Tiêm Bạch Thâm Uyên

Chương 27: Khu rừng thủy tinh



“Ta thu hồi lời hứa lúc trước, nếu để ta bắt được tên Andrew Keith kia, ta nhất định phải giết hắn.”

“Ngươi mới rồi còn nói, muốn giao cho cảnh sát xử lý.”

“Tính cách của ngươi thật khiến ta phát điên, chẳng lẽ ngươi là vệ sĩ của Andrew Keith, tại sao chú ý an toàn của hắn như thế, bây giờ là thời điểm sống chết…”

“Nhưng ngươi còn chuyện muốn hỏi hắn, nhớ không?”

____

“Cậu không nhận ra tôi sao? Arthur?”

Oscar nhìn người thanh niên này hỏi: “Chúng ta từng gặp nhau, sáu năm trước, trong nhà Andrew Keith.”

Hô hấp của Arthur từ trạng thái gần như biến mất đột ngột gấp gáp, phập phồng như muốn xé toạc lá phổi mình, chằm chằm nhìn đôi mắt Oscar.

“Phải.” Y một bên thở dồn một bên nói: “Tôi nhớ rồi, anh là Oscar Sammul cảnh quan, lúc đó anh cứu tôi, ôm tôi đã lòi cả trực tràng ra ngoài lên xe cứu thương.”

“Tôi xin lỗi khiến cậu phải nhớ lại chuyện này, nhưng đây là bất đắc dĩ, Arthur, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

“Xin mời.”

Oscar dùng ngón tay đỡ trán, hắn suy ngẫm một hồi mới nói: “Tôi biết cậu hận Andrew Keith thấu xương, hắn gần đây đã ra tù…”

“Xin nói trọng điểm.”

“… Được, Andrew Keith dính líu đến vụ án … giết người hàng loạt, cảnh sát đang muốn truy bắt hắn, có một cảnh sát sau khi tiếp cận hắn thì mất tích, chúng tôi ở hiện trường phát hiện… Có người đột nhập ngoài ý muốn.” Oscar cẩn thận lựa chọn ngôn từ, một bên chú ý biểu hiện Arthur một bên nói: “Hắn đến giết Andrew, rất có thể là một sát thủ… Arthur, cậu biết hắn là ai không?”

“Sammul cảnh quan, anh đang hoài nghi tôi mướn sát thủ giết Andrew Keith?”

Oscar im lặng không nói, nhưng hắn bày tỏ ngầm thừa nhận.

“Tại sao là tôi? Gã hại người không ít, tại sao anh chỉ cho rằng tôi muốn giết gã?”

“Bởi vì người bị hại toàn bộ đều đã chết, bọn họ không cách nào báo thù cho mình, người nhà bọn họ hoàn toàn không biết hung thủ là ai, Arthur, cậu là người sống sót duy nhất cũng là người tổn thương sâu sắc nhất, cho tôi biết, sát thủ cậu tìm là ai, tôi phải đi đâu để tìm Andrew Keith, nói cho tôi biết tên của sát thủ, nhãn tuyến của hắn, người đại diện của hắn, gì cũng được, xin cậu hãy cho tôi biết, Arthur, cậu chỉ chần chừ thêm chốc lát, rất có khả năng hại chết một cảnh viên ưu tú, Andrew Keith tiếp tục tự do ngoài vòng pháp luật, đó không phải điều cậu mong muốn trông thấy.”

Gương mặt Arthur không chút biểu cảm, nhưng Daisy bên cạnh nắm chặt tay y.

“Nếu tôi cho anh biết, kết quả sẽ ra sao?”

“Xin yên tâm, tôi không phải người không biết suy xét tình hình, chỉ cần sát thủ kia không gây án trước mặt tôi, tôi sẽ không làm gì hắn ta cả, tôi cũng sẽ không nói tin tức lấy từ chỗ cậu.” Oscar nhìn đôi mắt nhạt màu của Arthur: “Tôi chỉ muốn tóm được Andrew Keith, như vậy là đủ rồi.”

Arthur dời tầm mắt, y bảo Daisy lấy tấm card màu lam trong ngăn tủ, bên trên vẽ một con chim ưng màu trắng.

“Cầm cái này đến tiệm mô hình Constance tìm Luppy Troisi, đừng để người khác biết thân phận của anh.”

Oscar đón lấy, hắn chân thành nói tiếng cảm ơn, sau đó đứng dậy nói: “Tôi cam đoan với cậu, nhất định sẽ cho cậu nhìn thấy Andrew Keith ngồi trên ghế điện!”

