Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 119: Ra khỏi thành



Đường Nguyễn Nguyễn nóng lòng chạy về phủ Học sĩ. Nàng xuống xe ngựa đã nhanh chóng chạy vào, Thải Vi đi theo sát phía sau.

Hai người nhanh chóng vào Ngọc Quỳnh Uyển.

“Mẫu thân!” Nàng bất chấp sự kinh ngạc của đám nha hoàn trong viện mà đi thẳng đến phòng ngủ. Vừa vào cửa, nàng nhất thời sửng sốt. Thì ra Đường Các Lão cũng ở đây, nàng khôi phục tinh thần rồi nói: “Phụ thân vạn an.”

Sắc mặt Đường Các Lão không tốt lắm, hắn khó khăn lắm mới gật đầu.

Đường Nguyễn Nguyễn xoay mặt nhìn thì đúng lúc thấy Đường phu nhân ngồi ngay ngắn trước bàn, sắc mặt hồng nhuận, tất cả đều bình thường.

“Nguyễn Nguyễn, cuối cùng con cũng về rồi!” Đường phu nhân đứng dậy, bà kéo tay nữ nhi lên rồi nói, “Con mau đến đây ngồi.”

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy kinh ngạc, nàng hỏi: “Mẫu thân… Người không bị bệnh sao?”

Đường phu nhân nhìn Đường Các Lão một cái rồi nói: “Đây là ý của phụ thân con, vì muốn con trở về nên đã cố ý nói như vậy.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn cứng đờ, nàng nói: “Hành động này của phụ thân là có ý gì?”

Sắc mặt Đường Các Lão hơi căng thẳng: “Mấy ngày gần đây con hãy ở phủ Học sĩ, không nên trở về phủ Trấn Quốc tướng quân nữa.”

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy nghi hoặc: “Vì sao?”

Ánh mắt Đường Các Lão lóe lên, hắn nói: “Không có gì… Chỉ là mẫu thân nhớ con.”

Đường phu nhân cũng cười cười, bà không nói thêm gì nữa. Trực giác mách bảo Đường Nguyễn Nguyễn có điều gì đó không đúng, nàng gặng hỏi: “Phụ thân… Người có chuyện gì đó giấu con sao?”

Sắc mặt Đường Các Lão đột nhiên tức giận, hắn nói: “Sao lại nói là ta có chuyện gạt con? Đây là cách con nói chuyện với phụ thân của mình hay sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn lạnh lùng đáp: “Nữ nhi không có ý xúc phạm người.”

Trong lòng nàng vẫn không thích vị phụ thân này của nguyên thân, không rõ vì sao lúc trước hắn sủng thiếp diệt thê, mà hiện giờ lại nguyện ý cùng mẫu thân ân ái, dường như hắn đã dứt khoát vứt bỏ Như phu nhân kia ra sau đầu. Đường phu nhân thấy bọn họ náo loạn đến mức bầu không khí cứng nhắc thì nói: “Nguyễn Nguyễn, đừng hỏi nhiều như vậy, phụ thân con… Cũng vì an toàn của con mà thôi.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Cho dù là vì tốt cho con thì con cũng phải biết lý do tại sao?” Nàng suy tư tỉ mỉ một phen, nói: “Có phải phủ Trấn Quốc tướng quân đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Nàng bị suy nghĩ của mình làm cho kinh hãi, Đường Nguyễn Nguyễn nhìn về phía Đường Các Lão, hỏi: “Phụ thân, có phải người biết gì không?”

Đường Các Lão mím môi, râu dưới cằm cũng đang run rẩy, hắn vẫn không nói lời nào. Đường Nguyễn Nguyễn quật cường, nàng nói: “Nếu các người không nói, vậy thì con sẽ trở về.”

Đường phu nhân vội vàng đứng dậy, giữ chặt tay nữ nhi lại rồi nói: “Nguyễn Nguyễn, con không thể đi!”

Đường Các Lão nổi giận: “Để cho nàng đi! Không nghe lời như thế, cứ để nàng bị diệt cùng với phủ Trấn Quốc tướng quân đi!”

Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời cả kinh, nàng sững sờ nhìn về phía Đường Các Lão, hỏi: “Lời này của phụ thân là có ý gì?”

Cuối cùng Đường Các lão cũng không nhịn được mà nói: “Con đó!” Hắn tức giận đi lại, mới nói: “Con có biết đêm qua trong cung đã xảy ra chuyện gì không?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghi ngờ: “Chuyện gì?”

