Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 43



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

--Dịch: Autumnnolove--

"Cái này...cái này chính là thứ mà chúng ta vừa mới làm sao?"

Đường Nguyễn Nguyễn cong môi cười: "Tất nhiên rồi! Đại tẩu bỏ nhiều công sức hơn, cơ bản đều là do tẩu làm..."

Vương thị vừa nghe, biểu tình có chút khoan khoái: "Thì ra nấu ăn cũng không có khó lắm..."

Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: "Nhưng mà các công đoạn sau sẽ khó khăn hơn một chút...phần bánh nướng đã sẵn sàng rồi, chúng ta mau làm kem thôi!"

Dứt lời, nàng lấy cái bánh vừa ra ló cắt ra thành hai miếng bánh dày hình tròn, đặt qua một bên. Lại lấy hơn một cân kem sữa, thả vào trong một cái chén lớn, sau đó đặt chén lớn trong thau đầy băng.

Lúc này cho thêm đường cát trắng vào trong bơ, hai màu trắng đều nhau giống như hòa hợp thành một thể. Ở bước này, nếu như đường cát trắng không tan hết thì lúc ăn sẽ có cảm giác sần sần, độ ngọt cũng không đồng đều.

Đường Nguyễn Nguyễn liền nói: "Đại tẩu, kem sữa giao cho đại tẩu!"

Vương thị có chút hưng phấn mà xoa xoa tay, nàng ta liền cầm lấy đồ đánh trứng, bắt đầu đánh vòng tròn phần kem sữa trong chén.

Dù sao thì đại tẩu cũng từng luyện qua roi, lực tay hoàn toàn không phải là nói chơi, lực độ mỗi vòng đánh đều vừa vặn, làm cho người ta nhìn thấy cũng thập phần yên tâm.

Đường Nguyễn Nguyễn ở bên cạnh tán thưởng: "Đại tẩu rất có thiên phú làm điểm tâm, tốc độ tay này ta không theo kịp..."

Thật ra Đường Nguyễn Nguyễn muốn nói: Có thể so với máy đánh trứng bằng điện luôn đó!

Vương thị được khen nên càng nhiệt tình, trong chốc lát đã đánh bông kem lên rồi, sau đó bưng chén qua hỏi: "Như thể này có được chưa? Ta cảm thấy toàn bộ đều đã hòa tan rồi..."

Đường Nguyễn Nguyễn đưa mắt nhìn, thấy một chén kem sữa đang bồng bềnh như đám mây, trắng tinh khiết uyển chuyển nhẹ nhàng, làm người ta nhịn không được muốn lập tức quệt một miếng đưa vào trong miệng.

Đường Nguyễn Nguyễn nhịn xuống suy nghĩ trong đầu, rút đồ đánh trứng ra, cầm lấy cái chén lớn lắc lắc ở trên bà, kem tinh xảo trắng trong liền ngoan ngoãn nằm yên.

Sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn lấy một miếng bánh kem vừa chia đôi lúc nảy tới, đặt trên mặt một cái đĩa lớn. Bởi vì không có bàn xoay làm bánh, nàng chỉ có thể để bánh nằm yên bất động, người làm bánh chuyển động xung quanh để phết kem lên.

Đường Nguyễn Nguyễn làm mẫu: "Đại tẩu, tẩu xem...". Nàng dùng dao phết kem, múc một khối kem to lên trên mặt của cái bánh màu vàng. Sau đó dùng dao phết kem tản mỏng khối kem này ra, chậm rải phết đều.

Nàng đưa dao phết kem qua cho Vương thị, nói: "Đại tẩu, tẩu tới làm thử đi, dùng kem này phủ từng lớp từng lớp bên ngoài bánh là được, mặt trên thì phải phẳng một chút, bởi vì chút nữa còn phải thêm một ít trái cây lên trên."

