Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 95: Bắp bơ



Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế, lập tức đứng lên, trách mắng: “Ngươi làm cái gì vậy, mau buông hắn ra!”

Triệu Dương Danh đang tức giận đến nóng mắt, làm sao chịu nghe nàng nói gì chứ?

Hắn lớn tiếng quát: “Ta tìm tiểu tử này gây phiền toái, liên quan gì đến ngươi? Đừng xen vào chuyện của người khác!”

Mấy sĩ tử vừa rồi cũng không thể vừa mắt hắn mà hét lên: “Nhanh chóng thả huynh ấy ra!”

Nhưng bọn họ vừa nhìn thấy Triệu Dương Danh cao lớn thô kệch, phía sau còn có mấy hộ vệ, dường như còn có công phu ở trên người nên cũng không dám tùy tiện tiến lên. Triệu Dương Danh bóp cổ Trần công tử, nói: “Ngươi lại dám đùa giỡn bổn công tử sao? Không phải ngươi nói là các người không có vé sao? Vậy thì những thứ này là gì?”

Dứt lời, hắn giơ tay lên tháo cột cờ bên quầy hàng thứ hai của Ất Tự, hung hăng ném xuống đất, Tần Trung một bước tiến lên vặn lấy cánh tay hắn, nói: “Ngươi chớ ăn hiếp người quá đáng!”

“A!” Công phu của Triệu Dương Danh không bằng Tần Trung, thoáng cái đã bị chế trụ cho nên không khỏi buông lỏng Trần công tử ra, Trần công tử ho khan một trận mới bình tĩnh lại được. Quận vương phi bên cạnh thấy đệ đệ mình bị kiềm chế như vậy cũng có chút không vui, nàng ta đi ra vài bước, gay gắt nói: “Ngươi buông đệ đệ ta ra! Thật sự là to gan lớn mật, dám động thủ với người của Kiềm Nam quận vương phủ chúng ta sao?”

“Kiềm Nam quận vương phủ thì như thế nào? Đã đến Mỹ Thực Lệnh còn phân biệt thân phận hay sao.”

Vừa rồi Đường Nguyễn Nguyễn thừa dịp mọi người không chú ý liền rời đi trong chớp mắt, lúc trở về đã dẫn Mạc Lâm tới. Đường Nguyễn Nguyễn không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói: “Xin mời Mạc đại nhân chủ trì công đạo một chút!”

Mạc Lâm quay mặt nhìn về phía Triệu Dương Danh, nói: “Ta thấy Triệu công tử chưa thấy quan tài chưa rơi lệ rồi.”

Triệu Dương Danh nghe xong vẫn cứng miệng nói: “Họ Mạc kia, tốt nhất là ngươi không nên xen vào!”

Mạc Lâm lạnh lùng nói: “Vị trí đầu tiên Ất tự, Triệu Dương Danh bắt nạt thực khách, còn phá thẻ bài của các thí sinh khác, cảnh cáo lần thứ hai!”

Quận vương phi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói: “Vì sao là cảnh cáo lần thứ hai? Đây không phải là lần đầu tiên sao?”

Mạc Lâm cười cười, nói: “Vương phi, chỉ sợ người không biết đệ đệ người vừa đến vào buổi sáng đã vô lễ với phán quan mà bị cảnh cáo một lần.”

Hắn dừng lại rồi tiếp tục, “Nếu có một lần cảnh báo nữa thì xin vui lòng rời đi ngay lập tức!”

Quận vương phi có chút bất ngờ đến trợn tròn mắt, nàng ta vốn tự cho mình có số lượng vé cao nên kiêu căng bá đạo một lần cũng không có gì to tát, dù sao cũng không ảnh hưởng đến thành tích, nhưng không nghĩ tới đây lại là lần thứ hai bị cảnh cáo!

Nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Dương Danh, không chút nể tình mà nói: “Còn không mau về đi! Ngươi thấy chưa đủ mất mặt sao?”

Triệu Dương Danh đối với những người khác đều kiêu ngạo ương ngạnh, duy chỉ có đối với tỷ tỷ của mình thì nói gì nghe nấy, hắn đành phải tối xầm mặt trở về quầy hàng của mình.

