Quỷ Hồn của Ninh Đan Đan ở bên trong có phản ứng, chẳng lẽ Trịnh Hà chính là người đã giết nàng?
Bạch Thường chăm chú quan sát Trịnh Hà, người này mặc dù cũng không phải loại tốt đẹp mẹ gì, nhưng Bạch Thường biết rất rõ, cái loại này kể cả có cho thêm đàn em, cho thêm tiền, có khi hù dọa chúng đái cả ra quần thì chúng cũng không dám giết người.
Nhưng trong mắt Bạch Thường, tên Trịnh Hà và mấy đàn em của hắn đều có một tia huyết khí bao phủ ở trên ấn đường.
Bạch Thường dường như đã biết rõ chân tướng, khẽ mỉm cười.
"Này! Mày từ đâu chui ra vậy? Mày cười cái gì, mày chán sống rồi phải không?"
Trịnh Hà nhìn về phía Bạch Thường, khuôn mặt dữ tợn.
Bất quá nhìn một cái liền biết là tên này đang giả vờ.
Bạch Thường vừa cười vừa nói: "Không có gì, chỉ là tôi nhìn thấy có con chó xông tới sủa gâu gâu, cảm thấy hơi buồn cười mà thôi."
Đây rõ ràng là chửi thẳng vào mặt Trịnh Hà, vẻ mặt Trịnh Hà biến sắc.
"Con mẹ nó! Dám chửi bố mày à."
Trịnh Hà thẹn quá hóa giận, một quyền đấm tới Bạch Thường.
Nhưng một quyền này của hắn vừa tung ra, liền cảm thấy choáng váng, cổ tay như bị vật gì bắt lấy.
Một sức mạnh cường đại đem xương tay của hắn trong nháy mắt bóp vỡ.
"Aaaaaaaaa..."
Trịnh Hà tiếng kêu lên như heo bị thiến, không có cách nào phản kháng, Bạch Thường dùng một tay đè Trịnh Hà xuống.
Nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên hạ thấp, Trịnh Hà rùng mình một cái, chỉ cảm thấy lạnh buốt sống lưng, trong nháy mắt toàn thân run lên cầm cập.
Trịnh Hà không có cách nào chống đỡ, hai chân bủn rủn, từ từ xụi lơ, một tay thì đang bị Bạch Thường ghì chặt, có thể bẻ gãy bất kỳ lúc nào.
"Ở trong trường học này, dám động thủ với tôi, anh là người đầu tiên đó. Còn nữa hồi nãy anh xưng bố với ai thế?"
Ánh mắt Bạch Thường trở nên lạnh lùng đang nhìn một con chó.
Hắn từ nhỏ không có cha, ghét nhất chính là người khác ở trước mặt hắn xưng bố này bố nọ.
Lúc này xung quanh đã tụ tập rất nhiều người xem náo nhiệt, ai ai cũng sợ ngây cả người, nhìn Trịnh Hà mặt đầy đau khổ, quỳ ở trước mặt Bạch Thường.
Má ơi! Đây chính là Trịnh Hà mà, là một đại ca trong trường, phải biết rằng Trịnh gia lắm tiền nhiều của, cũng có tiếng là đại gia, ngay cả trong trường học cũng có nhiều dự án đều là do Trịnh gia đầu tư.
Bạch Thường lại dám ra tay với Trịnh Hà, hắn chán sống rồi sao?
Trịnh Hà đau đến mức nhăn nhó, hắn chưa bao giờ mất mặt như vậy, liều mạng la lên: "Con mẹ nó! Lên hết cho tao, giết chết hắn, lên hết..., tụi mày mù hết rồi hả!"
Đàn em của Trịnh Hà ngây ngẩn, cơ bản là họ không nhìn thấy Bạch Thường di chuyển gì cả, chớp mắt đã thấy Trịnh Hà bị ép quỳ trên đất.
Bọn họ đứng đủ gần để cảm nhận được từng khí lạnh tỏa ra từ Bạch Thường.
Trong lúc hoảng hốt, bọn họ thấy từng luồng sát khí tản trên người Bạch Thường.
Trịnh Hà la lên oai oái, rốt cuộc cũng có một tên đầu mào gà xông tới, trong tay móc ra một con dao xếp, đâm thẳng về phía Bạch Thường.
Bạch Thường không tránh không né, con dao chuẩn bị đâm tới ngực.
