Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)

Chương 5: Nghề hàng ngày của ta là đầu bếp



"Lâm Khải, là anh tự đi tìm cái chết, chứ đâu phải tại tôi, tại sao anh lại cứ dây dưa với tôi vậy!"

Khâu Tiểu Điệp kêu lên, tên dâm quỷ nghiến răng nghiến lợi nói: "Là cô, là cô hại chết tôi, tôi không tìm cô thì tìm ai, Khâu Tiểu Điệp, tôi thích cô như vậy, cô còn tìm người đi đối phó tôi, tôi nhất định sẽ không để yên cho cô đâu."

"Nói bậy, ngày đó là anh lừa tôi ra ngoài, lại lái xe đến nơi hoang dã để phi lễ với tôi, tôi mới đoạt tay lái với anh,còn về phần anh bị đụng xe chết, là chính anh mưu đồ gây rối trước, vốn là đáng đời."

"Tôi chết,mà cô lại không làm sao, tôi không cam lòng,là tôi không cam lòng..."

Quỷ Hồn của Lâm Khải không ngừng giãy giụa, Khâu Tiểu Điệp sợ lui về phía sau, tay che mặt nói: "Nhanh, mau bắt hắn lại, hắn là người xấu đó, hắn rõ ràng là tự mình đụng xe chết, chuyện không có liên quan gì đến tôi..."

Bạch Thường từ nãy giờ đứng đây đã thấy, không khỏi thở dài nói: "Này cho dù ngươi có thích người ta đi nữa, ngươi cũng không thể bắt ép người ta như vậy, đụng xe là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng là do ngươi mưu đồ không tốt, nên ngươi mới chết yểu. Ngươi thử suy nghĩ một chút đi, ngươi cho rằng ngươi thích cô ấy thì cô ấy phải thích lại ngươi sao?"

Lâm Khải đau khổ hô: "Nhưng tôi thích rồi cô ấy mấy năm rồi, tại sao cô ấy không chịu yêu tôi, chẳng lẽ tất cả những thứ tôi làm cho cô chưa đủ nhiều hay sao?"

Bạch Thường lắc đầu nói: "Xem ra đó! ngươi đến chết cũng không biết, nếu như là một cô gái thích ngươi, ngươi cũng không cần làm gì cả, chỉ cần cười với cô ấy một chút thôi, cô ấy nguyện ý ở bên cạnh ngươi rồi. Nhưng nếu như mà cô ấy đã không thích ngươi, thì cho dù ngươi có hái trăng sáng trên trời đưa đến trước mặt cô ấy thì cũng vô dụng mà thôi."

Lâm Khải kinh ngạc nhìn Khâu Tiểu Điệp, tựa hồ như là bị Bạch Thường nói xúc động, bình tĩnh lại.

"Chẳng lẽ tôi đã làm sai điều gì sao, chẳng lẽ tôi đã làm sai rồi sao..."

Hắn cứ lẩm bẩm, Khâu Tiểu Điệp một lần nữa lấy dũng khí nói: "Anh không có sai, tôi cũng có không sai, sai chỉ là vì anh là con nhà giàu, cả ngày chỉ biết ăn uống chơi đùa, cho nên tôi sẽ không bao giờ thích anh đâu."

Lâm Khải vẻ mặt ảm đạm, lục quang trên người cũng từ từ tắt đi, phảng phất tùy thời có thể hồn phi phách tán.

Nói đến đây, cũng cơ bản là do hai người cững không có ân oán gì sâu xa, coi như Lâm Khải không cam tâm cũng chỉ có thể trở thành nguyên liệu trong tiệm cơm của Bạch Thường.

Bất quá, Bạch Thường thở dài, đối với Lâm Khải nói: "Haizz.. Thôi được rồi, mặc dù hành vi của ngươi không đứng đắn, nhưng dầu gì cũng là khốn khổ vì tình, là một người si tâm, ta thành toàn cho ngươi, vào luân hồi đi."

