Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 102: Bánh hỷ



Niềm vui lan tỏa khắp căn phòng, màn che nặng nề rơi xuống che khuất ánh sáng mùa xuân kiều diễm tươi đẹp.

Bên ngoài Phi Hiên Các, Mạnh thái y sắc thuốc xong liền đi về phía phòng ngủ nhưng lại thấy ở cửa không có người canh giữ. Hắn tiến đến trước cửa, vừa chuẩn bị gõ cửa thì nghe được âm thanh bên trong… Khuôn mặt già nua của hắn đỏ bừng lên, lẩm bẩm: “Thật là, hại lão phu bận rộn suốt cả buổi!”

Dứt lời đã đặt thuốc sang một bên mà nghênh ngang rời đi.

Mãi cho đến hơn nửa đêm thì động tĩnh trong phòng ngủ mới dừng lại. Sau đó là một đêm mộng đẹp vui vẻ.



Ngày hôm sau, ánh sáng buổi sáng xuyên qua cửa sổ, phóng khoáng chiếu vào phòng. Tần Tu Viễn tỉnh lại, hắn đưa mắt nhìn cả căn phòng. Căn phòng ấm áp, ánh mặt trời phủ lên một lớp màu vàng dịu dàng khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tần Tu Viễn cúi đầu nhìn Đường Nguyễn Nguyễn còn đang rụt vào trong ngực mình mà ngủ say, hắn không khỏi hơi nhếch khóe miệng. Tần Tu Viễn nhìn nàng thật lâu, dường như từ sau khi quen biết nàng, cuộc sống của hắn trở nên vui vẻ hơn nhiều. Hắn nhìn thế nào cũng nhìn không đủ, nhịn không được đưa tay ôm chặt nàng vào lòng. Đầu ngón tay thon dài chạm đến làn da mềm mại của nàng, trong lòng hắn khẽ run lên, sau đó lại có suy nghĩ bậy bạ. Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn trêu chọc nên có chút ngứa, nàng giơ tay lên lặng lẽ dụi dụi mắt, vẻ mặt vô tội mà đối diện đôi mắt phượng của hắn. Nàng nhất thời sửng sốt, sau đó gương mặt cũng ửng đỏ lên!

Nàng cúi đầu nhìn mình, vội vàng kéo chăn quấn chặt lấy người rồi yên lặng dời đi. Tần Tu Viễn cúi đầu cười cười, đưa cánh tay dài lên ôm nàng trở về trong ngực, hắn nói: “Bây giờ đã biết thẹn thùng rồi sao? Đêm qua lá gan của nàng sao lại lớn như vậy?”

Mặt Đường Nguyễn Nguyễn giống như một quả táo chín, nàng xấu hổ nói: “Thiếp… Lúc đó là thiếp trúng mê dược.”

Tần Tu Viễn cười khẽ một tiếng, nói: “Đúng vậy, mê dược thật lợi hại, buộc nàng phải lao vào ngực ta.”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc hắn một cái, nàng đáp: “Ai lao vào ngực chàng… Rõ ràng, rõ ràng là chàng giậu đổ bìm leo.”

Tần Tu Viễn bật cười: “Vậy thì ta phải chịu trách nhiệm đến cùng.”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, mắt hạnh ngước lên, dịu dàng nhìn hắn. Tần Tu Viễn nhất thời không chịu nổi ánh mắt như vậy của nàng, hắn cúi người muốn hôn nàng. Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nói: “Chàng… Sao chàng lại tới?”

Tần Tu Viễn bất đắc dĩ nói: “Sao nàng nói ta “Lại” chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, thấp giọng nói: “Đêm qua…” Giọng nói của nàng nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Đêm qua đã hai lần… Chàng kiềm chế một chút… Hơn nữa, thiếp cũng mệt mỏi.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ có nên nấu cho hắn chút đồ ăn gì đó để bồi bổ hay không… Nhưng lại sợ bồi bổ nữa thì mình lại không thể chịu nổi. Tần Tu Viễn nhướng mày dài, hắn nở nụ cười, hạ thấp giọng nói: “Xem ra, nàng phải rèn luyện nhiều hơn một chút.”

