Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 66: Chân giò hầm



Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng cười, nàng nói: “Vậy chàng có ăn hay không?”

Giọng điệu làm nũng và nghịch ngợm. Tần Tu Viễn bất đắc dĩ phải nhận mệnh phun ra một chữ: “Ăn.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười hì hì gọi Thải Vi đến, nói: “Thải Vi, ngươi đi chuẩn bị chút đồ đi, tối nay chúng ta ăn móng heo hầm.”

Thải Vi cũng có chút mong chờ liền cười gật đầu đáp ứng. Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn xắn tay áo lên, sau đó đi vào bếp nhỏ xử lý móng heo mà hạ nhân đưa tới. Tần lão phu nhân biết nàng thích nấu ăn nên đã dặn dò phòng bếp lớn, nếu có nguyên liệu tươi ngon gì cứ theo thứ tự đưa cho phòng bếp nhỏ một phần, tôm hôm nay cũng là như thế.

Trên thực tế là Nguyễn Nguyễn nấu những món ăn như này không nhiều lắm, nhưng trước đây nàng đã từng nghiên cứu cách làm chân giò hầm, vẫn còn nhớ như in phương pháp làm móng giò. Đầu tiên nàng phải cắt móng giò thành miếng nhỏ rồi cho vào nước nóng sau đó rửa cho cẩn thận. Móng giò bị nước sôi nấu thì máu bẩn liền nổi lên. Hóa thành móng heo trắng, thoạt nhìn nhu thuận mê người, Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ thầm, móng heo này cũng đủ cho bốn người ăn!

Sau đó, nàng vớt móng giò ra và đặt ở một bên để đợi chờ. Rồi nàng lại đun nóng trong chảo, dầu lạnh cho đường phèn và sử dụng lửa rất nhỏ để xào đường. Nhưng thay vì nói xào, không bằng nói là nấu, nàng đổ thêm đường phèn vào dầu để nấu thành màu nâu đậm, vì vậy cả phòng tràn ngập mùi caramel, thấy lửa đã gần được, nàng liền đổ móng giò vào xào. Móng trắng nõn mềm mại, một khi đổ xuống trong nước đường màu nâu đỏ, trong nháy mắt liền thấm vào từng thớ thịt, biến thành màu nâu vàng. Sau khi xào thơm, nàng thêm hành lá, gừng, ớt khô, lá thơm, bát giác*… vào nồi. Mấu chốt của móng giò là nguyên liệu bỏ vào thịt, vì vậy nàng cho nguyên liệu khô vào trước, sau đó đổ rượu nấu ăn, trong nháy mắt nồi nấu phát ra âm thanh “xèo xèo”!

Nước sốt kêu gào muốn thấm vào trong móng, móng giò chỉ có thể tùy ý để chúng bắt nạt. Sau đó, nàng lại bổ sung một thìa tiêu tươi vào, một nồi đầy ắp, nhìn vào liền khiến lòng người hài lòng. Thấy nước xào gần hết, nàng liền tưới nửa chén nước xuống, chuyển thành lửa nhỏ tiếp tục đun sôi, nước trong nồi ừng ực bốc lên, dường như vô cùng ồn ào náo nhiệt, chỉ cần đợi thêm nửa canh giờ nữa, móng heo đã có thể chín. Đường Nguyễn Nguyễn yên tâm đậy nắp nồi rồi đi ra khỏi bếp nhỏ. Giờ phút này, Tần Tu Viễn đang ở trong thư phòng. Nàng đi đến cửa, gõ cửa nhẹ nhàng và nói: “Thiếp có thể vào đó không?”

Tần Tu Viễn ở trong phòng, nhất thời hơi sửng sốt, lập tức ngắm nhìn sập gỗ còn nguyên vẹn kia thì trầm giọng nói: “Chờ một chút.”

Một lát sau, hắn nở nụ cười đi ra mở cửa, nói: “Đồ ăn đã xong chưa?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Sắp xong rồi, đợi một lát là có thể ăn.” Nàng nhìn Tần Tu Viễn thấy có một quyển sách đặt trên bàn, liền hỏi: “Chàng đang đọc sách sao?”

Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Ừm.”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt của hắn có chút cổ quái, liền hỏi: “Chàng làm sao vậy?”

Tần Tu Viễn nói: “Không, không có gì.”

Nàng nhìn hắn, lập tức liền ngồi xuống, nghỉ ngơi một lát.

“Cẩn thận!” Tần Tu Viễn đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy Đường Nguyễn Nguyễn sắp ngồi xuống, sau đó, chợt nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên!

Sập xuống… Sụp đổ!

Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, nói: “Chỉ chạm một chút sao lại hỏng rồi? Thiếp, thiếp chỉ đụng một chút mà thôi…”

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn tỏ vẻ không liên quan đến mình, vô cùng lúng túng. Sắc mặt Tần Tu Viễn ửng đỏ, nói: “Dùng lâu rồi, cho nên bị hỏng, lần trước không phải ta đã nói…”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, hình như quả thật có chuyện như vậy. Nàng nói, “Không phải trước đây chàng thường ngủ ở nơi này sao? Vậy thiếp bảo Minh Sương tìm người đến tu sửa.”

Tần Tu Viễn mỉm cười giữ chặt nàng: “Được… Tuy nhiên cũng không vội, sửa giường vốn cũng phải rất lâu.”

Đường Nguyễn Nguyễn lại nhìn chiếc giường này, thật sự cảm thấy có chút kỳ quái, bốn chân giường đều nứt ra không rõ hình dạng. Nàng không khỏi có chút ảo não, mình thân là thê tử mà ngay cả sập gỗ trong thư phòng sụp đổ cũng không có chú ý tới. Nàng cảm thấy có lỗi liền hướng về phía ngoài cửa nói: “Thải Vi, ngươi lại đây một chút.”

“Ngày mai ngươi cho người mua một chiếc sập mới đi, cái này sửa sau, chỉ sợ sửa không dễ.”

Thải Vi lên tiếng gật đầu. Khóe mắt Tần Tu Viễn hơi co rút, miễn cưỡng cười nói: “Không… ta chỉ thích cái này…”

“Nhưng cái này đã hỏng thành như vậy…”

Đường Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu nhìn hắn, cố gắng nghĩ biện pháp.

“Tướng quân!” Cửa thư phòng không đóng, Tần Trung từ bên ngoài trở về nên liền trực tiếp đi vào thư phòng. Hắn vừa thấy Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi cũng ở đây, vội vàng cúi người chắp tay: “Bái kiến phu nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Ở nhà thì không cần câu nệ.”

Tần Tu Viễn hỏi hắn: “Chuyện gì vậy?”

Tần Trung nói: “Thuộc hạ vừa mới đi một chuyến… Hả? Cái sập này sao lại?”

Sắc mặt hắn biến đổi, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra, kinh hãi nói: “Giường này sao lại bị chưởng phong đánh nát? Chẳng lẽ có thích khách?”

Không khí trong phòng hơi ngưng lại, trong lòng Tần Tu Viễn “lộp bộp” một tiếng. Đường Nguyễn Nguyễn bỗng dưng phản ứng lại, dở khóc dở cười trừng mắt nhìn Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn xấu hổ cười, nói: “Không có thích khách, chẳng qua là lâu năm không tu sửa nên…”

“Nhưng rõ ràng…” Tần Trung còn nghiêm túc suy tư, Thải Vi đi lên kéo hắn lên, nói: “Tướng quân cùng phu nhân còn có chuyện muốn nói, chúng ta đi ra ngoài trước!”

Tần Trung nói: “Nhưng chuyện này liên quan đến an nguy của tướng quân…” Hắn không rõ nguyên nhân đã bị kéo đi. Trong phòng, Tần Tu Viễn giống như một hài tử làm sai liền sờ sờ mũi, Đường Nguyễn Nguyễn lại phát ra tiếng cười như chuông bạc. Tần Trung bị Thải Vi kéo ra khỏi cửa. Ra khỏi thư phòng, đi đến hành lang dài, Thải Vi kéo hắn đi đến cửa phòng bếp nhỏ, xác định người trong thư phòng không nghe thấy bọn họ nói chuyện thì nàng mới buông tay.

