Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 36



--Editor: Autumnnolove--

Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Ngôn Chi Tâm lại nói: "Muội muội, khi nào muội thật sự mất đi người ấy...lúc đó muội sẽ cảm thấy có thể làm được một chuyện gì đó thật nhỏ cho hắn cũng tốt. Cho dù hắn có biết hay không biết, có cảm kích hay không cảm kích."

Loại bình thản sinh ra từ trong tuyệt vọng tột cùng, người đơn giản như Đường Nguyễn Nguyễn tất nhiên là chưa từng trải qua.

Nhưng mà nàng cũng nói đùa một câu: "Muội hiểu rồi, trên người tỷ tỷ lúc này cũng có dương xuân bạch tuyết!"

Ngôn Chi Tâm cười nói: "Cái gì cũng có thể nói được!"

Sau đó nàng ta cũng nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt, sữa bò và matcha dần dần được quấy đều, Đường Nguyễn Nguyễn thấy gần xong thì đem phần sữa bò còn thừa bên ngoài đổ cả vào, lại tiếp tục cho bột nếp và đường cát lần lượt vào cái thìa rây cỡ lớn, rây vào trong hỗn hợp chất lỏng bên dưới cho đến khi tất cả đều hòa quyện lại với nhau.

Ngôn Chi Tâm nhìn kỹ từng bước làm, âm thầm ghi nhớ trong lòng. Nàng ta dựa theo hướng dẫn của Đường Nguyễn Nguyễn, dùng đồ đánh trứng muốn trộn đều nguyên liệu nấu ăn trong chén, nhưng lúc này lại khó hơn lần trước nhiều.

Chất lỏng chuyển thành một hỗn hợp dạng sệt, có phần còn dính ở thành chén, có phần thì vẫn còn lỏng, một cái chén lớn các thành phần trộn không đồng đều nhìn rất khó coi.

Ngôn Chi Tâm cố hết sức đánh, không quên hỏi: "Tỷ làm như vậy đúng không?"

Đường Nguyễn Nguyễn trả lời: "Ừm, tốt rồi, cứ tiếp tục đánh đi, cho đến khi cảm thấy không còn hạt nhỏ nữa mới dùng được."

Ngôn Chi Tâm "ừm" một tiếng, động tác trên tay cũng không có dừng lại. Trộn một lúc đến nỗi tay nàng ta sắp gãy ra mới buông chén hỏi: "Muội xem như vậy có thể dùng được chưa?"

Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt qua, nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy! Tỷ tỷ thật lợi hại!"

Ngôn Chi Tâm nhấp miệng cười: "Thầy giỏi ắt có trò giỏi."

Sau đó, nàng ta thấy Đường Nguyễn Nguyễn cầm tới một cái chén vừa to vừa sâu nhưng đáy bằng, dùng bàn chải quét một lớp dầu khắp thành chén. Lại đem phần bột vỏ bánh mochi cho vào trong chén.

Bột vỏ bánh mochi có chút dính vào thành chén, giống như nó luyến tiếc cái chén lớn cũ, Đường Nguyễn Nguyễn cố gắng cạo xuống một phần.

Bởi vì không có màng bọc thực phẩm, nàng chỉ có thể dùng một miếng vải gạc thật mỏng phủ lên trên mặt chén.

"Làm gì vậy?". Ngôn Chi Tâm tò mò hỏi.

"Đắp chăn cho nó, ngủ ngon". Đường Nguyễn Nguyễn tinh nghịch đáp lại.

Nàng sai nha hoàn nhóm lửa lên, sau đó đặt một cái nồi hấp lên trên, đem phần bột vỏ bánh bỏ vào trong nồi hấp.

Làm món bánh mochi matcha nhân đậu đỏ, thì đậu đỏ chính là phần quan trọng nhất.

Thời điểm mà Ngôn Chi Tâm đang đánh bột thì Đường Nguyễn Nguyễn đã đi nghiền đậu đỏ, đậu đỏ vừa nấu xong rất mềm. Trong quá trình nghiền đậu đỏ, nàng tiện tay rưới mật ong lên trên rồi để qua một bên cho vị ngọt của mật ong từ từ thấm vào đậu đỏ nghiền.

Qua một lúc Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy phần đậu đỏ này chắc được rồi, liền múc một muỗng nhỏ đưa qua cho Ngôn Chi Tâm: "Tỷ tỷ nếm thử xem?"

Ngôn Chi Tâm cắn một miếng nhỏ đậu đỏ trên muỗng: "Ừm, ngọt quá!"