Lúc này đoàn người Trần công tử mới có thể thuận lợi thoát thân.

Hiện tại Đường Nguyễn Nguyễn bên này đã có mười lăm thẻ bài, mà phía Kiềm Nam Quận vương phi có hai mươi chín thẻ bài, nếu như số thẻ bài mỗi khu cao nhất thì có thể thăng cấp đến vòng tiếp theo. Tuy nhiên, không có nhiều thời gian nữa. Triệu Dương Danh bị quở trách một trận nên tâm tình sa sút, Quận vương phi thấy hắn cúi đầu mới nói: “Thôi! Ngươi mau đi kéo khách đi, chúng ta chỉ cần duy trì dẫn đầu, kiên trì đến khi vòng đầu tiên kết thúc thì có thể thăng cấp!”

Triệu Dương Danh gật gật đầu, hắn nhất định không cho bất luận kẻ nào lướt qua vị trí của bọn họ mà đến vị trí tiếp theo nữa!

Vì thế hắn dẫn gia đinh, tiếp tục ngăn cản thực khách qua lại, thủ pháp bá đạo làm cho người ta nghẹn họng.

Tuy nhiên lúc này Đường Nguyễn Nguyễn cũng không quản bọn họ nữa, thịt nướng trên quầy hàng của nàng cơ bản đã được thực khách thưởng thức sạch sẽ, vì thế nàng cùng Tần Trung tiếp tục nướng thịt. Thịt dê và cánh gà nướng đã hết, lần này các nàng nướng ngô, sụn gà và gân bò. Tần Trung đã tìm hiểu kỹ cách nướng thịt nên Đường Nguyễn Nguyễn giao sụn gà và gân bò cho hắn cùng Thải Bình đảm nhiệm, còn bản thân chuyên tâm làm ngô nướng. Nàng lấy ra một vài bắp ngô đã ngâm qua nước rồi đặt trong một cái bát lớn, ngô có màu sắc rất tươi mắt, từng hạt bắp đều tăm tắm màu vàng ươm, nhìn qua vô cùng hấp dẫn. Nàng lấy qua xiên ra rồi dùng sức đâm vào trong lõi ngô, bắp ngô cũng ngoan ngoãn cắm vào que xiên nhọn, chỉ chờ lát nữa đi biểu diễn trên ngọn lửa.

Do trên bắp ngô có rất nhiều khe hở, nếu vừa nướng vừa rưới nước sốt thì không được đồng đều đậm vị nên Đường Nguyễn Nguyễn đã chuẩn bị gia vị trước. Nàng đổ nước tương, giấm, mật ong, bột ớt, bột tiểu hồi… Vào bát, sau đó còn thêm một chút hương vị hạt tiêu trắng rồi hòa quyện lại thành một bát nước sốt đậm đà. Nàng lấy một cái chổi nhỏ quết từng chút nước sốt này lên trên bắp ngô, hạt ngô vàng ươm thấm đầy nước sốt nên hơi đổi sắc, nhìn qua đã thu hút hơn nhiều. Sau đó, nàng đặt ngô lên lửa và bắt đầu nướng. Một hàng ngô nằm chỉnh tề trên vỉ được nàng thay phiên xoay vòng mà nướng, chỉ chốc lát sau, mùi ngô đã toả ra, rất dễ dàng chín. Nàng một bên nướng ngô, một bên tính toán thời gian, còn có mười lăm phút… Vũ khí bí mật sao còn chưa tới?

……

Minh Sương đã phát xong thịt dê xiên nướng, nàng không chần chờ nữa mà chạy thẳng từ đường chính trở về khu Đông Nam. Trước cửa khu Đông Nam, Tần Tu Dao cũng định trở về vị trí Ất tự.

“Tứ tiểu thư!” Minh Sương mở miệng gọi. Tần Tu Dao quay đầu lại nhìn, cười tủm tỉm nói: “Ngươi đã trở lại rồi sao? Kết quả thế nào?”

Minh Sương nói: “Vừa rồi nô tỳ có dẫn một số người tới đây, còn nhận được mấy thẻ bài… Nô tỳ đang mang chúng về cho phu nhân.”

