Mặt trăng treo trên bầu trời cao, đêm đã qua giờ Tý.
Lưu Thư Nhiễm say rượu đã sớm tỉnh. Hắn thay một thân dạ hành y, ngồi ngay ngắn trong phòng như đang chờ ai đến. Thư đồng Lưu Bạch nhẹ nhàng gõ cửa, nói: “Công tử, người đến rồi.”
Lưu Thư Nhiễm mỉm cười, đứng dậy nói với người ngoài cửa: “Tướng quân, có muốn vào thưởng trà của ta không?”
Tần Tu Viễn cũng mặc một bộ thường phục hoa văn tối màu, hắn lạnh lùng đáp: “Không có hứng thú.”
Lưu Thư Nhiễm bất đắc dĩ cười cười, nói: “Hôm nay không uống, về sau sợ là không có cơ hội.”
Tần Tu Viễn nhất thời trầm mặc, nói: “Ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Lưu Thư Nhiễm đi ra khỏi cửa phòng, kéo áo choàng lên rồi nói: “Đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Tần Tu Viễn nói: “Vậy đi đi.”
Lưu Thư Nhiễm lại nói: “Chờ một chút…” Hắn ngước mắt nhìn Tần Tu Viễn, con ngươi đen như mực.
“Đến thiên lao xong, tướng quân có thể dẫn ta đi gặp… Doanh Doanh một lát hay không?”
Trên mặt Tần Tu Viễn không chút thay đổi, hắn nói: “Ý của ngươi là muốn bản tướng quân dẫn ngươi xông vào phủ Học sĩ, đến khuê phòng của cô nương gia sao?”
Lưu Thư Mặc miễn cưỡng cười, nói: “Tướng quân cần nói khó nghe như vậy…” Ngữ khí của hắn có chút buồn bã: “Ta vốn nghĩ, sau khi chuyện mẫu thân giải quyết xong xuôi, nếu có thể toàn thân trở ra thì ta muốn thổ lộ với nàng.”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Nhưng ta suy nghĩ hồi lâu, cũng có thể lời ta muốn nói, nàng sẽ không muốn nghe. Đã như vậy thì đừng làm khó lẫn nhau làm gì, trước khi ta đi mà được gặp nàng một lần cũng cảm thấy mỹ mãn.”
Tần Tu Viễn nhíu mày: “Không phải ngươi đã nói sẽ kiên trì đến cùng sao? Tại sao đột nhiên lại muốn từ bỏ?”
Lưu Thư Nhiễm cười cười: “Nếu ta còn là Nhị công tử của tướng phủ, chờ ngày sau công thành danh toại thì còn có hy vọng cưới nàng. Nhưng ta còn muốn báo thù cho mẫu thân nên tất nhiên phải bỏ thân phận này… Để đạt được điều mong muốn thì nhất định phải đánh đổi mới có thể thành công được.”
Tần Tu Viễn cười, nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ trói nàng đi cùng.”
Lưu Thư Nhiễm nhún nhún vai rồi nói: “Nếu ta có công phu như ngươi thì cũng không phải là không thể.”
Tần Tu Viễn cũng cảm thấy buồn cười, hắn lập tức thúc giục: “Được rồi, đừng chậm trễ nữa, mau đi thôi.”
Tần Tu Viễn lạnh lùng liếc hắn một cái: “Nếu ngươi không nhanh hơn một chút thì đến khi vào phủ Học sĩ, chỉ sợ trời đã sáng rồi!”
Lưu Thư Nhiễm thỏa mãn cười lớn, hắn đuổi theo bước chân của Tần Tu Viễn. Hiện giờ tướng phủ bị vây quanh nghiêm ngặt nhưng cũng không làm khó được Tần Tu Viễn. Hắn dẫn Lưu Thư Nhiễm bay qua nóc nhà vài bước đã có thể rời khỏi tướng phủ….
……
Thủ vệ canh gác trước cửa Đại Lý tự vô cùng sâm nghiêm, ngay cả một con chim cũng không bay vào được. Đến nửa đêm, đám thủ vệ còn vô cùng tỉnh táo mà đứng ở cửa canh gác, nhìn thấy phía trước có hai bóng người đi đến thì giơ trường thương lên, quát: “Người nào tới?”