Thì ra cho dù bên ngoài cứng rắn tới đâu, chỉ cần gặp nhiệt tình cũng sẽ có thể biến thành ngọt ngào mềm mại, chậm rãi mà thấm vào ruột gan. Trong lòng Ngôn Chi Tâm lúc này cũng nhen nhóm lên một ngọn lửa hi vọng.

Thời gian một nén hương nhanh chóng trôi qua, Đường Nguyễn Nguyễn lấy chén bột bánh mochi đang hấp trong nồi ra. Hơi nóng phả ra làm nàng lập tức rụt tay lại, đưa lên nhéo nhéo dái tai của mình.

Ngôn Chi Tâm sốt sắng hỏi: "Không sao chứ? Có bị phỏng không?"

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: "Không có việc gì! Quen rồi..."

Ngày thường Đường Nguyễn Nguyễn đều không đeo hoa tai, để cho thuận tiện xuống bếp...cũng là để tránh phỏng.

Vì bột bánh mochi được quét một lớp dầu trước khi hấp cho nên lúc này dễ dàng trào ra khỏi chén mà tiến vào trong một cái chén lớn khác.

Một khối vỏ bánh mochi, vừa dai vừa mềm, nhân lúc nó vẫn còn ấm, nàng liền cắt mấy khối bơ lạt ném vào, nói: "Tỷ tỷ, tiếp tục trộn đi, hòa tan phần bơ lạt này vào trong bột."

Ngôn Chi Tâm nghe vậy lập tức động thủ, nàng ta dùng một cái muỗng nghiến từng khối bơ lạt vào trong bột bánh mochi màu xanh lục.

Bánh mochi sau khi hấp xong không còn màu xanh tươi mơn mởn như trước nữa, bề ngoài của nó hơi xỉn màu, Ngôn Chi Tâm trong lòng có chút lo lắng, không biết cái này có thật sự ăn được không?

Nhưng nàng vẫn tập trung trộn bơ đều vào bột bánh, Đường Nguyễn Nguyễn thấy khó có thể trộn đều nó. Nàng liền đi rửa tay, giống như đang nhào bột, bắt đầu đối phó với chén bột bánh mochi này.

Đánh võ Judo một hồi, phần bột bánh mochi dần dần biến thành một khối lớn hết sức nghe lời. Nàng đem phần đậu đỏ trộn mật ong lúc nảy vo thành nhân bánh mochi, cẩn thận để nó phân bố đều trên vỏ bánh.

Bánh mochi có vỏ màu xanh lục bên ngoài bao bọc lấy đậu đỏ mật ong đỏ thẫm, cả hai dường như rất hòa hợp với nhau, nhìn qua cảm thấy rất thú vị.

Ngôn Chi Tâm đứng một bên nhìn, đột nhiên nàng ta có chút chờ mong.

Đường Nguyễn Nguyễn lại ép bánh mochi đậu đỏ thành một khối hình hộp chữ nhật rồi rắc thêm một lớp bột nếp đã nấu chín trên mặt.

Cái bánh đang xanh um tươi tốt lúc này bị nhiễm một tầng tuyết trắng thuần khiết.

Ngôn Chi Tâm tò mò đưa ngón tay qua chọt chọt: "Ôi lại không có dính tay!"

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: "Tất nhiên rồi!"

Nàng tiếp tục đặt khối bánh mochi to này lên thớt, dùng dao nhỏ sạch sẽ cắt bánh mochi thành những khối nhỏ vừa miệng.

Ngôn Chi Tâm mở to mắt: "Xong rồi sao?"

Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu: "Có thể bày ra đĩa được rồi!"

Từng khối bánh mochi màu xanh lục bọc đậu đỏ mật ong bên trong, bên ngoài cán qua một lớp bột nếp, từng cái từng cái xếp chồng lên nhau, có thể tưởng tượng được cái hương vị này sẽ phong phú đậm đã tới nhường nào.

Thời gian làm đồ ăn vặt trôi qua thật mau, Ngôn Chi Tâm cao hứng vui vẻ xách theo bánh mochi matcha nhân đậu đỏ vừa mới ra lò đi theo Đường Nguyễn Nguyễn trở về sảnh chính. Nàng không chờ nổi muốn nhanh chóng đưa món điểm tâm lần đầu tiên nàng làm cho mẫu thân nếm thử.

Kỳ thật trong lòng nàng ta thập phần biết ơn mẫu thân của mình. Năm đó nàng bị Tần Tu Dật từ hôn, trong cơn giận dữ và xấu hổ, nàng chạy tới phủ Trấn quốc tướng quân muốn gặp mặt Tần Tu Dật nhưng lại bị hắn cự tuyệt ngoài cửa.