Thân thể Đường Nguyễn Nguyễn cứng đờ, sắc mặt lại càng nóng hơn, nàng không dám lên tiếng nữa. Nàng dựa vào trong ngực hắn, đột nhiên nói: “Hôm qua chàng làm Âm quý nhân bị thương, nàng ta nhất định sẽ đi tìm Hoàng thượng cáo trạng.”

Tần Tu Viễn phục hồi tinh thần, nói: “Chưa chắc đã đi được.”

Đường Nguyễn Nguyễn tò mò hỏi: “Tại sao?”

Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Chỉ sợ nàng ta không còn mạng mà đi cáo trạng.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn khẽ biến, Tần Tu Viễn thấy nàng có chút sợ hãi, liền trấn an nói: “Nàng đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, những thứ khác cứ để ta sẽ xử lý, được không?”

Đường Nguyễn Nguyễn vẫn có chút thấp thỏm bất an, nhưng nhìn thấy Tần Tu Viễn chắc chắn như vậy, nàng cũng an tâm vài phần. Tần Tu Viễn nhéo nhéo vành tai nhỏ nhắn của nàng, hắn nói: “Ta đói bụng.”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt cười, nói: “Chàng muốn ăn gì?”

Tần Tu Viễn dịu dàng cười nói: “Nàng làm cái gì, ta đều thích.”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Kỳ thật… Hôm qua mới là ngày vui của chúng ta…” Nàng nhìn hắn, thì thầm: “Thiếp muốn làm vài chiếc bánh hỷ để mời mọi người cùng ăn.”

Trên gương mặt tuấn dật của Tần Tu Viễn hiện lên ý cười: “Nếu nàng làm bánh hỷ thì chỉ sợ mọi người sẽ cho rằng nàng có thai.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên: “Sao?” Dừng một chút, lại cảm thấy hắn nói có lý, liền nói: “Vậy thiếp không làm nữa, miễn cho mọi người hiểu lầm.”

Tần Tu Viễn chạm nhẹ lên mặt nàng, ôn nhu nói: “Hiểu lầm cũng không sao, chúng ta nắm chặt cơ hội là được.”

Đường Nguyễn Nguyễn thẹn thùng dùng bàn tay trắng nõn đánh nhẹ lên người hắn rồi đáp: “Chàng thật là… ”

Tần Tu Viễn cầm tay nàng, đặt lên miệng khẽ hôn một cái, nói: “Ta muốn ăn bánh hỷ nàng làm.”

Hắn dịu dàng nhìn nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười đáp ứng: “Được.”

Hai người lại ôn tồn trong phòng ngủ nửa canh giờ, cuối cùng Đường Nguyễn Nguyễn cũng ra khỏi cửa phòng. Minh Sương đang vẩy nước quét dọn trên hành lang thấy nàng đỏ mặt đi ra thì nói: “Phu nhân, nghe nói hôm qua người bị sốt, hôm nay khá hơn chưa?”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt đáp: “Ừ… Khá hơn rồi.”

Chuyện hôm qua, ngoại trừ Tần Tu Dao và Tần Trung thì không ai biết. Nàng bình tĩnh lại rồi đi vào phòng bếp nhỏ.

Bánh hỷ là loại bánh không thể thiếu trong hỷ sự. Có không ít cách làm bánh hỷ, nhưng hiện giờ nguyên liệu nấu ăn có hạn, nên nàng quyết định làm một loại bánh hỷ có thể nhanh chóng ra lò là bánh hỷ Nhũ Sơn*.

Đường Nguyễn Nguyễn lấy một chậu lớn rồi đổ hết bột mì và men nở được mua từ Thanh Mộc Trai về, nửa chậu bột mì nhưng chỉ cần một nắm men nở là đủ. Nàng rắc men vào bột trắng rồi dùng đũa khuấy nhẹ lên thì men đã biến mất.