Quỷ Hồn của Lâm Khải vốn dĩ là chết yểu, quanh quẩn ở nhân gian, lại mắc phải đại tội, theo lý là rất khó đi vào luân hồi rồi, cho dù xuống Âm Ti, cũng phải vào Địa Ngục vượt qua được núi đao biển lửa.

Vừa nghe mình còn có thể đi vào luân hồi, Lâm Khải liền hướng về phía Bạch Thường liên tục bái tạ.

Bạch Thường tay lấy ra một lá bùa, một nhánh Chu Sa, lăng không điểm một cái, vẽ một đạo Độ Hóa Phù, hướng Lâm Khải mà ném. Lâm Khải bay lên, phóng người bám ở trên phù chú.

Bạch Thường trong tay bấm pháp quyết, lá bùa liền bốc cháy bừng bừng, một lát sau hóa thành tro bụi rơi xuống đất, Lâm Khải cũng biến mất.

"Này! Hắn đi đâu, hắn bị anh bắt rồi sao?" Khâu Tiểu Điệp kinh ngạc hỏi.

"Haizz, tôi đưa hắn đi Âm Ti đó, đích thực là Độ Hóa Phù của tôi, hắn sẽ bớt chút tội, sớm muộn một chút cũng sẽ được vào luân hồi." Bạch Thường biểu tình trên mặt khó chịu, chỉ một lát nữa là hắn đủ nguyên liệu, vậy mà đành mất, bận rộn cả nửa ngày, cũng chỉ kiếm được có ba mươi đồng.

Nhưng hắn cũng vẫn phải làm như vậy, bởi vì Lâm Khải cũng không phải là mắc tội không thể tha thứ, huống chi lại là thật lòng với Khâu Tiểu Điệp, nếu như mê muội bỏ qua lương tâm đem Lâm Khải làm thành gia vị nấu ăn, từ nay vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không được siêu sinh, như vậy cũng quá là bất nhẫn.

Khâu Tiểu Điệp nhìn Lâm Khải đích thực đã biến mất, cũng kinh ngạc cả nửa ngày ngây ngô, cuối cùng nàng thở dài nói: "Thật ra thì tôi cũng không muốn hắn thành ra như vậy, chỉ mong kiếp sau, hắn có thể làm người tốt, tìm được một cô gái tốt."

"Haizzz....phỏng chừng kiếp sau hắn khó mà làm người đó."

Khâu Tiểu Điệp im lặng không lên tiếng, bỗng nhiên xoay người, sau đó khóc sụt sùi.

Cái cô bé này, tâm địa dù sao cũng vẫn còn rất là đơn giản.

Bạch Thường vỗ vỗ tay mấy cái, cười ha hả nói: "Tốt lắm tốt lắm. Nhiệm vụ hoàn thành, 30 đồng, xin cô trả tiền."

"Này! Thật sự là anh chỉ lấy 30 đồng? Cái này, không phải là quá ít chứ?" Khâu Tiểu Điệp ngẩng đầu, hơi kinh ngạc mà nhìn Bạch Thường.

"Nói không giấu cô, đừng nói là bắt quỷ, một tấm Phù kia, cũng không chỉ là 1 vạn đâu. Vốn là để giành cho bắt quỷ, thì nó vô giá đó..."

Bạch Thường mặt đầy cười khổ, lúc này coi như là mình thiệt thòi vậy, nếu như sớm biết Độ Hóa một con quỷ, hắn mang một bánh bao Độ Quỷ tới, dù gì mang bánh bao đi cũng có thể bán mấy ngàn đồng...

Thế nhưng hắn lại dùng Phù, cái này cũng không thể thu lệ phí quá mức, Bạch gia Tổ Huấn đã như vậy, trừ phi chịu Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, cho nên hắn thôi.... thà mất còn hơn.