Tần Tu Viễn đến gần, thủ vệ dùng đuốc chiếu lên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn thì lập tức thay đổi, nịnh nọt nói: “Tần đại tướng quân! Ồ, không phải, là Trấn Quốc Công.”
Phía sau hắn còn có một người đứng đợi, người nọ cúi đầu không rõ là ai, nhìn trang phục giống như tùy tùng của Tần Tu Viễn. Mấy ngày trước, mệnh lệnh của Hoàng Đế đã được ban hành, Tần Tu Viễn kế thừa tước vị lão Trấn Quốc Công Tần Mục, thủ vệ này thông minh nhanh miệng. Tần Tu Viễn hơi gật đầu rồi nói: “Mở cửa.”
Thủ vệ chần chờ một chút mới nói: “Trấn Quốc Công, không biết vì sao nửa đêm ngài còn đến thăm?”
Tần Tu Viễn nói: “Về vụ án Vô Nhân Cốc, còn có một vài chi tiết cần phải điều tra một phen.”
Thủ vệ suy tư trong chớp mắt mới nói: “Vụ án này liên quan rất rộng, điều tra như vậy cũng đúng… Chỉ là, dù sao Trấn Quốc Công cũng có quan hệ ở trong đó, nếu như dựa theo quy củ thì người vẫn nên tránh hiềm nghi mới phải.”
Tần Tu Viễn lạnh lùng liếc thủ vệ một cái, thủ vệ kia lập tức cảm thấy áp lực vô hình, bất giác lui về phía sau nửa bước. Tần Tu Viễn hạ thấp giọng: “Bắc Tề có dị động, còn có gian tế trà trộn vào Đế Đô, mà gian tế này từng ra vào tướng phủ.”
Sắc mặt thủ vệ kia ngưng tụ: “Cái này… Thật sao?”
Tần Tu Viễn nói: “Ngươi cũng không nên biết quá nhiều.”
Thủ vệ hiểu rõ liền thức thời nói: “Vậy mời Quốc Công gia tra hỏi phạm nhân xong thì nhanh chóng rời đi, chớ làm tiểu nhân khó xử.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu sau đó dẫn tùy tùng đi về phía trước.
“Chờ đã!” Một tên thủ vệ khác ngăn cản người phía sau lại rồi hỏi: “Quốc Công gia, vị này là?”
Tần Tu Viễn nhìn hắn một cái mới nói: “Vị này là sư gia, nếu phạm nhân cung cấp tin tức quan trọng gì thì hắn sẽ ghi lại rồi trình lên Hoàng thượng, thuận tiện cho việc làm chứng.”
Thủ vệ chần chừ một chút, cuối cùng vẫn thả ra.
Tần Tu Viễn dẫn Lưu Thư Nhiễm tiến vào nhà lao Đại Lý Tự. Trong nhà lao chia làm ba tầng, phạm tội nhẹ thì ở trên, mà phạm tội nặng nhất đều bị giam giữ ở tầng thứ ba dưới lòng đất, nơi đó u ám ẩm ướt, không thấy mặt trời, là nơi khảo nghiệm ý chí của con người. Tần Tu Viễn và Lưu Thư Nhiễm vừa mới đi tới tầng thứ nhất đã nghe được tiếng la hét. Có phạm nhân thấy người đến thì hét lớn: “Ta oan uổng! Đại nhân, cứu ta!”
Tần Tu Viễn lạnh lùng đi thẳng xuống phía dưới, Lưu Thư Nhiễm đi theo phía sau, chậc chậc nói: “Quốc Công gia thật sự là người có tâm địa sắt đá, người ta đều gọi ngươi như vậy.”
Tần Tu Viễn nói: “Tâm địa thiện lương của ngươi, chi bằng ở lại bồi hắn?”
Lưu Thư Nhiễm cười khẽ một chút rồi nói: “Ta cũng không thiện lương đến mức đó.”
Tần Tu Viễn nói: “Vậy còn không câm miệng.”