Nàng đã đợi hắn hết một ngày một đêm, cuối cùng thương tâm cùng mệt mỏi mà ngất xỉu. Là mẫu thân tới đón nàng về, hết lòng chăm sóc.

Sau đó bởi vì bản thân mình đã lớn tuổi mà vẫn còn chưa thành hôn, mẫu thân ngày một sốt ruột lại lặng lẽ thu xếp cho nàng vài mối hôn sự, vừa thấy nàng không muốn, bà cũng từ bỏ ý niệm này.

Mấy năm nay, mẫu thân cũng không dễ dàng gì trôi qua.

Nhưng mà nàng trăm triệu lần không nghĩ tới mẫu thân sẽ chủ động đề cập tới chuyện muốn giúp nàng đạt thành tâm nguyện.

Ngày ấy, mẫu thân đi xem hát trở về, bà liền tới hỏi nàng bằng những câu đơn giản nhưng rất nghiêm túc: "Chi Tâm, con nói thật với mẫu thân, có phải còn vẫn còn chưa quên được Tần Tu Dật đúng không?"

Ngôn Chi Tâm lúc ấy không nói gì, nàng cũng không biết mẫu thân định làm gì. Ngôn phu nhân thở dài: "Haizzz...Đứa nhỏ này, nếu như có cơ hội tiếp xúc với nó lần nữa, hỏi nó cho rõ ràng minh bạch...hoặc là có cơ hội tiếp tục cái hôn sự này, con nghĩ như thế nào?"

Ngôn Chi Tâm kinh ngạc mở to mắt: "Mẫu thân, người..."

Nàng không nghĩ tới mẫu thân sẽ đi tìm phu nhân của Tần Tu Viễn để ngụy trang, giúp nàng tạo ra cơ hội.

Ngôn Chi Tâm cũng không biết nên vui hay nên sầu. Nàng hiểu rất rõ con người của Tần Tu Dật, ngày thường nhìn hắn ôn tồn lễ độ, nhưng thực ra chuyện gì hắn đã quyết định rồi thì không có ai có thể kéo hắn trở lại được.

Tiếp tục hôn sự là không có khả năng, vì thế trong lòng nàng chỉ muốn hỏi cho rõ ràng để có một dấu chấm hết hoàn chỉnh.

Đường Nguyên Nguyễn tới nơi liền "a" lên một tiếng: "Hai vị phu nhân hình như không có ở đây."

Ngôn Chi Tâm lúc này mới thoát khỏi suy nghĩ của riêng mình, phát hiện chính sảnh không có một bóng người.

"Mẫu thân nhất định là đang ở Mục Di Trai, chúng ta cùng đi qua bên đó đi". Đường Nguyễn Nguyễn nói.

Ngôn Chi Tâm khẽ cười: "Được."

Lúc nãy các nàng cũng không có mang nha hoàn theo, Ngôn Chi Tâm liền tự mình xách theo hộp đồ ăn, lúc xoay người chuẩn bị rời khỏi...

Vườn hoa ngày xuân tươi đẹp nên thơ, dưới rặn liễu thẳng tắp đang trổ hoa có một dáng người cô đơn đang đứng đó, hắn mặc một thân y phục trắng như trăng, khuôn mặt thanh tuấn, khí chất xuất trần. Hắn hơi nhíu mày, nhìn về phía hai vị cô nương đang đứng cách đó không xa.

Gió xuân nhẹ nhàng phất qua cành liễu, tiện đường thổi qua ống tay áo trống trơn bên dưới vai phải của hắn. Phong cảnh trước mắt, làm cho người ta có chút tiếc hận.

Ngôn Chi Tâm vừa xoay người liền nhìn thấy Tần Tu Dật, nàng ta đứng ngây ngốc tại chỗ một lúc lâu. Trước khi tới phủ Trấn quốc tướng quân, trong lòng nàng co bao nhiêu trông đợi được gặp mắt hắn, nhưng không ngờ tới lúc không kịp phòng bị gì lại gặp lại.

Gặp lại, nàng là người thương cũ của hắn? Hay là bạn bè của hắn? Hay hắn đã xem nàng như người xa lạ? Cuối cùng thì nàng vẫn không biết bản thân nên dùng cái thân phận nào để đối mặt với hắn lúc này...

Nàng nên chất vấn hắn? Hay khóc thút thít? Hay lạnh nhạt hờ hững?

Nàng suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được câu trả lời.