Tần Tu Dao sờ sờ tay áo rồi nói: “Ở đây ta cũng có mấy thẻ bài, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau trở về đi!”

Hai người gật đầu, vội vàng cùng nhau chạy về quầy hàng.

“Tẩu tẩu, các tỷ muội đã trở lại!” Tần Tu Dao còn chưa tới quầy hàng thứ hai của Ất tự đã hưng phấn gọi lớn lên. Nàng mặc hồng y, dáng vẻ hoạt bát còn thêm vài phần sức sống, Mạc Lâm trực ở một bên không khỏi đưa mắt nhìn lại. Chỉ thấy nàng lấy mấy tấm thẻ từ trong tay áo, đưa cho Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Tẩu tẩu! Tẩu xem này, đây là chiến lợi phẩm của muội!”

Minh Sương cũng không cam lòng yếu thế, nàng ấy nói: “Còn có của nô tỳ, nô tỳ cũng có!”

Thẻ bài của hai người cộng lại với nhau, ước chừng có mười hai tấm, cộng thêm mười lăm tấm ban đầu trên cột cờ quầy hàng thứ hai Ất tự thì đã có hai mươi bảy thẻ bài! Khoảng cách với vị trí đầu tiên của Ất Tự chỉ có hai tấm nữa!

Quận vương phi cách vách vừa nhìn thấy, không khỏi có chút sốt ruột, nàng ta trừng mắt nhìn Triệu Dương Danh một cái, nói: “Người ta còn biết đi ra ngoài kéo khách! Vậy mà ngươi lại vô dụng thế này, không chỉ ở đây chờ đợi, còn hại chúng ta bị cảnh cáo hai lần!”

Triệu Dương Danh lộ ra vẻ mặt nghẹn khuất, miệng hắn cũng mím chặt, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Đệ đã rất cố gắng… Tỷ tỷ, tại sao lúc nào tỷ cũng không hài lòng?”

Quận vương phi kia lại nói: “Ngươi khiến việc này thành ra như vậy, ta hài lòng làm sao được? Còn chưa tới một khắc đồng hồ là kết thúc, nếu ngươi không thể giữ vững vị trí đầu tiên đến giây phút cuối cùng thì đừng nhận ta là tỷ tỷ!”

Triệu Dương nghe thanh thấy vậy thì kinh ngạc mở mắt ra, hắn hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ nói cái gì vậy?”

Quận vương phi lạnh lùng nói: “Ta nói, ta không cần một đệ đệ phế vật.”

Triệu Dương Danh nghe xong lời này, trong lòng có vài phần bị thương, hắn nắm chặt nắm tay, cuối cùng cũng không nói gì. Ngay khi hai người giằng co thì nghe thấy một trận huyên náo…

“Ngay phía trước, chúng ta đi nhanh lên!”

Triệu Dương Danh ngẩng đầu nhìn thì phát hiện là một đám thiếu niên đi đến, thiếu niên cầm đầu kia, trời sinh anh tuấn, rất là đẹp trai. Hắn giơ tay chỉ một cái rồi nói: “Quầy hàng của Tam thẩm ta ở ngay trước mặt!”

Phía sau hắn có một đám thiếu niên tới nữa, đoàn người đều là từ Thái Học đến đây.

Phía sau Thanh Hiên, có một vị thiếu niên đang đi cùng, thiếu niên mặc một thân cẩm y thường phục, trên mặt như mỹ ngọc, khó nén được phong tư trác tuyệt. Hắn mỉm cười, nói: “Gấp gáp gì chứ, không phải là tới rồi sao?”

Một đám người rầm rầm chạy tới, rốt cục cũng đi đến đầu phố Ất tự ở khu Đông Nam. Triệu Dương Danh vừa nhìn thấy nhiều người như vậy thì vui mừng khôn xiết, vội vàng quát: “Mau! Ngăn cản họ, họ không treo thẻ cho chúng ta cũng không quan trọng, nhưng không thể để cho họ bỏ phiếu cho nhà tiếp theo!”