Vương thị gật gật đầu, đôi tay nhanh chóng tiếp nhận dao phế kem, học theo bộ dáng lúc này của Đường Nguyễn Nguyễn mà bắt đầu phủ lớp ngoài cho bánh kem.

Nhưng dù sao nàng ta cũng không thuận tay, sau khi múc một khối kem lên, cảm thấy không thể phết đều được thành bánh, mặt trên cũng không có cách nào làm cho phẳng, không khỏi có chút nhụt chí: "Nhìn thì dễ, không nghĩ tới lại khó như vậy!"

Đường Nguyễn Nguyễn vội động viên: "Đúng thật là không dễ dàng....nhưng cũng đừng từ bỏ."

Vương thị liền căng da đầu tiếp tục làm.

"Có thể là đại tẩu múc nhiều bơ quá, chồng chất lên nhau tất nhiên là không dễ phết phẳng được. Có đôi khi, lưng mang nhiều quá ngược lại không có cách nào thể hiện ra trạng thái tốt nhất được."

Vương thị nghe xong, không khỏi sửng sốt.

Ba năm qua, nàng ta xác thật là gồng gánh quá nhiều thứ trên lưng.

Tuy rằng trượng phu đã mất, nhưng nàng ta vẫn cố chấp bảo vệ tình cảm của hai người, bất tri bất giác liền trở thành chấp niệm...

Nàng ta quan tâm nhi tử, lại dùng sai phương pháp, không đánh thì mắng, càng khiến cho bọn nó xa cách nàng hơn...

Không những làm cho những người xung quanh mình mệt mỏi, bản thân nàng ta cũng thập phần mỏi mệt.

Nghĩ vậy, nàng ta không khỏi quyết tâm, dùng dao phết kem cạo đi một tầng kem dư thừa, cả cái bánh kem liền thấp đi một chút, nhưng có vẻ gọn gàng tươi mới hơn rất nhiều.

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười gật gật đầu: "Đao pháp của đại tẩu thật lợi hại!"

Vương thị cũng có chút ngượng ngùng, tiếp tục dùng dao phết kem phủ đều kem quanh thành bánh. Nàng mất một lúc lâu mới có thể làm cho toàn bộ kem đều trở nên mịn màng và chỉnh tế, thoạt nhìn cũng không khác những chiếc bánh kem trong tiệm là bao.

Đường Nguyễn Nguyễn tán dương: "Ta biết ngay là đại tẩu có thể làm tốt mà, tẩu xem vừa mới gạt bớt ra, không phải là đã thành công rồi sao?"

Chuyện trên đời, không phải cũng giống như thế này sao? Một lần lỡ làm không tốt cũng không sau, chỉ cần còn có cơ hội, lần sau nhất định sẽ làm tốt hơn. Nhưng mà nếu giữa đường từ bỏ vậy thì nhất định không thu được kết quả gì.

Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi Vương thị: "Đại tẩu, Thanh Hiên thích ăn trái cây gì? Chúng ta có thể trang trí lên trên mặt."

Vương thị nói: "Thanh Hiên thích ăn trái xoài, để ta cắt một ít."

Dứt lời, nàng ta liền chủ động mang xoài đi rửa sạch rồi gọt vỏ, cắt thành từng khối từng khối nhỏ, đưa qua cho Đường Nguyễn Nguyễn.

Đường Nguyễn Nguyễn cũng không nhận lấy, nàng đưa đôi đũa qua cho nàng ta, nói: "Đại tẩu tới làm đi!"

Vương thị lấy phần kem đã được phết tới mịn màng đẹp mắt, nàng ta lo lắng mình làm không xong còn khiến cho bánh kem bị hư, liền nói: "Ta làm không được đẹp mắt đâu..."

"Đại tẩu, đẹp mắt hay không đẹp mắt thì cũng là một phần tâm ý của tẩu, đối với Thanh Hiên, được ăn món mà mẫu thân làm mới là điều nó thích nhất". Đường Nguyễn Nguyễn ra sức cổ vũ nàng ta.