Nhưng ở thời khác này, đột nhiên cảm thấy những thứ đó không còn quan trọng nữa.

Hắn nghĩ như thế nào trong lòng, nàng đã sớm không rảnh để quản hắn, vừa nhìn thấy hắn, trái tim bị treo lửng lơ trong suốt ba năm của nàng rốt cuộc đã trở về vị trí vốn có của nó.

Hắn nguyên vẹn cũng được, tàn khuyết cũng được, đối với nàng hắn vẫn là duy nhất không ai có thể thay thế được vị trí của hắn.

Ngôn Chi Tâm bất động thanh sắc khẽ cắn môi, cánh tay đang xách hộp đồ ăn của nàng ta cũng run lên nhè nhẹ, nàng dùng hết sức khống chế bản thân, nàng đã muốn lao ra chạy tới bên cạnh hắn, gần hắn một chút, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy thần sắc hai người đều cho chút gượng gạo, liền lên tiến đánh vỡ không khí trầm mặc này: "Nhị ca!"

Tần Du Dật gật đầu, hắn chần chờ một lát, vẫn quyết định đi tới, có chút mất tự nhiên nói: "Đã lâu không gặp, Chi Tâm!"

Ngôn Chi Tâm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Đúng vậy, đã lâu không gặp, A Dật!". Thanh âm của nàng ta có chút run rẩy.

Đường Nguyễn nhìn tình huống trước mắt, cảm thấy bản thân có chút dư thừa, nàng vội nói: "À quên...hai người từ từ trò chuyện,...ta....ta đi tìm mẫu thân có việc..."

"Đệ muội!". Tần Tu Viễn đột nhiên gọi nàng lại, hắn thấp giọng nói: "Ta còn có việc, muội cứ chiêu đãi Chi Tâm cho tốt."

Dứt lời hắn liền xoay người giống như có việc gấp phải rời đi.

Trong mắt Ngôn Chi Tâm có một tia không cam lòng cùng thống khổ, nhưng chân nàng giống như bị đóng đinh ở đó, chỉ có thể đứng bất động.

Hắn không muốn nhìn thấy nàng đến như vậy sao? Ba năm không gặp, nói một câu liền nói phải đi?

Lông mi nàng khẽ run, sắc mặt tái nhợt, nàng cố che giấu sóng gió gào thét tận trời trong lòng nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng giữ Tần Tu dật lại, nàng biết Nhị ca không muốn gặp Chi Tâm nhất định là có lí do của huynh ấy, nhưng nàng cũng không đành lòng đứng nhìn Chi Tâm thương tâm như vậy, nàng liền nói: "Nhi ca chậm đã!"

Nàng nhanh nhẹn cướp lấy hộp đồ ăn trong tay Chi Tâm, lấy ra hai khối bánh mochi matcha đậu đỏ. Lại móc ra một cái khăn tay sạch sẽ, bọc bánh ở bên trong, đưa tới tay Tần Tu Dật: "Đây là do Chi Tâm tỷ tỷ làm, vốn là muốn mang tới cho mẫu thân cùng Ngôn phu nhân nếm thử rồi nhận xét một chút, đúng lúc gặp được Nhị ca, huynh cũng nếm thử đi!"

Nàng ra vẻ tự nhiên mà đánh một bài giảng hòa, trước hết là nói cho Tần Tu Dật biết Chi Tâm tỷ tỷ không phải vì muốn quấn lấy hắn mà đến đây, thứ hai...điểm tâm này tâm ý của Chi Tâm tỷ tỷ, nếu ăn chịu ăn, trong lòng nàng ta cũng có thể dễ chịu hơn một chút.

Tần Tu Dật nhìn nhìn cái bao vải trắng tinh trong tay, hắn do dự một khắc, sau đó nói: "Cũng được!"

Dứt lời vẫn là quay bước rời đi.

Hắn vừa đi khỏi, Ngôn Chi Tâm liền cúi đầu xuống, nước mắt tích tụ trong hốc mắt lúc này cũng không kìm được mà rơi xuống, chảy dài tên gương mặt nàng ta.

"Tỷ tỷ...". Đường Nguyễn Nguyễn thấy Ngôn Chi Tâm không khống chế được tâm tình, vội vàng nhận lấy hộp đồ ăn, kéo nàng ta tới một bên ngồi xuống.

"Ta không sao cả...". Ngôn Chi Tâm lau lau nước mắt, thật ra nàng đã sớm biết hắn không muốn nàng tới gần hắn, chỉ là lúc này trực tiếp đối diện với phần lạnh nhạt kia, nàng không thể không khó chịu.

Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ vuốt lưng nàng ta, Ngôn Chi Tâm thấy vị tiểu muội muội này đang lo lắng cho mình như vậy, nàng ta liền cố gắng phấn chấn trở lại: "Yên tâm đi...thật ra, ba năm trước cũng đã đau đớn một lần rồi, vừa rồi chẳng qua là tỷ chưa chuẩn bị tâm lí xong, khiến cho muội muội chê cười rồi."

Đường Nguyễn Nguyễn an ủi nàng ta: "Tỷ muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng có nén ở trong lòng."

Ngôn Chi Tâm ngẩng đầu lên, khu vườn ngập tràn sắc xuân ngoài kia vẫn không hề làm cho trong lòng nàng sinh ra một chút sức sống nào, trên khuôn mặt ngập tràn nước mắt, xen lẫn trong đó là một tia hoài niệm: "Muội muội, muội có biết lúc tỷ còn nhỏ thì một nửa thời gian đã trôi qua ở chỗ này."

Đường Nguyễn Nguyễn chớp chớp mắt, chờ đợi nàng ta kể tiếp.

"Phụ thân của tỷ cùng Tần bá bá có giao hảo, cho nên thường xuyên dẫn theo tỷ tới chơi trong phủ, bọn họ ở một bên luận bàn võ nghệ, còn tỷ thì chạy theo Tần đại ca, còn có A Dật cùng nhau chơi". Dường như nàng ta lại nghĩ ra cái gì, khẽ cười: "Đúng rồi, còn có A Viễn nữa, nhưng mà hắn trước giờ đều không để ý tới chuyện của người khác, cũng không thích phản ứng lại với ai."

Đường Nguyễn Nguyễn cười, quả nhiên là khối mặt băng có kinh nghiệm lão làng mười mấy năm.

Ngôn Chi Tâm lại tiếp tục nói: "Khi còn nhỏ chơi trốn tìm, Tần đại ca luôn có thể trèo lên cây mà trốn, lúc đó tỷ rất hâm mộ huynh ấy. Sau đó có một lần, tỷ dùng hết sức chín trâu hai hổ cuối cùng cũng bò lên được trên cây rồi. Nhưng mà tỷ chờ thật lâu thật lâu cũng không có ai tới tìm tỷ, cho nên tỷ liền ngủ luôn."

Đường Nguyễn Nguyễn rất có hứng thú với chuyện lúc nhỏ của bọn họ: "Sau đó thì sao?"

Nước mắt trên mặt Ngôn Chi Tâm đã khô, nắng xuân chiếu lên khuôn mặt nàng ra, ánh mắt trở lại trầm tĩnh như trước: "Là A Dật tìm được tỷ."

"Những người khác tìm không thấy tỷ liền trở về. Chỉ có một mình chàng lo lắng tỷ sẽ xảy ra chuyện, liền chạy khắp nơi tìm tỷ mất hai canh giờ". Nàng ta tiếp tục lẩm bẩm.

"Đó là lần đầu tiên tỷ trèo cây, không biết làm sao mới có thể xuống đất được. Lúc chàng tìm tới nơi thì trời đã tối rồi, tỷ sợ hãi khóc ầm lên. Chàng đứng ở bên dưới nói "muội thử bò xuống dưới đi, nếu như bị ngã, ta liền ở dưới đỡ muội", tỷ nghe xong liền chậm rãi bò xuống, kết quả bị chàng nói trúng rồi, trượt tay ngã xuống..."

Nàng ta lại khẽ cười ra tiếng, trên mặt lúc này mới lộ ra nét ngây ngô cùng hồn nhiên của thiếu nữ, Đường Nguyễn Nguyễn cũng cảm thấy rất thú vị: "Sau đó thì sao nữa?"

"A Dật không có nuốt lời, chàng thật sự duỗi tay ra đỡ được tỷ. Tỷ bị trầy xước nhẹ nhưng mà cánh tay của chàng thì lại trật khớp...". Vẻ lưu luyến ôn nhu nói: "Nhưng muội có biết chàng vừa mở miệng liền nói thế nào không?"

"Không nghĩ tới ôm muội lại đau như vậy a...". Tần Tu Dật mười lăm tuổi, trợn mặt nhe răng nói.

Ngôn Chi Tâm từ trên cây rơi xuống, đè ở trên người hắn, cái hiểu cái không, lẩm bẩm một câu: "A Dật, muội muốn về nhà!"