Sau đó, nàng lấy bốn quả trứng, Đường Nguyễn Nguyễn nhặt một quả trứng khéo léo đập vào cạnh bát, trứng nứt ra, chất lỏng trong trứng cũng chảy xuống. Trứng tươi rơi vào bột mì, vui vẻ trượt một đường rồi dừng lại không nhúc nhích. Đường Nguyễn Nguyễn lần lượt đập xong bốn quả trứng gà vào rồi dùng đũa đánh đều trứng trong bát lớn lên, khuấy đều từng vòng từng vòng.

Bột mì và trứng trong bát dần dần hợp nhất thành một thể và trở nên sền sệt. Đường Nguyễn Nguyễn lại thêm một muỗng lớn dầu bắp vào, dầu lạnh màu vàng nhạt trong suốt, vừa vào trong bột đã khuấy động toàn bộ thế cục.

Nàng liền tay bắt đầu nhẹ nhàng chà xát. Xoa nắn rồi kéo bột lên, sau đó lại xoay tròn một chút. Cho đến khi dầu ngô thấm vào bột, làm cho toàn bộ bột biến thành màu vàng vàng mê người, vừa mềm vừa dai, đáng yêu đến cực điểm.

Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, Đường Nguyễn Nguyễn đứng thẳng lưng rồi dùng tay áo nhẹ nhàng lau một cái, nhất thời có cảm giác hơi mỏi thắt lưng. Trong lòng không khỏi mắng thầm Tần Tu Viễn vài câu. Rốt cục cũng nhào đến gần xong, nàng liền phủ tấm vải ướt lên bột chờ một thời gian để bột nở phồng lên, lúc này mới có thể tiếp tục các bước tiếp theo.

Để cho bột phồng ra nhanh hơn, nàng đã châm lửa rồi đặt chậu bột bên cạnh bếp, nơi nhiệt độ cao thì bột dễ nở ra hơn. Lúc này, bên ngoài Phi Hiên Các có giọng nói như tiếng chuông bạc của nữ nhân vang lên…

“Tẩu tẩu!”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn thấy Tần Tu Dao, nàng nói: “A Dao, Sao hôm nay muội tới sớm vậy?”

Tần Tu Dao nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, hôm nay tựa hồ đã khôi phục như lúc ban đầu, nàng cao hứng nói: “Muội đến thăm tẩu, hôm qua… Mọi chuyện ổn chứ?”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn nóng lên, nàng đáp: “Đã ổn, muội chớ lo lắng.”

Tần Tu Dao yên lặng gật đầu, nhìn thấy bát lớn trong tay nàng thì hỏi: “Tẩu tẩu, đây là cái gì vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn chỉ vào bát bột bên trong, nàng nói: “Tẩu muốn làm một ít bánh hỷ.”

Tần Tu Dao “A” một tiếng, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt nàng hồ nghi nói: “Bánh hỷ? Tẩu tẩu, có phải tẩu có rồi không?”

Đường Nguyễn Nguyễn ngại ngùng lắp bắp nói: “Không, không có… Muội đừng nghĩ lung tung…”

Đường Nguyễn Nguyễn thầm nghĩ, quả nhiên Tần Tu Viễn hiểu rõ người nhà mình. Tần Tu Dao cười hì hì: “Nếu tẩu tẩu sinh cho Tần gia một nữ nhi thì thật tốt, Thanh Hiên và Minh Hiên đều đã lớn không còn đáng yêu nữa.”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Muội thích hài tử sao?”

Tần Tu Dao gật đầu, nói: “Hài tử rất đáng yêu, vô ưu vô lự. Muội nhớ trước kia Thanh Hiên cũng rất hoạt bát, nhưng mà trải qua chuyện ba năm trước thì tính tình trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, còn Minh Hiên ngược lại vẫn như cũ.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Minh Hiên cũng chuẩn bị đến Thái Học sao?”