Vương thị trải qua thử sức mấy lần, giờ phút này cũng có một chút tự tin vào bản thân, nàng ta liền nói: "Vậy ta làm thử xem."

Vương thị lại bỏ thêm một ít kem lên mặt, tỉ mỉ phết đều, dưới sự hướng dẫn của Đường Nguyễn Nguyễn mà đem mấy miếng xoài nhỏ cần thận bày biện lên mặt bánh.

Thật ra phần quả xoài này chính là nhân của bánh kem, làm xong tầng thứ nhất của bánh, để miếng xoài vào, sau đó lại đắp lên một tầng bánh, tiếp tục phết kem lên trên. Làm như vậy thì lúc bánh kem hoàn thành mới có vị phong phú, ngọt mà không ngấy.

Vương thị vẫn đang tiếp tục phết kem, động tác của nàng ta rất chậm, mỗi một đường dao đều phết tới tỉ mỉ không dám cẩu thả.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ bánh kem đều đã được phủ thành một cái bánh hình trụ màu trắng sữa, mặt ngoài bóng loáng như ngọc, nhìn thôi cũng cảm thấy nó ngon ngọt tới cỡ nào.

Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng!". Dứt lời, nàng liền đem dâu tây đã rửa sạch bày lên trên.

Nàng lại mở cái rương của hồi môn ra tìm kiếm một hơi, rốt cuộc cũng tìm được một cái túi bắt kem, vì thế cho chút hỗn hợp nước dâu tây và kem vào trong túi.

Nàng đưa túi bắt kem qua cho Vương thị, nói: "Đại tẩu, trên mặt bánh kem sinh thần đều cần viết chữ, tẩu xem nên viết cái gì trên đó?"

Vương thị trầm ngâm một hồi, nhẹ nhàng động thủ, viết mấy chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó. Đường Nguyễn Nguyễn xem xong nhìn nàng ta, cả hai cũng nhau cười.

Hai người làm bánh tới vô cùng vui vẻ, lại nghe được một tiếng kêu từ phía sau...TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN NHÀ TƯỚNG QUÂN [MỸ THỰC] - CHƯƠNG 43

"Nguyễn Nguyễn..."

Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại, thì ra là Tần lão phu nhân cũng tới rồi.

"Mẫu thân đã tới!". Đường Nguyễn Nguyễn tươi cười đi qua hành lễ, Vương thị lại có chút co quắp.

Chuyện hôm qua, bây giờ nhớ lại nàng ta vẫn còn cảm thấy khổ sở, dường như người chung quanh đều nhìn nàng giống như một người điên...

Nhưng nàng cũng biết, hôm qua xác thật là nàng làm không đúng, lúc này lại có chút không bỏ được sĩ diện mà gặp mặt mẫu thân. Nàng ngượng ngùng đứng tại chỗ hành lễ.

Tần lão phu nhân lại chủ động đi lên trước, đỡ nàng ta một cái, lại chỉ vào bánh kem trên bàn hỏi: "Ôi, đây là cái gì? Ai làm đó?"

Đường Nguyễn Nguyễn vội nói: "Mẫu thân, đây là bánh kem sinh thần, để làm lễ vật sinh thần cho Thanh Hiên. Đây là đại tẩu đích thân làm ra!"

Vẻ mặt của Tần lão phu nhân tràn ngập kinh ngạc, nói: "Vân Vọng cũng có tay nghề tuyệt hảo thế nào sao? Trước kia sao ta lại không biết?"

Vương thị được khen như vậy tức khắc đỏ mặt tía tai, vội vàng xua tay nói: "Đều là do đệ muội làm...con cùng lắm chỉ là giúp mấy việc lặt vặt..."