Tần Tu Dật đỡ nàng dậy, bất đắc dĩ nhìn nhìn cánh tay của mình, rồi không để ý nữa: "Đi thôi, chúng ta về nhà!"

Ngôn Chi Tâm nhớ lại chuyện cũ một hồi, từ từ đắm chìm vào trong đó. Nàng ngẩng đầu, cười cười: "Lúc ấy thật tốt!"

--Người dịch: Autumnnolove--

Tần Tu Dật bước thật nhanh để trở về Phi Lưu Các, sau khi vào sân, hắn liền đi thẳng đến nội tẩm.

Nha hoàn Minh Tuyết bên cạnh hắn thấy sắc mặt của hắn không đúng, liền tiến lên hỏi han: "Công tử, có chuyện gì sao?"

Hắn mạnh tay đóng cửa nội tẩm lại vang lên âm thanh "bang" ầm ĩ, thấp giọng nói: "Ta không có việc gì, ngươi cứ làm việc của ngươi đi."

Minh Tuyết hơi giật mình, trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng, nhưng mà không dám hỏi nhiều, đành phải yên lặng lui ra.

Tần Du Dật dựa lưng vào cửa, há miệng thở dốc, hắn ép buộc đầu óc mình không được suy nghi tới thân ảnh một thân màu xanh biếc kia...

Hắn định đi tới chính sảnh thỉnh an mẫu thân, còn chưa đi tới cửa liền nhìn thấy hai dáng người yểu điệu đang đứng trước chính sảnh, dường như đang nói gì đó rất vui vẻ.

Nữ nhân váy áo trắng bạch từ trên xuống dưới là đệ muội không có gì nghi ngờ.

Nhưng nữ tử váy áo xanh biếc kia, vì sao bóng dáng của nàng ta lại quen thuộc như thế?

Nội tâm của hắn chấn động: Chi Tâm?

Không, không có khả năng!

Trong lòng hắn lập tức phủ định cái suy nghĩ này, hắn đã tự tay hủy bò hôn ước của bọn họ, còn tránh mặt nàng không gặp, trốn tránh cũng được ba năm rồi, làm sao nàng còn có thể nguyện ý mà tới phủ Trấn quốc tướng quân này? Chỉ sợ là nàng đã sớm hận hắn tới thấu xương.

Vừa nghe nói nàng đã nghị thân cùng người ta...Gả sớm một chút cũng tốt, có người lo lắng cho nàng, tội nghiệt của chính mình cũng có thể giảm bớt vài phần.

Tuy trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng bước chân lại không tự chủ đi về phía các nàng...Gian nan bước vài bước, lại dừng lại.

Hắn vừa mong chờ nữ tử này chính là nàng, lại sợ hãi nếu thật sự là nàng.

Trong lúc hắn còn đang do dự, hai nữ tử hình như đã trò chuyện xong, nữ tử áo lam kia vừa cười vừa xoay người lại đây, mắt ngọc mày ngài, bộ dáng khả ái tú mỹ...không phải là Chi Tâm thì là ai.

Trong nháy mắt hắn thật sự cho rằng chính mình đang nằm mơ. Nữ tử trước mắt so với Chi Tâm trong trí nhớ của hắn có nhiều hơn một lần nhu hòa và bình tĩnh, ánh mắt so với thiếu nữ tầm thường càng thành thục trưởng thành hơn.

Nhưng nàng vừa nhìn thấy hắn, tươi cười trên mặt liền ngưng trọng. Ngôn Chi Tâm vừa nhìn thấy hắn liền cười tươi chạy tới nhào vào lòng hắn cuối cùng cũng đã một đi không trở lại.

Tim của Tần Tu Dật giống như bị ai đâm một nhát dao, đau đơn thấu xương.

Kia chính là người mà hắn thương nhớ ngày đêm, nhưng cả đời này lại vô duyên qua lại với nhau.

Thật lâu sau đó hắn mới đi đến trước bàn ngồi xuống, tay trái móc từ trong lòng ngực ra một cái gói vải màu trắng. Hắn nhẹ nhàng lật từng lớp khăn tay ra, hai cái bánh mochi matcha đậu đỏ liền ngoan ngoãn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Hắn chưa từng nhìn thấy thứ điểm tâm này bao giờ, giống như hai khối ngọc bích nhỏ, bên trong hình như đang che giấu cái gì đó, bên ngoài còn dính một lớp bột trắng trắng.

Quen biết nàng nhiều năm như vậy, hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy nàng xuống bếp. Đây là lần đầu tiên hắn ăn thức ăn nàng làm, có lẽ...cũng là lần cuối cùng đi.