Thải Vi quay đầu lại, thoáng nhìn thấy mặt Tần Trung đã tối sầm thành màu gan heo, hắn vốn khôi ngô da ngăm đen, khi mặt đỏ lên lại càng đen hơn. Tần Trung đã hai mươi ba tuổi, nhưng lại chưa bao giờ bị cô nương nào chủ động kéo cánh tay. Lúc này Thải Vi mới ý thức được hành động vừa rồi của mình có chút không ổn, trên mặt cũng có chút nóng, làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Ngươi, ngươi có biết vì sao ta lại đưa ngươi ra ngoài không?”

Mặt Tần Trung vẫn đỏ mặt như trước, thành thật nói: “Không biết.”

Thải Vi thở dài, nói: “Tiểu thư nhà ta gả tới đây bao lâu rồi?”

Tần Trung suy nghĩ một chút: “Đã lâu lắm rồi…”

Thải Vi lại nói: “Ngươi cảm thấy khi nào tướng quân sẽ có con nối dõi?”

Tần Trung nhíu mày: “Tướng quân cùng phu nhân vẫn chưa viên phòng… Làm sao mà có con nối dõi?”

Ngay sau khi hắn nói ra, ngay lập tức nhận ra có điều không đúng liền vỗ nhẹ vào ót của mình: “A! Bộ não ngu ngốc của ta!”

Vẻ mặt hắn thật thà ảo não, vội vàng nói: “Sao ta lại không nghĩ tới chuyện này? Làm thế nào mới tốt bây giờ!”

Trong lòng hắn thầm trách, khó trách giường bị chưởng phong đánh nát, nội lực mạnh như vậy, ngoại trừ tướng quân nhà mình còn có ai?

“Đều trách ta, đều trách ta! Tướng Quân khẳng định sẽ mắng chết ta!”

Bộ dáng thất thần lải nhải này của hắn rơi vào trong mắt Thải Vi lại thú vị đến cực điểm, nàng hé miệng cười, nói: “Chỉ có ngươi thành thật…”

Tần Trung sửng sốt, lập tức cười hắc hắc, nói: “Ta vốn là người thành thật mà… Cùng lắm thì bị tướng quân đánh một trận, da thịt ta dày, không việc gì.”

Thải Vi cười nói: “Thân thể da thịt là do phụ mẫu ban cho, sao có thể không yêu quý như vậy?”

Tần Trung khẽ thu lại ý cười, nói: “Ta đã không nhớ rõ phụ mẫu trông như thế nào…”

Thải Vi hơi giật mình, lập tức nói: “Xin lỗi… Ta quên rằng ngươi là trẻ mồ côi, không phải là ta cố ý.”

Tần Trung lắc đầu, nói: “Không có gì, ta không ngại.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Đa tạ Thải Vi cô nương nhắc nhở, bằng không lúc này ta còn ngốc nghếch đang sửa giường!”

Thải Vi nghe xong, mỉm cười. Tần Trung nhìn đến sửng sốt, ngơ ngác mở miệng: “Thải Vi cô nương… Cô nương cười lên thật đẹp…”

Thải Vi nghe xong, mặt đỏ lên như gấc, thấp giọng nói: “Ta đẹp đâu chứ… So với tiểu thư thì không đáng nhắc tới.”

Vẻ mặt Tần Trung nghiêm túc, nói: “Sắc đẹp của người cùng phu nhân không giống nhau!”

Thải Vi không khỏi có chút tò mò, nàng dịu dàng nhìn hắn, cười hỏi: “Không giống điểm nào?”