Tần lão phu nhân nhẹ giọng: "Như vậy cũng rất tốt rồi! Sau này quen tay hay việc, nhất định có thể làm được tốt hôn! Sinh thần của ta, ta cũng muốn ăn bánh kem ngươi làm!"

Bà khẽ cười nhìn con dâu cả, dường như hoàn toàn quên mất những chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Vương thị nghe vậy, được yêu thương mà có chút lo lắng. Từ lúc tính tình của nàng ta đại biến, quan hệ giữa nàng và mẹ chồng vẫn luôn không thuận được, đã rất lâu rồi không có thư thái mà nói chuyện nhà với nhau.

Vương thị hiểu ý, cười tiếp lời: "Dạ! Mẫu thân!"

Vương thị được mọi người ủng hộ, càng thêm nghiên túc mà bắt đầu chỉnh sửa cái bánh kem bên cạnh cho hoàn chỉnh.

Tần lão phu nhân cười cười, lại ý vị thâm trường mà nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Ngươi đi cùng ta xem bên ngoài đã bố trí ổn chưa."

Đường Nguyễn Nguyễn liền ngoan ngoãn đáp lời, đỡ Tần lão phu nhân ra khỏi phòng bếp nhỏ.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

"Chuyện đêm qua A Viễn đã nói với ta". Vừa ra tới cửa phòng bếp nhỏ, Tần lão phu nhân khẽ nói với Đường Nguyễn Nguyễn.

Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu: "Bệnh này của đại tẩu, thật ra có chút quan hệ với hoàn cảnh, bầu không khí trong phủ của chúng ta vui vẻ hơn một chút, sau này tẩu ấy sẽ càng mau hồi phục."

Tần lão phu nhân sâu sắc nhìn nàng: "Đứa nhỏ này, người có lòng!"

Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng cười: "Người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."

Tần lão phu nhân lại nói: "Nghe nói Thanh Hiên cùng Minh Hiên còn chưa biết tối nay muốn mở yến tiệc sinh thần đâu, ngươi làm cách nào để lừa bọn nó ra ngoài?"

Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Con cầu tướng quân dẫn bọn nó ra ngoài chơi..."

Tần lão phu nhân có chút nghi hoặc, ngay sau đó nhướng mày cười nói: "Ngày thường A Viễn ghét nhất là hài tử ầm ĩ, cũng chỉ có ngươi mới có thể nói được nó."

Đường Nguyễn Nguyễn cũng không nghĩ tới Tần Tu Viễn lại đáp ứng nàng sảng khoái như vậy, trng lòng nàng lập tức có dòng nước ấm chảy qua.

Ý cười trên miệng Tần lão phu nhân lại càng sâu: "Nhưng mà, chuyện của A Viễn, ngươi cũng nên để tâm một chút mới phải."

Tần lão phu nhân biết bọn họ vẫn chưa viên phòng, hiện giờ thấy Đường Nguyễn Nguyễn làm cho người ta yêu thích như vậy, bà không khỏi hi vọng bọn họ có thể mau chóng phát sinh tình cảm. Nhưng khổ nỗi đứa con trai của bà là một cục băng vạn năm, bà cũng chỉ có thể trông chờ vào con dâu chủ động thêm chút nữa.

Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết Tần lão phu nhân đã nghĩ tới bước này, chỉ cho rằng mẫu thân đang nhắc nhở nàng không đủ săn sóc đối với Tần Tu Viễn, liền nói: "Dạ, mẫu thân!"

Tần lão phu nhân vui tươi hớn hở nói: "Như vậy hôm nay nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt..."

--Dịch: Autumnnolove--

Màn đêm buống xuống, phố dài đã lên đèn rực rỡ. Tần Tu Viễn bước nhanh về phía trước, trên lưng hắn là một thanh cung dài.

Đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: "Sao lại đi chậm như vậy?"

Hai người Minh Hiên và Thanh Hiên, mỗi người xách ba bốn con mồi, lại cõng thêm bao đựng cung tên, cố hết sức chạy theo phía sau. Vô tình lại bị bỏ lại khoảng cách khá xa.