Hắn cười chua chát, nhẹ nhàng bóp một khối bánh mochi matcha đậu đỏ đưa đến bên miệng, cắn một ngụm, cái bánh nhỏ xíu bị hắn cắn liền biến hình, thì ra cái thứ điểm tâm này cũng không có kiên cường giống như bề ngoài của nó.

Hắn chậm rãi thưởng thức, vị matcha hơi đắng lan tỏa trong khoang miệng của hắn lại rất đồng điệu với tâm trạng của hắn lúc này.

Bên dưới lớp nếp mềm mại dẻo dai này là một vị ngọt nhẹ, còn có chút cảm giác lành lạnh nói không nên lời.

Nhai một hồi hắn đột nhiên phát hiện ra có một hương vị ngọn ngào làm cho hắn vui vẻ, hắn giật mình, cúi đầu xuống nhìn cái bánh mochi trên tay, thì ra phần nhân bánh màu đỏ thẫm bên trong chính là đậu đỏ?

Hắn đem nửa cái bánh mochi còn thừa bỏ vào miệng, tinh tế thưởng thức.

Hưởng thụ hương vị ngọt ngào làm hắn tạm thời quên đi dĩ vàng, từ đầu lưỡi tới yết hầu đều đang tiến vào trạng thái thoải mái nói không nên lời.

Hắn ăn xong một khối, tâm tình khôi phục không ít.

Không nghĩ tới tiểu cô nương ngày xưa bây giờ đã trưởng thành rồi, còn làm được một món điểm tâm mỹ vị như vậy.

Nếu năm đó không có những chuyện đó phát sinh, bọn họ đúng như ước hẹn mà thành hôn...thì bây giờ mỗi ngày hắn đều có thể ăn thức ăn nàng làm sao?

Trong lòng hắn đột nhiên nảy lên một cổ cảm giác bất lực nồng đậm, không tiếng động mà giễu cợt hắn: Ta là một phế nhân tham sống sợ chết, có tư cách gì mà cưới được nàng?

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Chính sảnh.

Trên đĩa còn dư lại một khối bánh mochi matcha đậu đỏ cuối cùng. Ngôn phu nhân lặng lẽ quan sát bốn phía.

Ngôn Chi tâm dường như có chút mệt, đang yên lặng ngồi ở một góc không nói gì. Đường Nguyễn Nguyễn đã sớm ăn nó, ngồi ở một bên uống trà.

Tần lão phu nhân còn đang ăn một cái bánh mochi ở trong miệng, hình như còn chưa ăn xong...

Bánh mochi này ngọt mà không ngấy, mềm mại nhưng dẻo dai, có đắng có ngọt thơm làm người ta nhịn không được mà muốn ăn nhiều thêm mấy cái.

Ngôn phu nhân trong lòng tràn đầy khát vọng khẽ cười, bàn tay tuyết trắng của bà duỗi về phía khối bánh mochi cuối cùng đang nằm trên đĩa...

"Tổ mẫu!". Một thanh âm non nớt vang lên

Ngôn phu nhân vô thức rút tay lại.

"Minh Hiên tới rồi!". Tần lão phu nhân vẫy tay cười với nó: "Lại đây!"

Minh Hiên ngoan ngoãn chạy tới, rúc vào trong lòng Tần lão phu nhân. Nó nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn, cũng chớp chớp mắt với nàng một cái rồi trộm cười.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy bộ dáng ngoan ngoãn như thỏ con của nó trước mặt Tần lão phu nhân, lại nhớ tới bộ dáng nghênh ngang ăn bánh tart trứng trong phòng bếp nhỏ, nàng cảm thấy có chút buồn cười.

"Minh Hiên, mau thỉnh an Ngôn lão phu nhân!"

"Minh Hiên thỉnh an Ngôn lão phu nhân!". Minh Hiên cười tới đôi mắt híp lại.

Ngôn phu nhân cũng rất vui vẻ: "Đứa nhỏ này đã lớn tới như vậy rồi! Khi đó còn không cao quá ba thước đâu!"

Minh Hiên tinh nghịch cười: "Tổ mẫu, mọi người vừa mới ăn cái gì vậy?"

Trong lòng Ngôn phu nhân khẽ "lộp độp" một tiếng, không hay rồi!!!!

"Cháu ngoan, đây là matcha khoai lang đỏ mà tam thẩm của ngươi cùng Chi Tâm cô cô làm!"

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thiếu chút nữa là cười ra tiếng...bà bà này trí nhớ thật là...!!