Tần Trung suy nghĩ một chút, nói: “Phu nhân đẹp mắt, giống như mặt trăng treo trên bầu trời đêm vô cùng sáng sủa. Cô nương trông đẹp giống như các ngôi sao, thoạt nhìn không có mặt trăng rực rỡ, nhưng nếu kiên nhẫn xem, càng nhìn càng đẹp… ”

Thải Vi nghe vậy thì kiều mị nở nụ cười, chưa từng có ai khen ngợi nàng như vậy. Nàng dịu dàng nói: “Ngươi cũng không phải luôn trung thực như vậy… ”

Tần Trung lại lắc đầu, nói: “Ta luôn nói thật.”

Thải Vi lại cong môi cười, lập tức nhìn thoáng qua ống tay áo của hắn. Nàng chỉ tay áo hắn, nói: “Y phục của ngươi bị rách rồi, buổi sáng không phát hiện ra sao?”

Tần Trung sửng sốt, giơ tay áo nhìn thoáng qua, hắn cũng có chút ngượng ngùng nói: “Ta thật sự không biết bị rách từ lúc nào, để cô nương chê cười rồi.”

Dưới tay áo có một cái lỗ nhỏ, không nhìn kỹ tất nhiên là không phát hiện được. Thải Vi ho nhẹ một tiếng, nói: “Có muốn ta vá giúp ngươi hay không?”

Tần Trung nghe xong, nhếch miệng cười: “Vậy làm phiền Thải Vi cô nương!”

Thải Vi lấy túi kim chỉ tùy thân ra, để cho hắn ngồi ở bên hành lang dài còn mình thì ngồi ở bên cạnh hắn. Nàng lấy ra một sợi chỉ, xuyên qua lỗ kim, ngón tay linh hoạt thắt chỉ. Sau khi thắt nút thắt xong nàng nói: “Ngươi nhấc tay lên.”

Tần Trung nghe lời giơ tay phải lên, hắn mặc một thân trang phục có tay áo bó chặt nên bên cạnh tay áo không biết từ lúc nào đã bị rách ra một lỗ hổng dài chừng một tấc. Thải Vi nhẹ nhàng đâm kim vào trong y phục của hắn, cẩn thận khâu, dần dần khâu hai bên. Sắc trời đã tối, ngay trên hành lang đầy đèn lồng, nàng cúi đầu, nghiêm túc may y phục cho Tần Trung, hoa châu mộc mạc trên đầu theo mái tóc mềm mại hơi rũ xuống, nhìn qua ôn nhu lại tinh khiết. Tần Trung vốn cao lớn uy mãnh, hắn nghiêm trang ngồi ngay ngắn, lễ phép bảo trì khoảng cách, nhưng vẫn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người của nàng. Thải Vi khâu vài mũi, liền thu chỉ lại, bên người không có kéo nên nàng đành phải cúi người xuống, nhẹ nhàng cắn đứt sợi chỉ. Môi nàng khẽ chạm vào vạt áo hắn, khiến Tần Trung rung động.

“Được rồi, được rồi.” Nàng cười ngước mắt lên đã thấy Tần Trung tựa hồ có chút xấu hổ. Tần Trung đỏ mặt nói: “Đa tạ… Thải Vi cô nương.”

Thải Vi cong môi nói: “Chuyện nhỏ thôi, không đáng bận tâm.”

Gió xuân ấm áp thổi tới, mái tóc trước tai nàng hơi phất lên, trái tim Tần Trung không kiềm chế đập loạn nhịp. Đang lúc hai người nhìn nhau, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nồng đậm. Thải Vi nhìn lại, thì ra Đường Nguyễn Nguyễn đã đi vào bếp nhỏ đem móng heo hầm múc ra.

“Ăn cơm thôi!” Đường Nguyễn Nguyễn bưng một bát móng heo kho tàu lớn đi ra, đặt hết lên bàn trong viện. Lúc này, Tần Tu Viễn cũng từ thư phòng đi ra, nhìn thấy Tần Trung và Thải Vi đứng chung một chỗ, không khỏi cong khóe miệng: “Cùng ăn đi.”

Tần Trung sảng khoái lên tiếng: “Vâng!”

Thải Vi đi múc cơm, Đường Nguyễn Nguyễn đặt một miếng móng heo vào cơm của mỗi người, sau đó lại cầm thìa, rưới một ít nước sốt lên. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Tinh túy của móng giò hầm này là ở trong nước sốt, món hầm này trộn cơm ăn ngon nhất!”