Lưu Thư Nhiễm nhún nhún vai, nhưng xuống đế tầng thứ hai, hắn cười không nổi. Trên giá hình tầng thứ hai treo một phạm nhân, toàn thân người nọ huyết nhục mơ hồ, hơi thở thoi thóp. Hắn không đành lòng mà thu mắt lại, yên lặng đi theo Tần Tu Viễn đến tầng ba dưới lòng đất. Trong tầng thứ ba, chỉ có vài phòng giam. Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Ngươi đi đi, ta ở đây chờ.”
Lưu Thư Nhiễm trầm ngâm một chút mới đáp: “Được.”
Tần Tu Viễn nói: “Nếu có thể lấy được kế sách của hắn và đồng đảng thì chính là chuyện tốt nhất, còn nếu như không thể… Ngươi cứ coi như lần này vào để từ biệt đi.”
Lưu Thư Nhiễm miễn cưỡng cười cười rồi xoay người đi xuống. Hắn đến trước cửa một phòng giam. Lưu Thực mặc áo đơn bạc đang nhắm hờ mắt, ngồi ngay ngắn trên cỏ khô. Hắn trấn định tự nhiên giống như bình thường ngồi ở thư phòng. Lưu Thư Nhiễm chần chờ một chút mới gọi: “Phụ thân.”
Sắc mặt Lưu Thực khẽ động, lúc mở mắt lại nhìn thấy Lưu Thư Nhiễm, hắn nói mà không thể phân biệt rõ hỉ nộ: “Thư Nhiễm, sao ngươi lại tới đây?”
Lưu Thư Nhiễm thấp giọng nói: “Phụ thân, con tìm cách tiến vào đây là vì cứu người ra ngoài.”
Lưu Thực nhìn về phía hắn, quan sát một cách kỹ càng. Lưu Thư Nhiễm tiếp tục nói: “Phụ thân, thế nhưng binh phủ chúng ta có hạn, trong Đế Đô này còn có người nào có thể giúp chúng ta nữa không?”
Lưu Thực nhìn hắn, thần sắc có vài phần nghi hoặc, cũng có vài phần cảnh giác, hắn nói: “Cướp Ngục?”
Lưu Thư Nhiễm hơi giật mình nhưng hắn không dám sợ hãi, chỉ đành kiên trì nói: “Không sai, nếu không cướp ngục, chỉ sợ phụ thân khó thoát khỏi cái chết.”
Lưu Thực nói: “Đã thực hiện phán quyết rồi sao?”
Lưu Thư Nhiễm trầm giọng đáp: “Không sai, Hoàng thượng đã ra chiếu, nghe nói… Là tháng sau xử trảm.”
Lời này là thật, Lưu Thư Nhiễm cũng không hề lừa gạt hắn. Lưu Thực bình tĩnh nhìn nhi tử, trong lòng Lưu Thư Nhiễm sợ hãi. Nhưng ngay sau đó, Lưu Thực lại mỉm cười và nói, “Ngươi vẫn còn quá trẻ.”
Trong lòng Lưu Thư Nhiễm “lộp bộp” một chút, hắn nói: “Phụ thân có ý gì?”
Ánh mắt Lưu Thực híp lại: “Hoàng Đế ra chiếu là chuyện bí ẩn như thế nào.” Hắn nhìn về phía Lưu Thư Nhiễm, giống như một con sư tử đực đang nhìn một con mèo con miệng ăn sữa chưa khô, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi không có quan phẩm, cũng không có nhân mạch trong cung thì lấy đâu ra tin tức?”
Sắc mặt Lưu Thư Nhiễm cứng đờ. Lưu Thực lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay ca ca ngươi đến đây, ta thấy còn có vài phần đáng tin, nhưng ngươi… Ta không tin điều đó.”
Lưu Thư Nhiễm cảm thấy không phục, hắn còn muốn tranh thủ một chút, nói: “Phụ thân, vì sao luôn tin tưởng đại ca mà không tin con vậy?”
Lưu Thực cười cười, nói: “Thư Mặc tốt xấu gì cũng là trưởng tử Lưu gia ta, mà ngươi cũng chỉ là thứ tử do thiếp thất sinh ra, tất nhiên là không giống nhau.”