Thời tiết quả nhiên bắt đầu chuyển biến xấu. Tầng mây dày dặc bao trùm bầu trời, điềm bất lành đè nặng bên trên khu rừng. Hơi thở Mike nặng nhọc, y cảm giác chân mình đang ghì xuống, mỗi một bước đi như có người nào đó ra sức lôi kéo, dường như muốn lôi cả người y xuống đất.

Allen tiếp tục đi về trước, hắn vừa đi vừa kiểm tra vết bùn đất. Andrew và Donald cũng không chạy quá xa, bọn chúng có lúc để lại dấu chân rõ rệt mới mẻ, có lúc bởi vì được che đậy mà biến mất, kẻ chạy trốn càng nắm giữ lợi thế hơn kẻ truy đuổi, thế nhưng bọn chúng phải chịu đựng áp lực tinh thần rất lớn.

“Mất phương hướng rồi sao?”

Mike dùng tay vịn thân cây nhìn hắn.

Allen đang kiểm tra vết bùn trên mặt đất, sau đó xác định vết bùn mới xáo trộn kia là do động vật gây ra.

“Thật đáng tiếc, đúng vậy, dấu chân chỉ đến đây.”

“Nhưng bọn chúng không thể đến đây biến mất.”

“Đúng thế.” Allen thẳng người, ánh mắt hắn nhanh chóng quét một vòng xung quanh: “Bọn chúng có thể đi về phía trước, có lẽ tách ra, nhưng không dừng lại.”

Ngón tay Mike đặt trên cò súng lục: “Còn một khả năng khác… Bọn chúng ở gần đây.”

Bầu trời đen kịt chợt lóe ánh bạc chói mắt, bọn họ bại lộ dưới tia chớp, theo sau truyền đến tiếng sấm rền vang dội. Mike dùng sức đẩy Allen ra, trong khung cảnh sấm chớp hòa lẫn tiếng súng, một phát đạn xuyên qua giữa bọn họ bắn vào cây khô sau lưng, ngay sau đó một loạt viên đạn liên tiếp quét tới, Mike dùng tay chống đất lùi về sau thân cây, có nhiều lần, vài viên đạn gần như bắn trúng chân y.

Trong nháy mắt, mưa to như trút xối xuống, màn mưa không thể phân biệt cản trở tầm nhìn của y và Allen, kể cả kẻ địch chung của bọn họ.

Tiếng súng lập tức ngừng lại.

“Mưa rất đúng lúc.”

Bọn họ gặp nhau sau thân cây, Allen nói: “Chúng ta phải rời khỏi đây trước, mưa to quá, ta không tìm được vị trí của bọn chúng.”

“Bọn chúng cũng vậy.”

“Đúng thế, sau tia chớp tiếp theo chúng ta đi, Chúa phù hộ, xin đừng đánh trúng cái cây này.”

Mike trong màn mưa nói: “Ngươi thật đúng là một tín đồ ngoan đạo.”

Rất nhanh, lại một tia chớp chói lóa rợp kín phía trên khu rừng, sau khi ánh sáng biến mất bọn họ đồng thời bật dậy, chạy thẳng vào màn đêm đen kịt, tiếng sấm cùng tiếng mưa như trút che đậy hành động bọn họ.

“Ta thật không rõ tên biến thái Andrew mò đâu ra lắm vũ khí như vậy.”

“Bên mình tội phạm luôn có rất nhiều vũ khí, điểm này ngươi hẳn phải biết rất rõ chứ.”

“Ngược lại nghe như câu châm biếm.”

“Rất vui ngươi nghe ra hàm nghĩa trong nó.”

Allen chầm rãi dừng lại, nghỉ ngơi đằng sau một mỏm đá, dưới ánh chớp sắc mặt Mike nhìn như càng trắng bệch, bọn họ chính thức bắt đầu chơi trò chơi rừng rậm cùng Andrew, đôi bên đều có vũ khí mạnh mẽ, chỉ xem ai có thể kiên trì đến cùng.

“Ta thu hồi lời hứa lúc trước, nếu để ta bắt được tên Andrew Keith kia, ta nhất định phải giết hắn.”

“Ngươi mới rồi còn nói, muốn giao cho cảnh sát xử lý.”

“Tính cách của ngươi thật khiến ta phát điên, chẳng lẽ ngươi là vệ sĩ của Andrew Keith, tại sao chú ý an toàn của hắn như thế, bây giờ là thời điểm sống chết…”

“Nhưng ngươi còn chuyện muốn hỏi hắn, nhớ không?”

“Hừm…”

Allen vuốt mặt, lau đi bọt nước trên mặt: “Chúng ta tìm một nơi trú mưa trước đã.”