Nàng nhìn Tần Tu Viễn, nhướng mày: “Chàng ăn nhiều một chút…lấy xương bổ xương.”

Tần Tu Viễn dở khóc dở cười, sau đó cầm đũa lên. Móng giò này có màu vàng óng, thoạt nhìn bóng loáng nhưng hương vị đậm đà mười phần. Tần Tu Viễn gắp móng giò lên, nhẹ nhàng cắn một miếng, trong móng giò mang hương thơm, mạnh mẽ thấm vào khoang miệng, sau đó lại cảm nhận được hương vị ngọt ngào tươi ngon, vào miệng liền tan ra, béo mà không ngấy. Thêm một miếng cơm thơm nữa, vừa lúc hòa cùng vị mặn của thịt. Hắn mở to mắt, vô cùng ngạc nhiên: “Móng giò này có thể nấu ngon như vậy?”

Hắn đã từng ăn móng giò, hoặc là hấp, hoặc luộc, về cơ bản không có hương vị gì đặc biệt. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Chàng nếm thử cái này lần nữa xem!” Dứt lời, nàng liền gắp một cái móng giò cho hắn. Hắn vững vàng tiếp nhận rồi đưa vào trong miệng, gặm một miếng thịt trên đầu móng, miếng thịt này so với bộ phận thịt  vừa rồi càng thêm đậm đà, nhưng cũng không dính xương, vừa mềm vừa dai, thật sự là quá nghiện!

Lại nhìn Tần Trung, hắn đã ăn xong móng giò trong chén, đang học theo dáng vẻ của Đường Nguyễn Nguyễn, trộn nước sốt vào trong cơm, cơm trắng nhanh chóng bị nước sốt thấm nhuộm thành màu nâu, cơm hầm móng giò, đặc biệt có tư vị, hắn vội vã ăn cơm, một chén cơm rất nhanh đã thấy đáy. So với hai người bọn họ thì hai vị cô nương rụt rè hơn nhiều. Đường Nguyễn Nguyễn kẹp một khối móng giò, nàng lẩm bẩm: “Hôm nay lửa khá chuẩn…”

Thải Vi cũng ăn rất vui vẻ, nàng cảm thán nói: “Nô tỳ chưa bao giờ ăn móng giò ngon như vậy!”

Mấy người vui vẻ ăn, chỉ chốc lát sau đã ăn hết một bát móng heo lớn, ngay cả một nồi cơm cũng bị xử lý sạch. Tần Tu Viễn ngồi thoải mái, hắn hứng thú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn cũng ăn khá nhiều, nàng nói: “ Chàng nhìn thiếp làm gì?”

Tần Tu Viễn nói: “Bây giờ ta mới hiểu được, vì sao lại có người có đam mê ăn uống như vậy.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc nói: “Ham mê ăn uống, chẳng lẽ không phải ai cũng có sao?”

Tần Tu Viễn lắc đầu, nói: “Trước kia, ta ăn gì cũng không quan trọng.” Dừng một chút, hắn nói, “Bây giờ ta chỉ muốn ăn những gì nàng làm.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, trong lòng Tần Trung khóc thầm, đây đâu phải là ham mê ăn uống gì? Rõ ràng là yêu mà… Thải Vi đang thu dọn bát đũa trên bàn, Tần Trung cũng đứng lên hỗ trợ. Thải Vi nói: “Tần đại nhân cũng mệt mỏi một ngày rồi để ta thu đi.”

Tần Trung cười cười, nói: “Sao lại gọi là Tần đại nhân… Chi bằng Thải Vi cô nương gọi tên ta đi.”

Thải Vi thấp giọng nói: “Vậy cũng không thể được… Không bằng, ta gọi ngươi là Tần đại ca đi.”

Giọng nói của nàng dịu dàng, nhỏ giọng nói chuyện, chỉ có hắn nghe được rõ ràng. Tần Trung nghe xong, lập tức thoải mái, thụ sủng nhược kinh nói: “Được!”