Đường Các Lão hạ thấp thanh âm: “Đêm qua Hoàng thượng đột nhiên trúng gió, bệnh không dậy nổi.”

Đường Nguyễn Nguyễn chấn động: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Trong lòng nàng thầm nghĩ, Tần Tu Viễn còn đang trên đường tới Bắc Cương, nếu hai bên khai chiến, vậy thì trong triều đình có ai đứng ra chủ trì đại cục?

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy bất an, nàng hỏi: “Vậy Hoàng thượng bệnh nặng, ai sẽ là người giám quốc đây?”

Đường Các Lão nói: “Hôm nay Hoàng Hậu phong tỏa cung cấm, không cho bất luận kẻ nào ra vào, sau đó nàng hạ một đạo ý chỉ…”

Đường Nguyễn Nguyễn hơi nhíu mày: “Nàng muốn làm gì?”

Sắc mặt Đường Các Lão càng thêm nặng nề: “Nàng lấy lý do Trấn Quốc đại tướng quân không ở Đế Đô, mà Thái Tử còn nhỏ nên nàng ta muốn đưa Lưu Thực từ thiên lao ra giám quốc, nói là trì hoãn hành hình, cho hắn một lần lấy công chuộc tội, lâm nguy nhận mệnh nhưng Đại Lý tự còn chưa buông lỏng, thế nhưng… Ta e là không thể kéo dài lâu đâu.”

Đường Nguyễn Nguyễn hoảng sợ: “Làm sao lại như vậy! Điều này thực sự vô lý… Đây không phải là tạo phản hay sao?”

Đường Các Lão nói: “Hoàng Hậu ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, có lẽ là nhịn không nổi. Lần này Hoàng thượng bệnh nặng vô cùng kỳ lạ, Hoàng Hậu làm bộ mời mấy vị thái y hội chẩn nhưng đều không tìm ra nguyên nhân.” Dừng một chút, sắc mặt hắn dần trầm xuống: “Hiện giờ Hoàng Hậu đã phong tỏa cung cấm, không cho người ra vào, biết được tin tức trong cung cũng vô cùng khó khăn.”

Đường phu nhân lo lắng nói: “Hoàng Hậu sẽ làm gì tiếp theo? Nàng sẽ không xuống tay với Hoàng thượng, sau đó trực tiếp lập nhi tử của mình làm Hoàng Đế chứ?”

Đường Các Lão nói: “Hiện giờ Thái Tử vẫn còn, cho dù không có thực quyền nhưng cũng là Thái Tử danh chính ngôn thuận, Hoàng Hậu không có quyền bãi bỏ Thái Tử, trừ phi nàng ta muốn nhi tử của mình bị người đời phỉ nhổ cả đời.”

Hắn thở dài, tiếp tục nói: “Ngẫm lại, khẳng định nàng ta sẽ đợi Hoàng thượng tỉnh lại rồi ép buộc hắn đổi Thái Tử thì mới có thể bỏ qua.”

Sự lạnh lẽo trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn càng sâu đậm, nàng nói: “Bọn họ nhằm vào thời điểm hiện tại tướng quân không ở Đế Đô, mới thừa dịp hỏa hoạn cướp bóc… Chắc hẳn tạm thời Hoàng thượng còn chưa gặp nguy hiểm, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không để cho hắn sống đến lúc tướng quân trở về.”

Đường Các Lão gật đầu: “Không sai, tất nhiên bọn họ sẽ buộc Hoàng thượng đổi Thái Tử trước khi tướng quân trở về, sau đó mới xuống tay với Hoàng thượng. Đợi tướng quân trở về, chỉ sợ lúc đó tân đế đã sớm đăng cơ, đến lúc đó, nếu các ngươi không phục thì chính là loạn thần tặc tử, có thể danh chính ngôn thuận tru sát toàn gia.”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn run lên, nàng nhìn về phía Đường Các Lão, nói: “Vậy phụ thân phải làm sao?”

Đường Các Lão bất ngờ cười, nói: “Có thể như thế nào nữa? Bây giờ nàng ta lấy lý do tuổi tác của ta đã cao, nên miễn không cho thượng triều.”