Sắc mặt Lưu Thư Nhiễm trắng bệch, gừng càng già càng cay, Lưu Thực nói hai ba câu đã làm cho hắn cảm thấy rối loạn. Lưu Thực lại nói: “Nếu ta không đoán sai thì ngươi đã sớm bán đứng tướng phủ rồi? Hiện giờ, ta đến nông nỗi như vậy, chắc chắn tướng phủ bị bao vây, mà ngươi còn có thể đi đến đây thì chính là do người đứng sau màn kia giúp đỡ, có phải hay không?”
Lưu Thư Nhiễm giật giật môi, không nói gì. Lưu Thực cười một tiếng: “Chỉ có chút mánh khoé này mà dám đến lừa gạt phụ thân ngươi, đúng là không biết lượng sức. Giọng nói của hắn giống như một thanh kiếm đâm thẳng vào tim của Lưu Thư Nhiễm: “Giống như mẫu thân ngu ngốc của ngươi vậy.”
Khóe miệng Lưu Thực khẽ nhếch lên, đáp lại: “Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nàng ta chỉ là một thiếp thất, muốn quản chuyện của ta, thật sự là chán sống.” Hắn khinh thường nhìn về phía Lưu Thư Nhiễm, nói: “Ngươi cũng giống như nàng ta, cho rằng dựa vào sức mình có thể phá hỏng chuyện của ta hay sao? Trò đùa!”
Lưu Thư Nhiễm bình tĩnh vài phần, hắn nói: “Không sai, là ta đã phản bội ngươi, ngươi thông địch bán nước lại còn tàn sát mẫu thân ta, chẳng lẽ không nên chết?”
Lưu Thực lộ ra thần sắc u ám, nói: “Ngươi chỉ là thứ tử thì có tư cách gì nói chuyện với phụ thân ngươi như vậy?”
Lưu Thư Nhiễm thoạt nhìn cũng cảm thấy kích động: “Ngươi đã sắp chết vậy mà còn cứng miệng!”
Lưu Thực khẽ chấn động: “Ván này, nếu nói thắng hay bại thì còn quá sớm. Ngươi cũng chớ quá đắc ý, ta có thể cho ngươi một mạng và cũng có thể thu hồi.”
Lưu Thư Nhiễm lại nói: “Vì sao lại còn sớm? Sao, Tả tướng đang chờ người đến cứu mình sao?”
Lưu Thực biến sắc, nói: “Ngươi đang nói cái gì?”
Lưu Thư Nhiễm thấy sắc mặt hắn khẽ biến, tiếp tục nói: “Mẫu thân ta sở dĩ bị ngươi hại chết, không phải là phát hiện ra gian tình của ngươi sao?” Hắn gằn từng chữ một: “Thực sự năm đó ta cũng nhìn thấy, nhưng mẫu thân muốn bảo vệ ta nên không cho phép nói ra chân tướng.”
Sắc mặt Lưu Thực trầm xuống, hắn đứng lên oán hận nói: “Ngươi là nghịch tử!”
Lưu Thư Nhiễm thấy mình đâm trúng chỗ yếu điểm của Lưu Thực thì được đà tiếp tục nói: “Ngươi vì nữ nhân kia mà tàn nhẫn đến mức sát hại người chung giường chung gối, cũng không biết hôm nay ngươi đang ở trong nhà lao, nàng ta có thể tới cứu ngươi hay không?”
Khóe miệng Lưu Thực căng thẳng, hắn trầm giọng nói: “Nếu ta có thể ra ngoài, ta nhất định phải giết tên nghịch tử như ngươi.”
Lưu Thư Nhiễm biết, không thể tìm ra tin tức khác từ trong miệng hắn. Nên nói, “Vậy thì… Kính xin phụ thân bảo trọng, ta chờ ngươi đến giết.”
Dứt lời, hắn khoác áo choàng lên, cũng không quay đầu lại mà đi ngay ra ngoài. Đi tới cầu thang, Tần Tu Viễn trầm mắt nhìn hắn, vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm nặng nề, dường như không muốn nói chuyện. Tần Tu Viễn dẫn hắn đi ra khỏi nhà giam Đại Lý tự. Hai người đi ra đường đêm trống vắng. Cuối cùng Tần Tu Viễn cũng mở miệng, nói: “Ta đều nghe thấy.”
Lưu Thư Nhiễm gật gật đầu, nói: “Được, ta cũng đỡ phải kể lại.”