“Chư vị! Hãy vào quầy hàng đầu tiên của Ất tự chúng ta để nếm thử phi lê cá! Là Vương phi Kiềm Nam Quận vương phủ tự tay làm đo! Vừa tươi vừa mới!” Triệu Dương Danh ra sức giới thiệu. Thanh Hiên khoát tay áo, nói: “Đa tạ, không cần! Chúng ta muốn đến nhà thứ hai.”

Triệu Dương Danh vừa nghe thấy vậy thì có chút sốt ruột, nói: “Tiểu công tử đừng đi! Nếm thử phi lê cá của chúng ta trước rồi đi cũng không muộn… ”

Thanh Hiên ý chí kiên định, nói: “Không cần.”

“Không được!” Triệu Dương Danh có chút nóng nảy, một tay bắt lấy cánh tay Thanh Hiên. Tần Trung lập tức xông tới, nói: “Ngươi buông tiểu công tử nhà ta ra!”

Thanh Hiên lập tức bị một đại hán chế trụ, không khỏi có chút hoảng hốt, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Trung nói: “Triệu công tử này cả buổi sáng chỉ biết ức hiếp người khác, ngăn cản đại bộ phận thực khách đến khu Đông Nam, nhất định phải bỏ phiếu cho bọn họ xong mới có thể đi nơi khác được!”

Thanh Hiên nhíu mày nói: “Ta không có khả năng bỏ phiếu cho các người! Ngươi mau buông ta ra!”

Triệu Dương Danh thấy thời gian không còn nhiều, hắn muốn kéo dài thêm chút thời gian nên cùng hai gia đinh ngăn ở giữa đường, vô lại nói: “Các ngươi đi đâu thì đi, nhưng thẻ bài phải đưa cho chúng ta!”

Đúng lúc này, một vị cẩm y tiểu công tử phía sau Thanh Hiên nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Không nghĩ tới, hiện giờ Kiềm Nam Quận vương phủ còn xuất hiện nhân tài bậc này?”

Ngữ khí có chút khinh thường.

Triệu Dương Danh nghe được thì sửng sốt, Quận vương phi kia lại đứng lên nói: “Tiểu tử chưa mọc đủ lông tóc này từ đâu ra vậy, lại dám bất kính với Kiềm Nam Quận vương phủ chúng ta?”

Thiếu niên áo gấm kia ngước mắt lên, sắc mặt bình tĩnh lại có khí thế, hắn chậm rãi nói: “Vị này, chắc hẳn chính là Kiềm Nam quận vương phi?”

Nữ tử kia hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý. Triệu Dương Danh nghiêm mặt nói: “Thấy Vương phi còn không tới hành lễ? Nếu bất kính với tỷ tỷ ta, ta cũng không tha cho ngươi!”

Thiếu niên kia mỉm cười, nói: “Hôm qua ở trên đại điện, bổn cung thấy Quận vương đối với phụ vương ta cũng tất cung tất kính, vốn tưởng rằng là người kính cẩn thủ lễ, không nghĩ tới Vương phi cùng với đệ đệ lại ngang ngược như vậy, khó trách Kiềm Nam có người chạy tới Đế Đô cáo ngự trạng, nói các ngươi ở Kiềm Nam ức hiếp dân chúng, nháo loạn đến mức dân chúng lầm than. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên lời nói không sai.”

Triệu Dương Danh còn có chút sững sờ, mà sắc mặt Quận vương phi lại thay đổi liên tục, nàng ta cảnh giác đứng lên, nói: “Ngươi, ngươi là ai?”

Thanh Hiên đứng ở một bên cao giọng nói: “Vị này chính là Thái Tử điện hạ đương triều.”

Tất cả mọi người đều kinh hãi sau đó nhao nhao quỳ xuống hành lễ. Triệu Dương Danh biết mình đụng phải tổ ong nên cũng lập tức run rẩy quỳ xuống, liên tục tạ lỗi: “Tiểu nhân có mắt không tròng… Dám đụng tới Thái Tử điện hạ, mong Thái Tử thứ tội!”

Chỉ thấy mặt Thái Tử không đổi sắc, hắn nhẹ giọng gọi: “Phán quan ở đâu?”

Mạc Lâm ở một bên nhìn hồi lâu, biết lúc này đến phiên mình xuất hiện thì lập tức đứng ra: “Thái Tử điện hạ có gì phân phó?”

