tán, cho nên hiện tại chính là cô phẩm.

Dùng loại phương pháp này mài chế ra bột quỷ, đương nhiên là thiên hạ độc nhất vô nhị.

Cho nên có thể nói, tiệm cơm của hắn bán thức ăn giá cả thật là không mắc chút nào cả.

Ở trong cối xay đá có một lỗ thủng, bột quỷ từ nơi này rơi vào bình sứ màu trắng ở phía dưới.

Bạch Thường hết sức tập trung xoay cối đá, qua rất lâu, trong cối xay mới không còn chút bột nào cả.

Hắn ngừng tay, đem nắp bình đậy lại, cẩn thận thu dọn, sau đó lại đem một ít cặn còn dư lại ở bên trong cối đá đổ xuống cống thoát nước.

Về sau, thuộc tính hỏa của quỷ thắt cổ và sắc quỷ sẽ vĩnh viễn ở lại trong bình sứ đặc chế của Bạch gia cho đến khi Hồn Thể hoàn toàn bị dùng xong.

Bạch Thường cảm thấy loại phương pháp này mặc dù nghe rất tàn nhẫn, nhưng so với hình phạt của mười tám tầng địa ngục, thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chưa kể những thứ này bởi vì làm việc ác nên mới bị chế thành bột quỷ, cũng là trừng phạt đúng tội.

"Một bình này đại khái cũng chỉ có thể dùng bốn năm lần, haizz.... nguyên liệu còn chưa đủ mà." Bạch Thường cảm thán, đem cối đá cất vào.

Ở trên cõi đời này mặc dù nhiều ma quỷ, khả năng trở thành nguyên liệu dùng được lại rất có hạn, cái cũng khó trách, Bạch Thường thường xuyên rầu rỉ vì chuyện này.

Phải biết, quán cơm của nhà hắn ở chỗ này đã trải qua vài chục năm, mặc dù có không ít khách hàng giàu có tới, nhưng muốn duy trì kinh doanh quán cơm, đem truyền thừa của Bạch Gia phát huy, đối với Bạch Thường mà nói thật sự cũng không dễ dàng gì.

Đúng lúc này, ở bên ngoài bỗng nhiên có người nhẹ nhàng gõ cửa.

Ba tiếng gõ dài 2 tiếng gõ ngắn, người tới ắt hẳn là khách quen.

Bạch Thường mở cửa, đứng ở ngoài cửa là một người trung niên ngoài 40 tuổi.

"Ơ! ông chủ Bạch dạo giờ làm ăn tốt chứ."

Người này vào cửa liền ra một bộ mặt mày vui vẻ, Bạch Thường định thần nhìn lại.

Đây là người chủ thầu, họ Lý, đoạn thời gian trước từng tới tìm Bạch Thường, cầu xin một đạo Phù Xui Xẻo, dùng để đối phó với một tên mượn tiền nhưng không trả.

Lúc đó quỷ xui xẻo thiếu hàng, Bạch Thường còn cố ý chạy qua nhà hoàng ngồi một đêm, mới lấy được một con quỷ xui xẻo.

Thế nhưng ước định giao hàng là ngày mai, thế nào mà hôm nay ông ta đã tới rồi?

Bạch Thường có chút ngoài ý muốn, bất quá cũng không suy nghĩ nhiều, cười cười đi vào lấy tấm Phù đã làm xong mang ra nói: "Ổng chủ Lý tới thật đúng lúc, đây là đồ của ông đây..."

Bỗng nhiên thấy sau lưng ông chủ Lý lại có thêm một người, mặc một cái áo thun lòe loẹt, tóc dựng như mào gà, giống như một con nhím nằm úp sấp ở trên đầu vậy, khuôn mặt không có cảm giác, nhìn quét qua tiệm cơm.

Bạch Thường vừa nhìn thấy người này liền ngây ngẩn, đây không phải là người tối ngày hôm qua, ở trước cửa nhà của Khâu Tiểu Điệp hay sao?

"Đây là đồ của ông! Phù Xui Xẻo." Bạch Thường sửa lại, cười đem tấm Phù đưa tới.

Cái này trong quy củ của Bạch gia có nói, hại người là chuyện không thể nói, không thể làm...

Huống chi lần này Bạch Thường lấy được con quỷ xui xẻo, lại là một quỷ xui xẻo Tam thể.

Người này đời thứ nhất là lúc ăn cơm bị nghẹn chết, đời thứ hai là nhặt được tiền ngửa đầu lên trời cười liền bị sét đánh trúng, đời thứ ba là đang đi ở dưới đường, bị chậu bông rơi từ trên cao đập vào đầu mà chết.

Không thể không nói, cái thằng cha này thật sự là quá xui xẻo.