Thải Vi thu chén đũa, sau đó đi vào bếp nhỏ. Tần Tu Viễn liếc tần Trung một cái, nói: “Tiểu tử ngươi, có phải là thích cô nương nhà người ta rồi hay không?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, cũng hé miệng cười, nàng nhìn thẳng Tần Trung. Sắc mặt Tần Trung đỏ lên, lập tức nói: “Thuộc hạ… thuộc hạ không dám nghĩ đến! Tướng quân minh giám!”

Tần Tu Viễn nhướng mày: “Là không dám, hay là không muốn?”

Tần Trung nhìn về phía bếp nhỏ một cái, nói: “Thải Vi cô nương là người thiện tâm, lẽ ra phải gả cho một gia đình tốt.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong cũng gật đầu nói: “Tuổi của Thải Vi cũng nên gả cho người ta…” Nàng liếc Tần Trung một cái rồi nói: “Cũng không biết nàng có người mình thích hay không… Nếu Thải Vi tìm được một người lưỡng tình tương duyệt, ta sẽ thành toàn cho nàng.”

Tần Trung nghe xong thì đỏ mặt không nói. Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế, cũng không trêu ghẹo hắn nữa, lại nói với Tần Tu Viễn: “Ngày mai thiếp về phủ Học sĩ một chuyến, đi thăm mẫu thân.”

Tần Tu Viễn gật gật đầu, nói: “Ngày mai hạ triều, ta đi đón nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng cười: “Được.”

…..

Ngày hôm sau, tin tức Đường Nguyễn Nguyễn trở về phủ Học sĩ truyền đến tai Đường Doanh Doanh. Nàng ta tức giận ném một ly trà, nói: “Nàng còn dám đến! Nếu không phải tại nàng, a nương của ta sẽ không lưu lạc ở bên ngoài đến bây giờ!”

Nha hoàn Bảo Ngân của nàng ở một bên an ủi: “Tiểu thư, người bớt giận… Nghe nói Đại tiểu thư ở không bao lâu đã rời đi.”

Đường Doanh Doanh nói: “Nàng đến nói chuyện với phụ thân về chuyện gì?”

Bảo Ngân thấp giọng nói: “Nô tỳ nghe người bên kia nói, Đại tiểu thư trở về chủ yếu là thăm phu nhân, sau đó gặp được lão gia, vì thế liền bắt chuyện vài về Xuân Nhật Yến.”

Đường Doanh Doanh nhíu mày, nói: “Nàng muốn tham gia Xuân Nhật yến?”

Trước kia các nàng đều là khách nhân xem nhà khác tham gia Xuân Nhật yến, phủ Học sĩ lại rất ít làm yến tiệc, chủ yếu là bởi vì Đại phu nhân quanh năm triền miên trên giường bệnh, vì thế cũng không có tâm tư lo liệu những chuyện này.

Bảo Ngân nói: “Đúng vậy.”

Đường Doanh Doanh nói: “Nhất định là muốn món ăn ngon càng thêm nổi bật nên nàng mới làm như vậy.” Nàng ta đứng dậy, đi qua đi lại, lẩm bẩm: “Nàng đã thành hôn với một quan viên lớn, tại sao lại tìm phụ thân để nói điều này? Chẳng lẽ muốn phụ thân giúp nàng mời quan văn đi tham gia Xuân Nhật Yến sao? Da mặt thật dày! Hừ… ”

Hai phái văn võ triều đình trên cơ bản đến từ thế tộc và hàn môn, hai bên đối địch cũng không phải một ngày hai ngày hình thành, nếu xuất hiện ở Xuân Nhật Yến, cũng không khỏi quá mức quái dị. Đường Doanh Doanh suy tư, nói: “Không được, ta cũng phải đi!”

Bảo Ngân kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư muốn đi đâu?”

Đường Doanh Doanh liếc nàng một cái, nói: “Đương nhiên là đi Xuân Nhật Yến ở phủ Trấn Quốc tướng quân!”