Thái Tử trầm giọng: “Kiềm Nam Quận vương phủ này tham gia Mỹ Thực Lệnh mà không làm việc theo quy củ, vậy thì nên làm gì?”

Mạc Lâm mỉm cười, đáp: “Hồi Thái Tử điện hạ, hiện giờ bọn họ phạm sai lầm lần thứ ba, theo lý thì phải hủy bỏ tư cách dự thi.”

“Cái gì?” Kiềm Nam Quận vương phi biến sắc, nói: “Thái Tử điện hạ nương tay!”

Sắc mặt Thái Tử vẫn lạnh nhạt như trước: “Các ngươi hãy mau chóng thu thập đồ đạc rồi đến cung chờ Quận vương gia đi, thế nhưng chưa chắc các ngươi có thể đợi được hắn, dù sao khả năng cao là hắn sẽ bị đưa đến Đại Lý tự chờ thẩm vấn.”

Quận vương phi nghe xong lập tức sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa ngồi bệt trên mặt đất. Triệu Dương Danh cũng lộ ra vẻ mặt kinh hoảng: “Tỷ tỷ! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chúng ta phải làm sao đây?”

Quận vương phi lập tức khóc lớn lên: “Làm sao ta biết được! Tất cả đều tại ngươi! Đang yên đang lành đi chọc giận Thái Tử làm gì?”

Triệu Dương Danh ngẩn ra, lập tức không thể nhịn được nữa mà nói: “Chuyện gì xảy ra đều là lỗi của ta sao? Nếu ta không làm được thì vì sao ngươi lại ép ta đi làm?”

Hai mắt hắn đỏ bừng, tức giận bỏ lại Quận vương phi rồi xoay người rời đi. Quận vương phi sửng sốt, cũng cảm thấy mất mặt đến cực điểm, nàng ta hung hăng nói với gia đinh: “Còn sửng sốt làm gì nữa! Không đi mau!”

Người ở vị trí đầu tiên của Ất tự đều ủ rũ đi theo Quận vương phi. Mọi người thấy thế thì hận không thể sảng khoái vỗ tay!

Lúc này, Thanh Hiên vội vàng nói: “Thẩm thẩm! Chúng con không đến trễ chứ?”

Thời gian không đến một khắc đồng hồ nữa là kết thúc nên Thanh Hiên cao giọng nói một tiếng: “Chúng ta lấy thẻ bài ra trước đi!”

Dứt lời, các học sinh cùng với Thái Tử đều đưa thẻ bài cho Đường Nguyễn Nguyễn.

Đường Nguyễn Nguyễn cười tủm tỉm nói: “Vẫn là ‘vũ khí bí mật’ lợi hại!”

Dứt lời, nàng bưng ra một đĩa thịt nướng lớn rồi nói: “Tất cả mọi người đều vất vả rồi, mau đến ăn chút gì đi!”

Tại thời điểm này, trong số các học sinh đột nhiên một cái đầu nhỏ đáng yêu: “Thẩm thẩm!”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức kinh hỉ nói: “Thất công chúa?”

Thái Tử cũng kinh ngạc lên tiếng: “Nguyên Đình? Sao muội lại ở đây?” Hắn vội vàng nói: “Thấm tần nương nương không tìm thấy muội, khẳng định sẽ rất sốt ruột!”

Nguyên Đình lè lưỡi, nói: “Muội đi rồi nhanh chóng trở về, sẽ không bị mẫu phi phát hiện! Vừa rồi muội thấy Thái Tử ca ca cùng Thanh Hiên ca ca đi về phía này nên nghĩ nhất định là tới tìm thẩm thẩm, cũng may mà muội thông minh cho nên đi theo tới đây… Hì hì…”

Tiểu cô nương lộ ra vẻ mặt đắc ý, cười đến mức khuôn mặt vừa tròn trịa vừa mịn màng, vô cùng đáng yêu. Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Tiểu miêu miêu! Thôi nào, thẩm nướng cho con một bắp ngô không cay, được chứ?”

Nguyên Đình vui vẻ vỗ tay, nói: “Thật tốt quá! Đa tạ thẩm thẩm!”