"Tam thúc, con thật sự không đi nổi nữa...". Vẻ mặt Minh Hiên mỏi mệt, trong tay nó là con gà rừng sắp bị nó kéo lê trên mặt đất.

Đối với một đứa nhỏ bảy tuổi mà nói, chạy nhảy hết một ngày, lại xách theo nhiều thứ như vậy, đi không nổi cũng hết sức bình thường.

"Đệ đệ, đệ đem con mồi của đệ qua cho ta một con đi, ta còn có thể cầm...". Tác phong của Thanh Hiên trước giờ đều như vậy, thập phần cưng chiều đệ đệ.

"Ca ca, huynh đã cầm nhiều như vậy rồi, lại cầm thêm nữa chỉ sợ là tay cũng bị gãy luôn...". Minh Hiên tuy rằng rất mệt, nhưng nó vẫn không muốn ca ca chịu khổ.

Tần Tu Viễn không khỏi thả chậm bước chân, nói: "Còn nói muốn tập võ, mới có gà rừng đã đi không nổi rồi, thật sự là 'tay trói gà không chặt'"

Minh Hiên nghe xong, tức khắc có chút buồn bực: "Tam thúc ngoài mang cung tên của chính mình đâu còn xách thêm cái gì nữa, tất nhiên là đi nhanh được rồi!"

Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: "Ta vốn dĩ đã nói không cần mang hết con mồi trở về, chính ngươi một hai phải lấy, nam nhân phải có trách nhiệm gánh vác lựa chọn của chính mình."

Minh Hiên có chút tức giận nói: "Con, con là muốn cho mọi người xem chiến lợi phẩm hôm nay của chúng ta! Hơn nữa trù nghệ của tam thẩm tốt như vậy, gà rừng thỏ hoang này giao vào trong tay thẩm ấy tất nhiên sẽ đều là món ngon mỹ vị rồi!"

Tần Tu Viễn nhướng mày nói: "Bàn tính như ý* của người cũng tính tới kêu vang! Tam thẩm ngươi dựa vào cái gì mà phải nấu cho ngươi ăn?"

(*) : chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình.

Ngoài miệng Tần Tu Viễn đang giễu cợt nó, nhưng trong lòng hắn cảm thấy Minh Hiên hoàn toàn xem Đường Nguyễn Nguyễn trở thành thân nhân của nó rồi.

"Dựa vào...dựa vào tam thẩm thích con!". Minh Hiên cũng không biết lấy tự tin từ đâu ra, nó chỉ là cảm thấy tam thẩm đối đãi với nó rất tốt.

Tần Vu Viễn chần chờ một lát, trên mặt không hiện ra hỉ nộ lên tiếng: "Nàng nói sao?"

Hắn đi ở phía trước, lại dựng lỗ tai lên nghe người bên dưới.

Minh Hiên vừa kéo lê bước chân, vừa nói: "Còn cần phải nói sao? Tam thẩm làm bánh tart trứng, lập tức cho con ăn năm cái, người khác cũng chưa được ăn đâu!"

Lông mày của Tần Tu Viễn giật giật, nhớ tới bộ dáng của Tần Trung cùng Tần Dũng ở trước mặt hắn mà nhai bánh tart trứng "rôm rốp rôm rốp".

"Còn nữa...Tam thẩm làm bánh mochi matcha đậu đổi, cái cuối cùng cũng là để dành lại cho con!"

Tần Tu Viễn cả kinh: Đây lại là loại điểm tâm gì? Sao hắn lại có thể không biết?

Khóe miệng của hắn khẽ mím chặt, không nói nữa, bước chân bất tri bất giác chậm lại một chút.

Minh Hiên lại thầm nói: "Hôm qua tam thẩm còn chắn roi vì con...không phải là thích con thì là gì?"