Nếu Hoàng Hậu làm quá mức thì sẽ dễ dàng chọc giận quần thần, cho nên nàng ta tạm thời còn không dám xuống tay với Đường Các Lão. Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời hiểu được, vì sao Đường Các Lão muốn mình ở lại phủ Học sĩ, nàng kinh ngạc nhìn về phía Đường Các Lão cùng Đường phu nhân, nói: “Phụ thân, mẫu thân, con muốn trở về phủ Trấn Quốc tướng quân một chuyến!”

Đường Các Lão trách mắng: “Con điên rồi sao? Nói không chừng lúc này phủ Trấn Quốc tướng quân đã bị bao vây! Tướng quân ở bên ngoài đánh giặc, Hoàng Hậu nhất định sẽ lấy các ngươi làm lợi thế mà bức bách hắn khuất phục!”

Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn kiên định, nàng nói: “Cho nên con lại càng không thể để cho nàng ta thực hiện được ý định! Phụ thân, nếu Hoàng Hậu muốn bắt con, mà con trốn ở phủ Học sĩ, nàng ta vẫn sẽ phái người đến bắt cho bằng được! Nếu hiện tại con trở về, nói không chừng còn có cơ hội cứu bọn họ, một khi Lưu Thực được thả thì thật sự không kịp nữa!”

Lời nói của nàng khẩn thiết, ánh mắt kiên định không dời, Đường Các Lão nhất thời sửng sốt, Đường phu nhân lại nói: “Con dự định cứu họ như thế nào? Đến bản thân con còn không lo được nữa…”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Con đã gả cho chàng, vậy thì sẽ cùng chàng vào sinh ra tử, phụ thân, mẫu thân, nữ nhi phải đi rồi.”

“Con!” Đường Các Lão nóng nảy, còn muốn khuyên nàng nhưng Đường Nguyễn Nguyễn cũng không quay đầu mà chạy ra ngoài.

“Thải Vi, chuẩn bị hai con khoái mã, chúng ta mau hồi phủ!”

…..

“Cái gì? Bây giờ chúng ta phải ra khỏi thành sao?” Tần lão phu nhân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bà nhìn tức phụ trước mắt, cảm thấy không biết làm sao. Đường Nguyễn Nguyễn vừa mới nói hai ba câu rõ ràng về tình huống trước mắt, nàng nói: “Mẫu thân, không kịp giải thích quá nhiều, người mau dẫn Thanh Hiên cùng Minh Hiên đi thôi, con đã sắp xếp xe ngựa xong xuôi, trên xe có quýt, lương khô và nước uống, còn an bài mấy hộ vệ bảo vệ các người, mọi người ra khỏi thành trước rồi nói sau, đi đâu cũng được, chỉ là ngàn vạn lần không nên về quê Bình Ninh. Nếu không con sợ rằng mọi người sẽ bị bắt.”

Tần lão phu nhân nói: “Còn con thì sao? Con cũng phải cùng chúng ta đi thôi…”

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, nói: “Cha và nương con bây giờ vẫn còn ở đây, cho nên con không thể đi… ”

Nếu nàng đi thì tất nhiên phụ thân và mẫu thân sẽ bị Hoàng Hậu trách cứ, vả lại nếu mình ở trong tay Hoàng Hậu, nàng ta cũng sẽ không vội vàng đi tìm tung tích của những người khác trong phủ tướng quân. Tần lão phu nhân cũng vội vàng nói: “Vậy một mình con ứng phó như thế nào?”

Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng mặt lên vờ thoải mái, nàng đáp: “Phụ thân con là Đường Các Lão, cho dù Hoàng Hậu có bắt con thì cũng không dám làm gì đến con đâu, người yên tâm… Đi mau, không đi nhanh là muộn mất!”

Ngô ma ma lại ở một bên nói: “Vậy Tứ tiểu thư phải làm sao bây giờ? Nàng vẫn chưa trở lại!”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Ta đã phái người ra ngoài tìm, tìm được ta cũng đưa nàng đi… Mọi người không nên trốn cùng một nơi, đi càng xa càng tốt.”

Ánh mắt Tần lão phu nhân hơi ướt át, bà nói: “Hài tử… Con…”

Bà vẫn luôn thích Đường Nguyễn Nguyễn nhu thuận nghe lời, nhưng không biết nàng gặp chuyện lại có thể quyết định dứt khoát như vậy. Tần lão phu nhân ép buộc mình thu hồi tâm tình, bà nói: “Ngô ma ma, mau đi đón Thanh Hiên cùng Minh Hiên về! Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ!”