Đám người xung quanh kinh hô, nhưng sau một giây con dao xếp kia không biết làm sao lại ở trong tay Bạch Thường.
Tên mào gà mặt đầy máu, sống mũi đã gãy, trừng mắt nhìn Bạch Thường, mặt đầy thống khổ, thân thể gục xuống.
"Tốc độ ra tay quá chậm, không cương quyết, chọn sai vị trí, haizzz... đúng là không có tiền đồ mà."
Bạch Thường lẳng lặng đứng yên, mặt không biến sắc, giống như là một người qua đường.
Trịnh Hà ngơ ngác nhìn, cả người choáng váng, té xuống đất, run rẩy không ngừng, Bạch Thường mặt lạnh, từng bước từng bước đi tới, Trịnh Hà sợ đến vỡ mật, sắc mặt trắng bệch nhìn Bạch Thường, một chút tuyệt vọng dâng lên.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có một câu hỏi là:"Tên này rốt cuộc là người hay là quỷ?".
"Tha mạng, đại ca, không... đại gia... chú...à không... ông nội... Đau chết mất, tha mạng, tha mạng mà..."
Bạch Thường mặt lạnh lùng nhìn hắn, sát khí trên người đã từ từ tan đi.
Xung quanh vắng lặng, không một tiếng động.
Cũng không ai biết tại sao một người khiêm tốn như Bạch Thường lại nổi điên như là Ác Ma vậy.
Trịnh Hà sợ đến hồn phi phách tán, không thốt nên lời, con mắt chớp chớp liên tục.
Tất cả mọi người nhìn đến choáng váng, Bạch Thường yên lặng lắc đầu, đem Trịnh Hà ném trên mặt đất.
Bạch gia Độ Quỷ, hay có thể nói là nuôi quỷ nhưng lại không bị quỷ chiếm lấy thân thể, đó mới là bản lĩnh thật sự, mới vừa rồi thứ Bạch Thường thả ra chính là Bản Mệnh Sát của hắn.
Bản Mệnh Sát này hắn nuôi từ nhỏ, khá giống với việc nuôi Cổ Trùng.
Nói thẳng ra, Bạch Thường từ nhỏ đã lấy ác quỷ làm thức ăn, các ác quỷ ở trong cơ thể hắn đánh nhau, cuối cùng chỉ còn lại một con lợi hại nhất, chính là Bản Mệnh Sát của hắn bây giờ.
Nhưng mà vật này rất hung dữ, Bạch Thường phải dùng tu vi của bản thân để áp chế, đây cũng là một điểm nổi bật trong việc tu hành của Bạch gia, tránh cho con cháu sau này lười biếng không chịu tu hành, bởi vì một khi bản thân yếu đi, Bản Mệnh Sát sẽ cắn trả chủ nhân.
Đương nhiên Bạch Thường không hoàn toàn thả ra Bản Mệnh Sát, hắn chẳng qua chỉ là thả ra một tia sát khí khiến cho đối phương hoảng sợ, nhưng cái tên Trịnh Hà này lại là một tên nhát cáy, còn đám đàn em thì là một lũ vô dụng.
Bạch Thường còn đang hoài nghi, vốn dĩ dao ở trong tay bọn họ không có sắc nhọn gì cả.
Cho nên, việc giết người phanh thây như vậy, chỉ sợ không phải đám phế vật này làm.
Lúc này, Bạch Thường phát hiện ra ở trước ngực Trịnh Hà, có đeo một miếng ngọc bội cổ xưa.
Hắn thuận tay kéo xuống, nhìn kỹ một chút.
Đây là một miếng Ích Tà Bảo Ngọc cực phẩm, hơn nữa đồ vật này chỉ có người trong đạo môn chân chính mới có.
Trịnh Hà chỉ là một Phú Nhị Đại, trong trường học lại là cặn bã, hắn làm sao có thứ đồ tốt này?
Bỗng nhiên, túi Buộc Hồn lần nữa nhảy lên, so với mới vừa rồi còn kịch liệt hơn.
Bạch Thường như phát giác ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người sau thân cây, sau đó biến mất.
Hắn giật mình, muốn đuổi theo, lại bị một người chặn lại.
"Xuất sắc, thật là xuất sắc. Ông chủ Bạch thân thủ giỏi như vậy, thật là không giống đầu bếp chút nào."
Người này, chính là người phụ trách vụ án phanh thây, Mã cảnh quan.