Tần Tu Viễn chần chừ một chút mới hỏi: “Nữ nhân mà ngươi nhắc tới… Là ai vậy?”
Lưu Thư Nhiễm lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, phụ thân ta lo lắng mẫu thân tiết lộ chuyện đó nên mới diệt khẩu nàng, thế nhưng chắc hẳn đó là một nữ nhân có địa vị tôn sùng, bằng không sẽ không nghiêm trọng như vậy.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, nói: “Giao dịch của ta và ngươi dừng lại ở đây, chờ đến phủ Học sĩ, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi thành.”
Lưu Thư Nhiễm thu liễm thần sắc buồn bực vừa rồi, khôi phục bộ dáng vô tâm vô phế ngày thường, nói: “Quốc Công gia thật sự là giữ chữ tín, hôm nay gió lớn đêm đen, ta còn sợ ngươi sẽ giết ta.”
Thần sắc Tần Tu Viễn nhàn nhạt, chỉ nói: “Ta không giết người vô tội.”
Lưu Thư Nhiễm sửng sốt, lập tức “chậc” một tiếng, nói: “Mau dẫn ta đến phủ Học sĩ!”
…..
Phủ Học sĩ.
Tần Tu Viễn dẫn Lưu Thư Nhiễm lặng lẽ nhảy vào trong sân viện Y Lan Các. Từ khi Như phu nhân bị đưa ra khỏi phủ, Đường Doanh Doanh vẫn ở nơi này một mình. Lưu Thư Nhiễm đứng trước cửa phòng của Đường Doanh Doanh, hắn hơi do dự. Tần Tu Viễn nói: “Ngươi sửng sốt làm gì? Không phải là muốn vào gặp mặt lần cuối sao?”
Lưu Thư Nhiễm chần chờ một chút mới nói: “Hơn nửa đêm, ta là một đại nam nhân đi vào dường như không tốt lắm.”
Tần Tu Viễn đỡ trán, nói: “Bây giờ mới phát hiện không tốt lắm sao, từ trước đó sao không nhận ra? Muốn vào thì vào, không thì đi.”
Lưu Thư Nhiễm liếc hắn một cái, nói: “Quốc Công gia sao lại không kiên nhẫn như vậy, cũng không biết dựa vào cái gì mà bắt được thê tử.”
Tần Tu Viễn lạnh lùng đáp: “Dựa vào bản lĩnh.”
Lưu Thư Nhiễm có chút u oán, nói: “Được được được, ta đi.”
Tần Tu Viễn lại đưa tay giữ chặt hắn, nói: “Không cho phép ngươi làm bậy, nếu để cho ta phát hiện ngươi làm ô uế trong sạch của muội ấy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Lưu Thư Nhiễm cười khẽ một chút mới nói: “Trên đời này, người không có khả năng đả thương nàng nhất chính là ta, ngươi yên tâm đi.”
Tần Tu Viễn hơi giật mình, lập tức buông tay. Lưu Thư Nhiễm rón rén đẩy cửa đi vào. Hắn lặng lẽ vòng qua chiếc bình phong rồi đi đến giường. Khẽ kéo màn che lên thấy Đường Doanh Doanh đang ngủ say, nương theo ánh trăng, Lưu Thư Nhiễm lờ mờ nhìn ra đường nét khuôn mặt dịu dàng của nàng. Hắn hơi tới gần một chút rồi nín thở, tỉ mỉ quan sát nàng. Vết sẹo trên mặt dường như đã nhạt đi không ít, nhưng vẫn không thể nào biến mất hoàn toàn. Lưu Thư Nhiễm cảm thấy lo lắng mà nghĩ, Doanh Doanh yêu cái đẹp như thế, tất nhiên sẽ vì điều này mà khổ sở. Lúc này Đường Doanh Doanh đang yên tĩnh nằm ngủ, hoàn toàn không còn sự ngang ngược cùng cao ngạo như thường ngày, ngược lại có bộ dáng ngoan ngoãn. Lưu Thư Nhiễm khẽ rung động, cảm thấy hơi luyến tiếc. Hắn ngồi trước giường nàng, trước mắt thoáng qua một màn hai người ở bên nhau thuở nhỏ…
……
Thời gian hai người còn nhỏ, Lưu Thư Mặc dẫn Đường Nguyễn Nguyễn chơi đùa, mà Đường Doanh Doanh chỉ có thể buồn chán đến mức ở bên Lưu Thư Nhiễm.