Bà nắm tay Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Hài tử ngoan… Con chịu khổ rồi.”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng cảm thấy cay mũi, nàng nói: “Đợi Đế Đô yên bình, mẫu thân trở về là được.”

Chỉ cần Tần Tu Viễn thắng trận trở về, bọn họ nhất định được cứu…. Đường Nguyễn Nguyễn đứng trước cửa phủ Trấn Quốc tướng quân, nhìn theo xe ngựa rời đi. Bánh xe lăn quanh trục, vẽ ra quỹ tích rõ ràng, Đường Nguyễn Nguyễn gọi hạ nhân tới, nói: “Lập tức quét sạch dấu vết xe ngựa trước cửa…”

Sau đó, nàng nói với quản gia Tần thúc: “Tần thúc, thúc để cho tất cả hạ nhân về nhà đi, nói phủ tướng quân phải chỉnh đốn nội vụ, đợi sự tình qua rồi sẽ gọi bọn họ quay lại.”

Tần thúc vốn cũng hơi bối rối, nhưng thấy Đường Nguyễn Nguyễn an bài tất cả mọi chuyện thoả đáng thì không khỏi cảm thấy bội phục nàng.

“Vâng, phu nhân… Thế nhưng lão nô sẽ không đi, lão nô đi cùng người, chờ tướng quân trở về.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nói: “Không cần đâu Tần thúc, có thể rời đi được mới là tốt nhất.”

Tần thúc cười cười: “Đây là nhà của ta, ta có thể đi đâu được…”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn nóng lên, trong vẻ buồn bã sinh ra vài phần cảm động, nàng đáp: “Được.”

Mới an bài xong chuyện Tần lão phu nhân cùng hạ nhân, trong phủ có vẻ trống rỗng. Đường Nguyễn Nguyễn ngồi một mình trong chính điện, nàng bình tĩnh trầm tư.

Lúc này, nàng thấy Tần Trung từ bên ngoài trở về thì vội vàng đứng dậy hỏi: “Tìm được A Dao chưa?”

Tần Trung lắc đầu, nói: “Tìm khắp nơi mà không thấy Tứ tiểu thư, không biết nàng đi đâu.”

Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Đến Lễ Bộ hỏi thăm chưa?”

Tần Trung nói: “Thuộc hạ đến rồi, có hỏi qua một chút thì biết hôm nay Mạc đại nhân nghỉ phép, cũng không đi trực.”

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy sốt ruột, nàng suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Lần trước hình như ta có nghe hai người bọn họ nói chuyện… Phố ăn vặt? Có lẽ ở phía Nam thành!”

Tuy nàng không xác định chính xác, nhưng so với không có bất kỳ đầu mối nào thì như vậy còn tốt hơn, nàng dặn dò: “Tần Trung, ngươi phái người đi canh giữ con đường tất yếu từ Nam thành hồi phủ, chờ tìm được A Dao, thì trực tiếp đưa muội ấy ra khỏi thành! Đừng để muội ấy trở lại!”

Sắc mặt Tần Trung ngưng trọng, hắn đáp: “Vâng!”

Hắn mới rời đi hai bước thì đột nhiên dừng lại: “Phu nhân, còn người thì sao? Hiện giờ trong phủ chỉ có người và Thải Vi, Thải Bình.”

“Còn có ta!” Thanh âm của Minh Sương đột nhiên truyền đến, Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại nhìn, nàng nhíu mày nói: “Minh Sương, sao ngươi còn chưa đi?”

Minh Sương mím môi, nói: “Nô tỳ muốn ở bên phu nhân.”

Đôi mắt nàng ấy lấp lánh như ánh sao. Đường Nguyễn Nguyễn biết là không đuổi được nàng nên cười khổ: “Nếu lần này vượt qua nguy hiểm, ta nhất định sẽ nấu cho ngươi một bữa thật ngon.”

Minh Sương lại mím môi cười: “Được!”

Tần Trung nói: “Phu nhân, vậy thuộc hạ đi trước, các người chú ý một chút!”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Mau đi đi…”

Tần Trung mới đi được một hồi, Đường Nguyễn Nguyễn lại nghe thấy có người đi đến. Nàng vừa quay đầu vừa nói: “Tần Trung, ngươi còn quên chuyện gì sao?”

Nhưng đợi nàng thấy rõ người tới thì sắc mặt cứng đờ…

“Làm sao ngươi lại ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.