Vừa rồi thịt nướng sẽ có vị cay, Nguyên Đình còn nhỏ nên không được ăn các món cay, Đường Nguyễn Nguyễn muốn nướng giúp nàng một bắp ngô quết bơ không cay.

Đưa Nguyên Đình vào quầy hàng ngồi, Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại đón nhận ánh mắt của Thái Tử. Nàng hơi gật đầu, cười nói: “Thái Tử điện hạ.”

Thái Tử thoáng có vài phần áy náy, thấp giọng nói: “Tần phu nhân, lần trước ta… Không cố ý che giấu danh tính.”

Đường Nguyễn Nguyễn không để ý lắm, nàng nói: “Ta sớm biết ngươi không phải người bình thường… Lại không nghĩ tới người chính là Thái Tử… Tuy rằng người không phải đệ đệ của Hạo Tường, nhưng lời đã nói vẫn tính như thường chứ?”

Thái Tử sửng sốt, nói: “Cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn thì thầm: “Rảnh rỗi đến phủ chúng ta, ta sẽ làm đồ ăn ngon cho mọi người thưởng thức!”

Thái Tử nghe xong, ôn nhu đáp lại: “Được!”

Hai người nhìn nhau cười giống như tỷ đệ, đơn giản thuần túy.

Thái Tử cùng một đám thiếu niên vui vẻ ngồi lên vị trí đầu tiên của Ất Tự, Thanh Hiên bắt đầu phân phát mỹ thực cho bọn họ, hắn vui vẻ giới thiệu: “Đây là sụn gà nướng! Đây là ngô nướng, đây là sườn nướng… Đây là cà tím nướng… ”

Sở dĩ hắn đợi đến bây giờ mới tới chính là vì chờ Thái Học tan học, sau đó kéo các đồng môn tới. Tam Hoàng tử Mẫn Nguyên Khánh cũng đi theo, hắn có chút do dự nhìn những món ăn này, lẩm bẩm nói: “Ăn cái nào trước mới tốt đây?”

Thanh Hiên biết hắn luôn thiếu quyết đoán, vì thế đề nghị: “Tam Hoàng tử, không bằng nếm thử sườn nướng trước đi?”

Tam Hoàng tử nhìn hắn một cái, hỏi: “Cái này… Có ngon không?”

Thanh Hiên cười cười, nói: “Trù nghệ của Tam Thẩm ta, điện hạ cứ yên tâm đi!”

Tam Hoàng tử Mẫn Nguyên Khánh thấy hắn chắc chắn như thế thì gật gật đầu rồi cầm lấy một chuỗi sườn nướng lên, chỉ thấy món này là thịt được cắt mỏng, cầm lên còn thấy xèo xèo, mặt trên dính các loại gia vị như ớt bột, tiểu hồi, ngửi một cái đã thấy thịt thơm ngát xông vào mũi. Mẫn Nguyên Khánh thấy người nào cũng đang thưởng thức món ngon, vì thế cũng tự mình lấy thịt nướng bỏ vào miệng… Bên trong thịt mềm, còn bên ngoài được nướng đến hơi cháy, răng cắn nhẹ nhàng xé một cái, thịt sườn cực kỳ non mềm đã theo thớ thịt mà tách ra, vừa chạm vào đầu lưỡi đã thấy gia vị nồng đậm khơi dậy trong khoang miệng, trong mặn cay còn có mùi hương đặc trưng của món nướng, làm cho người ta muốn ngừng không được. Tam Hoàng tử mới ăn một miếng đã vội vàng mở miệng nói: “Thanh Hiên… Ngươi vừa nói đây là món gì?”

Thanh Hiên nhìn lại, nói: “Là sườn nướng, điện hạ thấy sao?”

Tam Hoàng tử dường như hạ quyết tâm gì đó, quả quyết nói: “Cho ta thêm mười xiên!”

Thanh Hiên sửng sốt, cười nói: “Được được, ta hỏi thẩm Tam xem còn nhiều như vậy không!”

Ngô của Nguyên Đình còn chưa chín nên nàng chỉ có thể trông mong nhìn các ca ca này ăn, nàng nuốt nước miếng, hỏi: “Thái Tử ca ca, món nào ngon nhất vậy?”