Tần Tu Viễn đột nhiên đứng yên, hắn chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Có sức lực nói chuyện lại không có sực lực xách đồ? Ta thấy ngươi vẫn còn chưa mệt lắm đâu!"

Dứt lời, hắn liền gỡ cung tên trên lưng xuống treo lên cổ Minh Hiên, sau đó nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.

Thân mình gầy yếu của Minh Hiên bị một thanh cung dài ép tới không đứng thẳng được, miệng phụng phịu, giọng nói mang theo vài phần nức nở: "Tam thúc bắt nạt người! Con muốn nói cho tam thẩm biết!"

Tần Tu Viễn cũng không biết tại sao hắn lại không vui, tóm lại chỉ cần tưởng tượng đến nàng đối đãi với người khác tốt hơn hắn...liền có chút...uất ức.

Hắn không khỏi nhớ tới tối hôm qua, lúc trời tối thui, bộ dáng nàng nhút nhát sợ hãi mà rúc ở trong lòng ngực hắn. Rõ ràng lá gan của nàng rất nhỏ, nhưng bởi vì lo lắng an nguy của đại tẩu, liền giống như can đảm mà tới Phi Vân Các, kết quả lạ bị khung cảnh đại tẩu thắt cổ tự vẫn dọa cho hồn vía lên mây...

Trong nhát mắt kia, nàng xem hắn như cọng rơm cứu mạng mà ôm chầm lấy, thân thể vừa thơm vừa mềm, làm người ta không tự chủ được mà đột nhiên sinh ra suy nghĩ muốn bảo hộ nàng.

Càng nghĩ khóe miệng Tần Tu Viễn càng cong lên.

Hắn quay đầu lại nhìn xem Minh Hiên, gia hỏa này còn đang lẩm bẩm: "Con nhất định phải cáo trạng với tam thẩm...Tam thúc ngược đãi chúng con..."

Tâm tình của Tần Tu Viễn đang tốt lên vài phần, bật cười: "Được rồi được rồi, tam thúc giúp ngươi."

Dứt lời, hắn liền quay đầu lại, đi vài bước đã tới trước mặt Minh Hiên. Minh Hiên cho rằng hắn đang muốn giúp mình, liền vui vẻ mà đưa gà rừng trong tay qua cho hắn.

Ai ngờ Tần Tu Viễn cúi người xuống xách nó lên, kẹp nó ở dưới nách, nói: "Như thế này sẽ không mệt nữa đúng không?"

Minh Hiên còn xách theo con mỗi trở trên tay, giờ phút này lại bị mất cân bằng, hai trên không ngừng đạp loạn trên không, không ngừng hô to: "Cứu mạng huhu!!!"

Thanh hiên cũng dở khóc dở cười, chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Đệ đệ, rất nhanh sẽ đến nơi, kiên trì một chút thôi."

Dứt lời, hắn lại nhanh chân chạy theo đuổi kịp bước chân Tần Tu Viễn.

Cuối cùng ba người cũng về tới phủ Trấn quốc tướng quân, quản gia Tần thúc đang đứng ở cửa chờ đón bọn họ, Thanh Hiên thấy đèn lồng ở cửa đổi thành đèn lồng đỏ, liền tò mò hỏi: "Tần thúc, hôm nay trong phủ có hỉ sự gì sao?"

Tần thúc cười nói: "Tất nhiên là có hỉ sự, mời tướng quân cùng hai vị tiểu công tử dời bước tới Phi Diêm Các."

Tần Tu Viễn gật đầu.

Minh Hiên rốt cuộc được giải phong lập tức ném con mồi cho Tần thúc, lôi kéo Thanh Hiên chạy về phía Phi Diêm Các.

Hai đứa nhỏ chạy cũng thật nhanh, Thanh Hiên là người đầu tiên bước vào sân viện Phi Diêm Các, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, hắn liền ngây ngẩn cả người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.