“Lưu Thư Nhiễm, huynh có biết trèo cây không?”
Lưu Thư Nhiễm yên lặng lắc đầu, đáp lại nàng: “Không.”
Đường Doanh Doanh nhíu mày, nói: “Sao ngay cả trèo cây mà huynh cũng không biết?”
Lưu Thư Nhiễm kinh ngạc lên tiếng, nói: “Vì sao ta phải biết trèo cây?”
Đường Doanh Doanh bĩu môi nói: “Những nam nhân không biết trèo cây đều là những nam nhân vô dụng!”
Lưu Thư Nhiễm nói: “Vậy cha nàng có biết trèo không?”
Đường Doanh Doanh: “… Lưu Thư Nhiễm! Ta ghét huynh!”
Tuy Đường Doanh Doanh có tính tình nóng nảy nhưng lại không thể nói lại với Lưu Thư Nhiễm, nhìn như thịnh khí lăng nhân*, nhưng kỳ thật là phô trương thanh thế. Lưu Thư Nhiễm nói mấy câu đã có thể gắt gao chế trụ nàng. Nhưng đối với người khác, Lưu Thư Nhiễm lại cực kỳ chậm nhiệt. Mẫu thân hắn xuất thân khiêm tốn cho nên hắn thường xuyên bị người khác xa lánh. Khi Đường Doanh Doanh nhìn thấy Lưu Thư Nhiễm bị khi dễ, ngoài miệng mặc dù ghét bỏ nói hắn vô dụng nhưng cũng sẽ đứng thẳng lưng che chở cho hắn, đánh đuổi những hài tử hư hỏng kia phải chạy đi. Dần dà, Lưu Thư Nhiễm đặt tiểu cô nương giương nanh múa vuốt này ở trong lòng…
Giờ phút này, Lưu Thư Nhiễm nhẹ giọng gọi tên nàng: “Doanh Doanh.”
Cô nương trên giường không có bất kỳ động tĩnh nào. Lưu Thư Nhiễm nói thêm: “Có đôi khi, ta thực sự muốn trở thành người như nàng. Thích thì đi tranh, còn không thích thì thẳng thắn cự tuyệt không lưu tình, yêu ghét rõ ràng như vậy.” Dừng một chút, hắn nói thêm, “Nhưng ta không thể làm điều đó, ta không phải là nàng, ta cũng biết rằng ta không phải là nam nhân nàng yêu.”
Trong mắt hắn, Đường Doanh Doanh và hắn đều là thứ xuất nhưng thái độ đối với cuộc sống lại rất khác nhau. Nàng vẫn cố gắng tranh giành, biết rõ rất nhiều thứ không thuộc về mình nhưng vẫn muốn tranh, thậm chí nàng còn muốn cướp đi. Mặc dù thường xuyên cưỡng cầu nhưng không thể không nói, nàng thật sự quý trọng thể diện hơn nhiều thứ nữ bình thường. Sinh lực tràn đầy như thế lại làm cho Lưu Thư Nhiễm hâm mộ không thôi. Hắn đưa ngón tay trắng trẻo của mình ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng bên ngoài lớp chăn rồi nói, “Qua đêm nay, ta đi rồi, nàng hãy cố chăm sóc bản thân.”
Lông mi Đường Doanh Doanh hơi rung động, nhưng vẫn không tỉnh lại. Lưu Thư Nhiễm lấy ra một cái vòng ngọc từ trong ngực, nói: “Vòng ngọc này, là di vật của mẫu thân ta, ta tặng nó cho nàng, hy vọng… Nhiều năm sau, nếu có người nhắc đến Lưu Thư Nhiễm thì nàng còn có thể nhớ ta là ai.”
Hắn nhẹ nhàng đeo vòng cổ tay mảnh khảnh của nàng, lấy hết dũng khí nhẹ nhàng hôn một cái lên mu bàn tay trắng nõn của Đường Doanh Doanh.
“Hẹn gặp lại, cô nương của ta.”
* Thịnh khí lăng nhân 盛氣凌人:khí thế kiêu ngạo bức hiếp người khác.