Thái Tử tao nhã lột xương gà nướng giòn ra khỏi tăm tre, hắn dùng đũa gắp lên nhấm nháp, nói: “Đều rất ngon… Không, món này mới ngon nhất.”

Nguyên Đình nhìn thoáng qua sụn gà nướng mà hắn chỉ rồi yên lặng gật gật đầu, nàng lặng lẽ nhảy xuống chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Đường Nguyễn Nguyễn, thấp giọng nói: “Thẩm, thẩm có thể nướng cho ta một ít sụn gà được không? Ta muốn lấy vào hộp thức ăn.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ nàng muốn mang về cho Thấm tần và Lục Hoàng tử Mẫn Nguyên Thanh thì gật gật đầu, đáp: “Được, để ta làm cho Thất công chúa!”

Nguyên Đình nheo mắt cười: “Thật tốt quá! Hì hì…”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười đưa ngô vừa nướng cho nàng, nói: “Ngô của người đã chín rồi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Đình đỏ bừng, nàng tràn đầy chờ mong, nói: “Đa tạ thẩm! Thẩm là tốt nhất!”

Nàng nâng xiên ngô nướng vàng rực rỡ lên, vui vẻ trở lại chỗ ngồi của mình. Thái Tử thấy nàng lấy ngô thì hỏi: “Ngô này của muội dường như không giống với những bắp ngô nướng khác.”

Nguyên Đình gật đầu, nói: “Đây là ngô quết bơ, thẩm nói là đặc biệt làm cho muội ăn, cái này không cay đâu!”

Nàng mở cái miệng nhỏ nhắn lộ hàm răng nhỏ trắng thoáng cái đã cắn mấy hạt ngô, bơ trên ngô này có hương vị vô cùng đậm đà, vừa ngọt vừa ấm, thoáng cái đã thoả mãn tiểu công chúa!

Nguyên Đình kinh hỉ hô lớn: “Ôi! Thẩm thẩm, ngô nướng rất ngon! Sao lại ngọt như vậy?”

Giọng nói của tiểu công chúa cũng giống như ngô quết bơ, ngọt ngào thấm vào ruột gan. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nàng, cười vô cùng dịu dàng.

Lúc này, tiếng chuông vang lên báo hiệu vòng đầu tiên của so đấu mỹ thực đã kết thúc…

Tần Trung đưa tất cả thẻ bài treo lên cao cao, chờ phán quan tới đếm. Mạc Lâm dẫn Bạch Tùng đi một vòng, đầu tiên là thống kê xong số lượng thẻ bài trên phố Giáp tự khu Đông Nam, sau đó mới đến phố Ất tự. Bởi vì vị trí đầu tiên đã bị cấm nên Tần Tu Dao vừa nhìn thấy bọn họ đi tới đã vui vẻ vẫy tay với hắn: “Mạc đại nhân! Mau đến đếm thẻ của chúng ta!”

Sắc mặt Mạc Lâm đỏ lên, hắn ho nhẹ một tiếng: “Tới đây.”

Đường Nguyễn Nguyễn đưa tất cả tấm thẻ bày ra trước mặt phán quan theo quy định, Mạc Lâm một bên đếm, Bạch Tùng một bên ghi chép.

“Hai mươi chín, ba mươi… Tổng cộng có ba mươi mốt thẻ bài!” Mạc Lâm đếm xong cũng có chút cao hứng. Số thẻ bài nhiều nhất của khu Đông Nam này trước mắt thuộc về phủ Trấn Quốc tướng quân, mấy người cao hứng vô cùng. Tần Tu Dao vội vàng hỏi: “Đại nhân, chúng ta có thể thăng cấp vòng tiếp theo không?”

Mạc Lâm mỉm cười, nói: “Còn phải đếm xong phía sau mới biết được…”

Tần Tu Dao cảm thấy có chút mất mát gật đầu, nói: “À… Đa tạ Mạc đại nhân.”

Mạc Lâm thấy thần sắc nàng tối hơn vài phần, trong lòng không khỏi rung động, nói: “Cô nương không cần gấp gáp… Ta cảm thấy các người vẫn rất có cơ hội…”

Tần Tu Dao nghe vậy thì ánh mắt lại sáng lên, nàng nói: “Thật sao?” Nàng cười: “Vậy thì ta chờ đợi tin tức của ngài!”