Tần Tu Dao đáp: “Đúng vậy, hắn đã chờ đợi rất lâu rồi.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Được rồi, lần đầu tiên Minh Hiên đi học, ta sẽ làm chút đồ ăn vặt cho hắn, như vậy cũng sẽ dễ kết giao bằng hữu hơn.”

Tần Tu Dao nghe xong liền nắm lấy tay nàng: “Tẩu tẩu đối với Minh Hiên thật tốt!”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái, nói: “Ta đối xử với muội không tốt sao? Có món ngon mà không có phần của muội chưa?”

Tần Tu Dao ngượng ngùng cười, nói: “Muội cũng muốn ăn bánh hỷ này.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Được, được, được, cho muội…”

Tần Tu Dao lại nói: “Nhưng buổi chiều muội phải ra ngoài.”

Đường Nguyễn Nguyễn thuận miệng hỏi: “Muội đi đâu?”

Tần Tu Dao đỏ mặt, nói: “Muội… Muội ra ngoài gặp một bằng hữu…”

Nói đến đây, phía sau liền có tiếng nam nhân vang lên: “Bằng hữu nào?”

Sắc mặt Tần Tu Dao cứng đờ, nàng thành thật quay đầu lại, ngượng ngùng cười nói: “Tam ca.”

Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn cũng sáng hơn, thoạt nhìn tâm tình không tệ. Hắn đánh giá Tần Tu Dao từ trên xuống dưới, chần chờ một chút mới nói: “Hôm nay muội… Có phải thoa hơi nhiều son phấn không?”

Tần Tu Dao hơi biến sắc, có chút xấu hổ mà đáp: “Nào có… Muội, muội vẫn chưa trang điểm!”

Tần Tu Viễn cười khẽ một tiếng, nói: “À? Muội nghĩ Tam ca mù sao?”

Tần Tu Dao tức giận đến mức không còn lời nào để nói, nhưng trong lòng lại có vài phần vui vẻ… Tam ca, tựa hồ đã trở về ba năm trước, tuy rằng nhìn lạnh lùng nhưng cũng thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn với nàng, hòa hợp mà ở chung.

Tần Tu Dao làm nũng kéo Đường Nguyễn Nguyễn lại, nàng nói: “Tẩu tẩu, tẩu xem tam ca kìa! Nào có ai lại nói nữ nhân như vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn che miệng cười, nói: “A Dao, muội chớ để ý tới chàng, tẩu thấy hôm nay muội rất đẹp.” Nàng hạ giọng nói: “Ngày thường tẩu mặc y phục gì, trang điểm kiểu gì thì chàng cũng chưa bao giờ nhìn… Vì thế, muội không cần phải để ý đến lời của chàng.”

Tần Tu Dao nghe xong liền bật cười. Lời này rơi vào tai Tần Tu Viễn khiến hắn liền có chút không phục mà nói: “Ai nói ta không nhìn nàng? Hôm qua nàng mặc y phục màu đỏ, rất đẹp.”

“Màu đỏ? Không phải hôm qua tẩu tẩu mặc màu hồng sao?” Tần Tu Dao nghi hoặc hồi tưởng lại. Đường Nguyễn Nguyễn nhớ lại, hôm qua mình mặc chiếc áo yếm màu đỏ thì nhất thời mặt đỏ lên rồi trừng nhẹ hắn một cái, hung dữ nói: “Ai cần chàng nhìn!”

Tần Tu Viễn cười vang lên không nói lời nào, hứng thú thưởng thức vẻ ngại ngùng của nàng. Tần Tu Dao nhìn Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Tẩu tẩu, sao mặt tẩu lại đỏ như vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn thuận miệng đáp: “Tẩu… Tẩu thấy chàng nói muội như vậy nên tẩu tức giận…”

Vẻ mặt Tần Tu Dao cảm động, nàng nói: “Vẫn là tẩu tẩu đối xử tốt với muội!”

Đường Nguyễn Nguyễn lấy lại tinh thần: “Hôm nay muội đi gặp vị bằng hữu nào?”