Minh Hiên vừa nghe xong, ánh mắt long lanh chờ đợi: "Tam thẩm làm? Con muốn ăn!"

Minh Hiên há cái miệng nhỏ ra: "A...."

"Được được được, cho ngươi...". Tần lão phu nhân không cần nghĩ ngợi mà duỗi tay ra, cầm lấy khối bánh mochi kia nhét vào trong miệng Minh Hiên.

Minh Hiên đón được bánh, cái miệng nhỏ bắt đầu nhai nhai.

Ngôn phu nhân có chút luyến tiếc, đứa nhỏ này giống như hoa lài cắm bãi phân trâu vậy, ăn như vậy thì làm sao cảm nhận được mùi vị gì, thật đáng tiếng....

"Ăn ngon quá!". Minh Hiên hứng phấn kêu lên, nó lại hướng về phía Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Tam thẩm, ăn quá ngon! Ăn ngon y chang cái bánh tart trứng lần trước con ăn!"

Đường Nguyễn Nguyễn cười thẹn thùng: "Thích thì cứ tới chỗ ta nhiều một chút, tam thẩm làm cho ngươi ăn."

Tần lão phu nhân lại hỏi: "Bánh tart trứng? Bánh tart trứng là cái gì?"

Minh Hiên ngoài miệng không có then cài, liền cao giọng nói: "Chính là một món điểm tâm mà tam thẩm làm, ăn đặc biệt đặc biệt ngon, cắn xuống một cái liền rôm rốp rôm rốp!"

Nó nói tới mặt mày hơn hở, nhưng Tần lão phu nhân lại tưởng tượng không ra.

Ngôn phu nhân nghe cái hiểu cái không, bà liền nói: "Đúng rồi, lần trước không phải nhà ngươi đáp ứng mở tiệc ngày xuân sao? Định ngày nào chưa?"

Tay nghề của Đường Nguyễn Nguyễn bà đã nếm thử qua hai lần, còn thấy chưa đã thèm, bà đem nữ như tới đây mục đích chính là để cho nó có cơ hội nối lại duyên xưa cùng Tần Tu Dật, bây giờ lại cảm thấy nếu nữ nhi có thể học được chút da lông làm điểm tâm thì chuyến này đi cũng không uổng công.

"Này...Chờ thêm mấy ngày nữa, thời tiết ấm áp một chút rồi lại nói". Tần lão phu nhân nghĩ ngợi, vẫn là chờ Tần Tu Viễn cùng Đường Nguyễn Nguyễn gần gũi thêm một chút thì làm tiệc ngày xuân mới tốt, đỡ phiền người ngoài nhìn ra được manh mối gì lại tới khua môi múa mép.

Ngôn phu nhân cùng Ngôn Chi Tâm ở phủ Trấn quốc tướng quân chơi cả một ngày, tới chạng vạng mới cáo từ trở về.

Tần lão phu nhân náo nhiệt một ngày cũng có chút mệt mỏi, bà liền nói với Đường Nguyễn Nguyễn: "Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

Bà tính toán thời gian, thấy A Viễn cũng sắp hồi phủ, vẫn nên trả lại tức phụ trở về chờ đợi hắn là tốt nhất.

Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, nàng do dự một chút, cuối cùng hỏi ra: "Mẫu thân...người cảm thấy Nhi ca, còn có thể ở bên Chi Tâm tỷ tỷ sao?"

Nàng ở cùng với Ngôn Chi Tâm một ngày, hảo cảm trong lòng đối với nàng ta càng sâu. Mà thái độ của Nhị ca lúc nhìn thấy Chi Tâm tỷ tỷ hôm nay...cho thấy huynh ấy cũng không có quên người cũ.

"Ta cũng không biết...nếu ngay cả Chi Tâm mà nó cũng không cần, cuộc đời này chỉ sợ là nó sẽ không bao giờ tới với ai nữa". Tần lão phu nhân ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái: "Nhân duyên đều do trời định, con người cưỡng cầu cũng không được. Nguyễn Nguyễn à, phải biết quý trọng người trước mắt."

Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn hơi dại ra, yên lặng hành lễ cáo lui.

--Wattpad: Autumnnolove--

"Tướng quân muốn dùng bữa tối chưa?". Thấy Tần Tu Viễn từ bên ngoài trở về, Minh Sương liền tiến lên hỏi.

Tần Tu Viễn nói: "Cứ dọn lên đi."

Hắn ngó nghiêng về phía phòng bếp nhỏ, hôm nay lại không có sáng đèn, liền hỏi: "Phu nhân đâu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.