Mạc Lâm thản nhiên cười cười, hắn gật gật đầu với bọn họ rồi đi tới nhà tiếp theo.

Nhà kế bên Ất tự thì rất ít thẻ bài, Mạc Lâm đếm đơn giản rồi báo số: “Bảy tấm.”

Trương Sở Di kia lộ ra vẻ mặt không vui, ngay cả tiếp đón phán quan cũng lười. Lý phu nhân liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nói: “Thua thua thua, kỹ năng của mình không bằng người ta, còn không chịu nổi sao?”

Khóe miệng Trương Sở Di vẫn căng thẳng, nàng ta xoay người trốn về phía sau bếp.

Mặc dù vòng đầu tiên đã kết thúc, nhưng bên này Đường Nguyễn Nguyễn thấy mọi người vẫn đang ăn uống vui vẻ nên cùng Tần Trung tiếp tục nướng thịt cho bọn họ ăn, bận rộn vô cùng. Một đám người náo nhiệt làm cho bầu không khí cũng sôi nổi hơn. Tuy nhiên, các nàng cũng không biết rằng có người nào đó đang núp trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào mọi cử chỉ và hành động của mình.

“Tử Vân cô nương, tiểu thư mà ngươi nói… Có phải là người đó không?” Đệ đệ Của Thấm tần là Phương Quyền cùng với cung nữ Tử Vân trốn ở một bên, nhìn về phía quầy hàng Ất tự. Trên mặt hắn đang vô cùng kích động cùng khát vọng khó có thể diễn tả thành lời, hắn không thể tin nhìn về phía Tần Tu Dao. Tử Vân dựa theo Âm quý nhân dặn dò sau đó thấp giọng nói: “Không sai, vị hồng y cô nương kia chính là Tứ tiểu thư phủ Trấn Quốc tướng quân, Tần Tu Dao.”

Phương Quyền tấm tắc khen ngợi, nói: “Ta lại không biết, thứ tỷ của ta… A không, Thấm tần nương nương đối với ta tốt như thế, nguyện ý đem Tứ tiểu thư phủ Trấn Quốc tướng quân mai mối cho ta?”

Tử Vân cố gắng cười, nói: “Đúng vậy, Thấm tần nương nương rất thương Phương công tử. Chỉ là Thấm tần nương nương muốn hầu hạ Hoàng thượng và phải chiếu cố Hoàng tử Công chúa cho nên thật sự không rảnh phân thân gặp người, vì thế mới để cho Âm quý nhân an bài việc này…”

Phương Quyền ung dung nhìn lại một thân cẩm bào màu bạc lấp lánh của mình thấy có chút hài lòng, nói: “Vậy còn chờ gì nữa? Gia thế tiểu thư tốt như vậy, lại còn mỹ mạo tuyệt luân, chúng ta nhanh chóng tiến lên gặp mặt nàng đi!”

Hai mắt hắn phát ra hào quang của kẻ tham lam, dứt lời còn muốn xông lên. Tử Vân nhanh tay lẹ mắt, vội vàng kéo hắn lại, nói: “Phương công tử! Không thể!”

Phương Quyền nhíu mày, hắn đã vô cùng khẩn cấp, nói: “Vì sao?”

Tử Vân suy nghĩ một chút mới nói: “Dù sao Tần tiểu thư cũng là tiểu thư khuê các, nếu Phương công tử tùy tiện đi tới tự báo gia môn thì có vẻ đường đột quá! Nam nữ gặp nhau vốn là chuyện bí mật, thành hay không cũng không tiện sớm cho mọi người biết… Phương công tử ngàn vạn lần đừng lên tiếng!”

Phương Quyền vội vàng hỏi: “Ta biết, nhưng tiếp theo phải làm thế nào?”

Tử Vân mỉm cười đáp lại hắn: “Hôm nay Mỹ Thực Lệnh kết thúc, chủ tử nhà ta sẽ tìm một chỗ thuận tiện ở hậu cung để cho hai vị gặp mặt, Phương công tử không cần gấp gáp…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.