Tần Tu Dao sửng sốt, nàng đáp: “Cái kia… Tẩu cũng biết người đó.”

Đường Nguyễn Nguyễn suy tư một lát rồi nói: “Mạc đại nhân sao?”

Hai gò má của Tần Tu Dao đỏ lên, nàng yên lặng gật đầu. Tần Tu Viễn suy nghĩ một chút đã đoán ra nhân chứng mà Tần Tu Dao nhắc tới hôm qua chính là người kia. Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nhíu mày, nói: “Không phải hôm qua các muội mới gặp nhau sao?”

Tần Tu Dao thấp giọng nói: “Hắn, sáng sớm hôm nay hắn đưa thiệp tới mời muội đi Đạp Thanh*.”

Đường Nguyễn Nguyễn tươi cười nhìn nàng, nói: “Nhìn muội hình như rất vui phải không?”

Tần Tu Dao nhịn xuống ý cười mà đáp: “Chẳng qua là muội nể mặt hắn chọn địa điểm không tệ… Ngoại thành có một rừng trúc, nghe nói bên kia phong cảnh rất đẹp, thôn xóm xung quanh còn có không ít món ngon, muội chưa từng qua…”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì hai mắt lóe ra ánh sáng: “Rừng trúc?”

Tần Tu Dao sửng sốt: “Sao vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút kích động, nàng nói: “Muội đã từng ăn cơm ống tre chưa?”

Tần Tu Dao nghe xong tò mò hỏi: “Chưa từng ăn qua, đó là cơm gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chính là cho cơm vào ống trúc rồi nấu lên, cuối cùng hương vị của cả hai sẽ hòa làm một với nhau, vô cùng thơm ngon.”

Cổ họng Tần Tu Dao cũng nuốt xuống, nàng nói: “Hay là tẩu tẩu đi cùng muội đi?”

Đường Nguyễn Nguyễn khoát tay áo, nói: “Không, không, ta không nên đi…”

Mạc đại nhân hẹn A Dao… Nàng không muốn làm bóng đèn.

Tần Tu Viễn lại nói: “Nếu nàng muốn đi thì ta sẽ đi cùng nàng.”

Đôi mắt phượng của hắn dịu dàng, vẻ mặt tươi cười nhìn nàng. Tần Tu Dao vui mừng nói: “Thật tốt quá, bốn người chúng ta cùng đi chơi thì càng thêm náo nhiệt! Hơn nữa lại có tẩu tẩu nấu cơm ống tre!”

*Bánh Nhũ Sơn hay còn gọi là bánh phu thê. Thuộc tỉnh Sơn Đông, thành phố Uy Hải, rất nổi tiếng ở Sơn Đông. Bánh này chủ yếu được làm từ bột mỳ, đường, trứng và các nguyên liệu khác dựa trên kinh nghiệm và nướng bằng lò nướng. Sau khi thành phẩm có màu ngả vàng, mùi thơm ngọt, hương vị đặc trưng. Vai trò nổi bật nhất của bánh này là món ăn truyền thống được trao cho mỗi người tham gia sau đám cưới, đám hỏi và tiệc chiêu đãi với 4 chiếc là tiêu chuẩn, vì vậy nó được gọi là “bánh hỷ”. Hương vị nguyên bản của bánh hỷ truyền thống lâu đời vẫn được giữ nguyên.

*Đến đời Tống, tư tưởng Nho giáo nghiêm khắc hơn về mối quan hệ nam nữ. Vì vậy, từ ngày chuyên để các cặp đôi ra sông tắm gội hẹn hò, lễ Thượng tị chuyển thành ngày nam nữ du xuân. Tên gọi “hội Đạp thanh” cũng xuất phát từ lí do này.

Từ “đạp” trong tiếng Hán có nghĩa là giẫm, lại vừa có nghĩa là du ngoạn. Trong khi đó chữ “thanh” có nghĩa là cỏ, cũng còn được hiểu như thanh khiết, mát mẻ, trong lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.