Bảo Ngân hoảng sợ nói: “Nhưng tiểu thư, lần trước người và Đại tiểu thư… Nháo thành bộ dáng như vậy, nếu đi đến nhà phu quân nàng, có vẻ không tốt lắm…”

Đường Doanh Doanh nhếch môi cười: “Ngươi thì biết gì? Đường Nguyễn Nguyễn nói cho cùng vẫn là một quả hồng mềm, cũng chỉ thỉnh thoảng cứng rắn một hồi mà thôi.”

Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Nếu phụ thân thật sự giúp phủ Trấn Quốc tướng quân mời một đám quan văn qua đó thì chính là có ý tứ lấy lòng, chứng tỏ ông thật sự muốn mượn thông gia cùng Tần Tu Viễn để đứng chung thuyền, nếu là như vậy, ông lại càng không để hôn sự của ta ở trong lòng.”

Đường Doanh Doanh trầm tư chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt nàng ta híp lại, oán hận nói: “Ta nhất định không thể để cho bọn họ liên hợp lại với nhau, tương lai của gia tộc, lẽ ra phải theo hôn sự của ta mới đúng!”

Bảo Ngân có chút sợ hãi nhìn Đường Doanh Doanh, không dám nói chuyện. Đường Doanh Doanh nhìn Bảo Ngân, cười như không cười nói: “Bảo Ngân, có phải ngươi cảm thấy ta rất đáng sợ không?”

Bảo Ngân vội vàng lắc đầu: “Nô tỳ không dám!”

Đường Doanh Doanh cười nói: “Ngươi nghĩ như thế nào cũng không sao, quan trọng là Thư Mặc ca ca nghĩ như thế nào về ta. Nhân tiện, chuyện ta để ngươi đi hỏi thế nào rồi? Kết quả của bảng xếp hạng thế nào?”

Bảo Ngân vội vàng nói: “Tiểu thư, Xuân Đại Minh yết bảng, Lưu công tử đã học trung học, nhưng quan vị còn không biết an bài như thế nào… Người bên Lại bộ nói…” Nàng có chút không dám nói ra miệng. Ánh mắt Đường Doanh Doanh dần dần lạnh lùng: “Nói cái gì?”

Bảo Ngân nói: “Bọn họ nói Lưu công tử tự nguyện đề xuất đảm nhiệm giám sát ngự sử…”

Đường Doanh Doanh chấn động, nói: “Cái gì? Đường đường là trưởng tử nhà Tả tướng, muốn đi làm tiểu quan bát phẩm? Chức quan này có gì để làm?”

Nàng ta lại hỏi: “Rốt cuộc là vì sao?”

Bảo Ngân lắc đầu, nói: “Nô tỳ cũng không biết, theo bài danh cùng gia thế của công tử, vốn dĩ có an bài tốt hơn, nhưng người Lại Bộ nói hắn lại khéo léo cự tuyệt.”

Đường Doanh Doanh có chút kinh ngạc, lập tức lại nói: “Bỏ đi, Thư Mặc ca ca muốn làm cái gì… Vậy, để cho huynh ấy làm đi.”

Trong lòng nàng ta, Lưu Thư Mặc làm mọi việc đều vô cùng ưu tú, cho dù là làm giám sát ngự sử cũng sẽ nhanh chóng có thể thăng quan tiến chức. Nàng ta thoải mái nói: “Đi, chúng ta đi gặp phụ thân.”



Đường Các Lão vừa mới từ Ngọc Quỳnh Uyển của Đường phu nhân đi ra, ông ta như đang hồi tưởng lại lời Đường Nguyễn Nguyễn nói…

“Phụ thân, đây là thiệp mời của Xuân Nhật Yến, nữ nhi khẩn cầu phụ thân nể mặt con mà tới.”

Đường Các Lão tiếp nhận thiệp mời nhìn, mở miệng hỏi: “Các con đã mời những ai?”