Ở trong Bách Quỷ Chí Dị có ghi lại, loại quỷ xui xẻo này là loại kêu xui ma quỷ, ở trên người mang theo một cái mùi mốc, bọn họ thật ra thì cũng có thể đi đầu thai, nhưng cũng có một loại không muốn đi đầu thai, bởi vì chúng nó cho rằng là mình quá xui xẻo. Đầu thai cũng không có tác dụng mẹ gì, chỉ có thể tiếp tục xui xẻo mà thôi.

Dùng một con quỷ xui xẻo như vậy mà chế thành Phù xui xẻo, có thể tưởng tượng được...

"Haizzz.... cái này hiện tại là tôi không cần nữa rồi." Sắc mặt của ông chủ Lý có chút không đúng lắm, lúng túng cười một cái.

"Để tôi giới thiệu một chút, đây là Thiệu công tử, Thiệu Vô Ưu, cũng là ân nhân của tôi, chỗ tiền kia quả nhiên đúng là rất khó để cầm về, là Thiệu công tử hỗ trợ tôi đó..."

"Không cần phải nói nhiều như vậy, tôi giúp ông chỉ là vì muốn tìm cái tiệm cơm này thôi."

Con nhím bên cạnh ngắt lời, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Bạch Thường, tựa hồ rất khinh thường hắn.

"Tìm tôi sao?"

Bạch Thường nhìn con nhím đầu to trước mặt, cũng chính là Thiệu Vô Ưu, trong đầu nghĩ hắn liệu không phải là vì chuyện hôm qua của Khâu Tiểu Điệp, tới để vấn tội mình chứ?

Ông chủ Lý vội vàng nói: "Haizz.... Là như vầy, mấy ngày nữa nhà của Thiệu công tử có một gia yến, muốn mời một vị đầu bếp, ông chủ Bạch tổ truyền tay nghề nổi tiếng gần xa, ấy cho nên..."

"Muốn mời đầu bếp quả nhiên là không có sai, bất quá thật ra là lão gia tử nhà ta chính là muốn ăn một món ăn, tên là cái gì mà Tiên Nhân Chỉ Lộ cái gì gì đó." Thiệu Công Tử lần nữa cắt đứt lời ông chủ Lý nói.

Trái tim nhỏ của Bạch Thường bùm nhảy lên một cái, giống như bị một cái thứ gì đó đánh trúng vậy.

Tiên Nhân Chỉ Lộ?

Cái món ăn này, chính là món ăn kinh thiên địa nghĩa trong truyền thuyết, trong thực đơn của Bạch gia cũng là món ăn có tiếng tăm lừng lẫy, đừng nói mình, ngay cả Gia Gia cũng còn chưa từng làm được.

"Lão cha ta cố ý giao phó, nói là chỉ có quán cơm họ Bạch mới có thể làm được. Ha ha! Bất quá ta còn tưởng rằng cái tiệm cơm này lớn lắm, hại ta tìm mất nguyên cả một ngày..."

Quét mắt nhìn quán cơm nhỏ mộc mạc, giọng của Thiệu công tử tràn đầy khinh bỉ.

Bạch Thường "À!" một tiếng, bất động thanh sắc nói: "Tiên Nhân Chỉ Lộ, đúng là chỉ có quán cơm họ Bạch mới có, nhưng không biết thù lao như thế nào đây?"

"Một món ăn chính, cho ngươi thời gian năm ngày để chuẩn bị, tiền thù lao là số này." Thiệu công tử đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp giơ lên một ngón tay, mặt không cảm giác nhìn Bạch Thường.

Bạch Thường khẽ mỉm cười, nhưng lại quay đầu bước đi.

" Thật xin lỗi, tiền thù lao quá thấp, tôi không nhận đâu."

Thiệu Công Tử khinh thường hừ một tiếng: "Này này! Ngươi nhìn cho kỹ, ta nói tiền thù lao không phải là mười ngàn, mà là một triệu đó."

Ông chủ Lý ở bên cạnh nghe được câu này, sắc mặt bị hù doạ đến mức biến dạng, hắn chỉ biết là thức ăn của nhà họ Bạch rất đắt, có thể nói chẳng qua là làm một món ăn, cho dù có đắt đi nữa, thì cũng chỉ đến một trăm hai trăm ngàn là cùng?

Thế nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, Thiệu Công Tử lại mở miệng chính là một triệu.

Bất quá, để cho hắn không nghĩ tới chính là nghe được con số một triệu, Bạch Thường lại không hề có phản ứng gì, chẳng qua là quay đầu nhàn nhạt quét mắt nhìn Thiệu công tử.

"Tiên Nhân Chỉ Lộ, là bí quyết Bất Truyền của Bạch gia, nguyên liệu nấu ăn hiếm thấy, huống chi chỉ có thời gian năm ngày để chuẩn bị, đã khó lại càng khó hơn. Nếu như các người thật lòng có thành ý, vậy thì tổng cộng hai triệu, một phân tiền cũng không được thiếu."

Lúc nói ra lời này, Bạch Thường lại tỏ ra bộ dáng lười biếng, mang trên mặt một nụ cười như có như không vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.