Khâu Tiểu Điệp thấy bộ dáng của hắn như vậy, cũng có một nỗi khổ riêng, nói thật nàng cũng không muốn hỏi nhiều, trực tiếp lấy ra một trăm đồng đưa cho Bạch Thường.

"Được rồi, coi như anh là hàng tốt giá rẻ, già trẻ không gạt, tôi đưa cho anh một trăm đồng, coi như là công cám ơn anh giúp tôi bắt quỷ, anh không cần thối lại đâu."

"Cái này không thể được, một phần cũng không thể nhiều hơn đâu."

Bạch Thường vội vàng tìm bảy mươi đồng trả lại cho nàng, vừa cười nói: "Nói đúng giá 30 là 30, tuyệt đối không được thu thêm. Đây là nghề nghiệp của tôi thường ngày, cũng giống như tôi làm thức ăn đó, tôi đã nói một miếng thịt 3000 là 3000, tuyệt đối không có mặc cả."

Khâu Tiểu Điệp lúc này mới nhớ tới, tên bắt quỷ đại sư này nghề chính của hắn là đầu bếp.

Nàng xoay người, cười tủm tỉm nói: "Nếu nói như vậy, bất quá tôi vẫn phải cảm ơn anh, như vậy đi, anh không chịu thu tiền, vậy anh xem đồ cổ trong phòng này, rồi cả thư họa nữa, nếu như anh thích cái nào, tôi tặng cho anh có được hay không? Nếu không, tôi đem cái đồ gốm đời Đường hồi nãy tặng cho anh?"

Bạch Thường nghe vậy sợ hết hồn, đùa con mẹ gì vậy, nhà cô ta đông tây cầm đại một cái gì giá trị cũng liên thành, Bạch gia Tổ Huấn mặc dù không có dặn dò là không thể lấy đồ, nhưng hắn cũng sẽ không làm như vậy.

Bất quá Khâu Tiểu Điệp tính tình là đại tiểu thư, nhất định phải bắt Bạch Thường nhận cái gì đó, Bạch Thường bị nàng nói đến mức hết cách, không thể làm gì khác hơn liền đi vòng vòng quanh phòng khách của biệt thự, nhìn một hồi lâu, liền lấy một bức tranh nhỏ ở góc phòng.

"Haizz.... Chọn đại cái này đi."

"Cái này? Cái này không thể được, vật này không đáng bao nhiêu, là mua từ người khác, cũng không đáng một phân tiền đâu."

Bạch Thường vui vẻ: "Một phân tiền cũng không đáng? Vậy thì tốt quá, bất quá tôi cũng chỉ cần như vậy... Đúng rồi, Khâu đại tiểu thư, con dâm quỷ đó mặc dù đã diệt trừ, nhưng có vẻ âm khí trong biệt thự này có chút nặng đó, cũng là quá trống trải, sống một mình không ổn đây, tôi xem hay là cô chuyển đến chỗ khác ở vậy."

Khâu Tiểu Điệp còn định nói thêm cái gì, bỗng nhiên sắc mặt trở nên rất khó coi, vội vàng xoay người nôn ọe.

Bạch Thường còn tưởng là nàng mang thai, không nghĩ tới Khâu Tiểu Điệp ọe một tiếng, phun ra một vật đen thùi lùi.

"Này! Con mẹ gì vậy?" Bạch Thường ngồi chồm hổm kiểm tra một hồi, lập tức phát hiện ra, là một khối thịt vuông vuông.

Bất quá khối này thịt đã nám đen khô cứng, giống như là hong gió từ lâu, nhìn giống như là thịt bò khô vậy, nhưng bằng nhạy cảm của nghề nghiệp, Bạch Thường liếc mắt nhận ra được, đây là một khối thịt, hơn nữa khối này thịt căn bản cũng không phải là làm cho người ăn.

Đây là đồ cúng mà người ta bày ra cho người chết ở khu mộ địa hoặc bãi tha ma.

"Con mẹ nó!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.