Hắn bắt đầu im lặng không nói chuyện của mình, Mike chậm rãi đuổi theo hắn, mưa to xối xả liên tục không ngớt trút xuống đỉnh đầu bọn họ, y cảm giác đôi chân mình ngày càng nặng trĩu.

Mike cật lực gạt bỏ chuyện này, y hy vọng chuyện y đang lo lắng đừng xảy ra, nhưng hô hấp bản thân càng lúc càng nồng đậm, tầm nhìn cũng bắt đầu có phần mơ hồ, y cảm giác toàn thân buốt lạnh.

“Ta bắt đầu nhớ nhung canh rau của Andrew rồi.”

Giọng Allen ngắt quãng từ phía trước truyền lại, Mike gần như không nghe hết được.

“Ngươi nói gì cơ?”

“Ta nói, ta cảm thấy đói bụng rồi, nếu có một bát canh nóng, cảm giác đó nhất định tuyệt vời.”

“Đúng vậy… canh nóng.”

Mike phấn chấn lên chút, Allen men theo nham thạch tìm được một sơn động nhỏ hẹp.

“Chỗ tránh mưa đêm nay, dù có hơi nhỏ, có điều ta hi vọng Andrew cũng có thể mò đươc đến đây, chúng ta có thể ôm cây đợi thỏ.”

Hắn để Mike vào trước, bản thân ở ngoài tìm vài lá cây che mưa. Có lẽ là một sơn động bị động vật nào đó bỏ hoang, cửa động dù rất nhỏ, bên trong ngược lại tương đối thoáng đãng, chỉ là một mảng tối mù, không nhìn thấy được gì.

Bọn họ nghe thấy âm thanh cử động, âm thanh hơi thở của đối phương, sau ánh chớp nhoáng lên cả hai đối diện nhìn nhau. Mike uể oải tựa đầu vào nham thạch sau lưng, quần áo thấm ướt dính sát trên người, khiến y cảm giác một trận co rúm.

“Hy vọng trước trời sáng sẽ tạnh mưa.”

Allen cảm thấy bó tay nói, mưa lớn đột ngột phủ xuống làm đảo loạn toàn bộ kế hoạch của hắn, không có củi khô sưởi ấm, không có lửa, thậm chí không cách nào tìm được thức ăn lót dạ, mưa to khiến nhiệt độ hạ thấp, thân thể cũng không ngừng lạnh dần.

Hắn dựa vào vách động nhìn bầu trời bên ngoài, chợt cảm thấy có lẽ nên nghe lời Mike, hành động mù quáng dẫn đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đây là tình huống chưa từng xảy ra. Allen nghe thấy hơi thở nặng nhọc của Mike, hắn không biết tại sao mình lại liều mạng truy đuổi Andrew, người trên tấm ảnh kia rõ ràng đã chết, vì sao lại còn thoải mái sống trên thế gian này.

Từ trong túi quần moi ra tấm ảnh bị nước mưa thấm ướt, trong khung cảnh tối đen siết chặt nắm tay, giống như muốn đem người trong ảnh bóp nát.

“Kia là ảnh của ai?” Giọng Mike từ trong truyền ra, dường như hô hấp có chút ngắt quãng.

“Không có gì, bạn cũ thôi.” Allen cất tấm ảnh, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh chớp nối tiếp nhau lóe sáng, hắn nói: “Ta hận đêm mưa có chớp.”

“Tại sao?”

“Rất khó nói.” Allen đáp: “Trao đổi giữa người với người thường không bắt được trọng tâm, bởi vì chúng ta không thân quen nhau, cho nên có vài chuyện không cách nào giải thích rõ ràng với ngươi được.”

Mike im lặng một lúc: “Giống như cách khu rừng thủy tinh, tuy rằng có thể trông thấy đối phương, lại không thể nào tiếp cận.”

“Ví dụ rất thú vị… Thế nhưng tại sao ngươi muốn nói chuyện với ta? Đây không giống tác phong của ngươi.”

“Ta chỉ là, không muốn ngủ…”

Allen nghe thấy câu này xoay đầu lại, trong bóng tối hắn thấy Mike, đợi đến khi tia chớp kế tiếp lóe lên, chiếu rọi khuôn mặt nhợt nhạt nhắm nghiền hai mắt kia.

“Có một chuyện, ta không biết có nên hỏi ngươi không.” Hắn cứ vậy nhìn Mike, chợt nói: “Bắt đầu từ hôm qua, ta đã chú ý, sắc mặt ngươi dường như không tốt lắm, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Mike không đáp, thân thể dựa bên vách đá chầm chậm ngã gục, trong ánh mắt sửng sốt của Allen ngã uống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.