Tuy nói là lấy thưởng thức mỹ thực làm chủ đạo, nhưng người đến là mấu chốt. Đường Nguyễn Nguyễn báo ra mấy cái tên, nhưng đều là võ tướng. Đường Các Lão nhíu mày, nói: “Tu Viễn lại không mời quan văn đồng liêu?”

Hắn đối với chàng hiền tế này có chút vừa yêu vừa sợ, một mặt hy vọng hắn một bước lên mây xanh, kéo dài huy hoàng cho phủ nhạc phụ đại nhân, một mặt lại sợ hắn có chỗ nào không vui sẽ một cước đá văng mình ra. Đương nhiên, hiện tại vẫn yêu nhiều hơn một chút, dù sao Đường Các Lão cũng không có người nào khác có thể trông cậy vào. Đường Nguyễn Nguyễn cười nhạt, nói: “Chàng có nghĩ qua, chỉ là không mời được mà thôi.”

Tần Tu Viễn muốn làm chuyện này hay không, trong lòng nàng đều biết. Nói như vậy, ở trên triều đình, nếu chỉ có mấy võ tướng tâm phúc là không đủ, hắn cần có thêm nhiều đồng minh. Cho nên Xuân Nhật Yến chính là cơ hội tuyệt vời để kéo gần khoảng cách của các quan viên. Đường Các Lão nheo mắt lại, nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, cười như không cười nói: “Nguyễn Nguyễn, lần này con trở về, không phải chỉ là vì mời vi phụ đi Xuân Nhật Yến của con chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn thản nhiên cười, nói: “Không sai, con hy vọng phụ thân có thể giúp phu quân của con.”

Đường Các Lão khẽ cất tiếng: “Vì sao ta phải giúp hắn?”

Đường Nguyễn Nguyễn trầm giọng nói: “Phụ thân, nếu không coi trọng chàng, sẽ không gả con cho chàng, đúng không? Nếu đã gả con cho chàng, sẽ không có đạo lý mặc kệ.”

Đường Các Lão sửng sốt, lập tức nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn. Nữ nhi nhu nhược trầm mặc ngày nào, dường như sau khi thành thân đã dần dần lộ ra vài phần can đảm. Lúc đó Hoàng Đế tứ hôn, khảo nghiệm chính là Tần Tu Viễn có thần phục hay không, cũng không phải ý tứ của Đường Các Lão. Trong mắt Hoàng Đế, Đường Các Lão trung thành với hoàng quyền, là người của mình, cho nên hắn mới có thể yên tâm gả Đường Nguyễn Nguyễn cho Tần Tu Viễn. Nhưng nếu sau khi trở thành thông gia, Đường Các Lão dần dần nghiêng về Tần Tu Viễn hơn Hoàng Đế, vậy khẳng định không phải điều mà Hoàng Đế muốn nhìn thấy. Đường Các Lão uất ức và giận dữ: “Ta coi trọng hắn thì như thế nào, trung thành với hoàng quyền mới là gốc rễ an thân của Đường gia, nếu ta cùng hắn quá mức thân thiết…”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Phụ thân thân thiết với Tu Viễn có gì không tốt?” Đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn Đường Các Lão, nói: “Đều là người bên cạnh Hoàng thượng, có thể kéo chàng đến bên cạnh Hoàng thượng, chúng ta cùng nhau trung thành với hoàng quyền, chẳng phải bệ hạ sẽ càng thêm vui vẻ sao?”

Đường Các Lão ngẩn ra, nàng nói tựa hồ có lý. Thực sự ý định tứ hôn của Hoàng Đế chính là vừa giám thị, vừa lung lạc, nếu mình giúp Hoàng Đế thành công lung lạc Tần Tu Viễn cùng với các võ tướng thì đó chính là một công lớn, vả lại Hoàng Đế và Tần Tu Viễn cũng sẽ không đối lập nữa, mình cùng nữ nhi cũng không bị kẹp ở giữa. Đường Các Lão suy nghĩ kỹ rồi giật mình hỏi: “Vậy các con, rốt cuộc muốn thế nào?”

*Hoa hồi còn được gọi là “bát giác hương”, bởi quả trông giống như bông hoa có 8 cánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.