Tiệm Bánh Bao Âm Dương

Chương 11



Người kia thấy Mộc Tử Dịch cười với mình, hơi ngừng một chút rồi lại gật gật đầu với cậu, sau đó nhìn về phía cầu thang.

Một vị đại ca lớn tuổi nhất trong dàn khách mời đứng ra chào hỏi: "Xin chào, xin hỏi cậu là?"

Người kia không nói gì, nghiêng người, để lộ ra đạo diễn tổ tiết mục sau lưng.

Chỉ thấy đạo diễn khụ một tiếng, trưng bộ mặt tươi cười nói: "Mọi người, đều ổn cả chứ?"

Không có ai nói chuyện, ông thử đổi chỗ cho bọn tui gặp quỷ thử xem! Bọn họ không nói gì, chẳng qua là vì tôn trọng nghề nghiệp thôi!

Chỉ có Mộc Tử Dịch cười nhạt nói: "Rất tốt"

Đạo diễn làm như không thấy vẻ mặt táo bón của mấy người khác, nói: "Vậy thì được. Đúng rồi, vị đại sư này là tôi mời đến giúp đỡ, lát nữa cậu ấy làm xong việc thì sẽ đi, không ảnh hưởng đến chúng ta ghi hình."

Đại sư...... Mấy người khác nhất thời hiểu rõ, mặc dù trong lòng vẫn còn thắc mắc làm sao tổ tiết mục lần này lại mời được đại sư nhanh như vậy, còn là lúc nửa đêm, nhưng trên mặt vẫn là khách khách khí khí mà gật đầu chào hỏi.

Nhưng cũng không có ai coi nhẹ vị nam tử trẻ tuổi này, dù sao Mộc Tử Dịch so với anh ta còn trẻ hơn, vậy mà không phải vừa ra tay liền đem quỷ vật thu thập đến thê thảm sao!

Thêm nữa, vị này khí tràng cùng rất cường đại...

Người kia cũng hơi gật đầu, coi như là đáp lại bọn họ. Sau đó anh đi lên lầu, nửa điểm cũng không khách khí.

Người ở dưới lầu theo bản năng nhìn về phía Mộc Tử Dịch, liền thấy Mộc Tử Dịch mặt không biểu tình nói: "Nhìn tôi làm gì."

Lý Tùng Tử có chút lo lắng: "Không đúng, quỷ vật kia là do cậu thu thập, cậu liền như vậy để người kia tùy ý đi lên? Vạn nhất người ta là tên lừa gạt hoặc người có ý xấu thì sao? Vạn nhất hắn ta bị quỷ vật kia gì gì đó hoặc đem quỷ vật thả ra hại chúng ta thì sao?"

Mộc Tử Dịch nhìn vẻ mặt hắn như thể đang nhìn một tên thiểu năng, mèo trong lòng cậu càng quá đáng hơn, trực tiếp xoay người hướng cái mông thịt về phía Lý Tùng Tử.

"Cậu là diễn đến nghiện hay là trời sinh đầu óc có bệnh? Người ta vừa mới đến, không có ai nhắc nhở ánh mắt liền khóa tại lầu hai, này còn chưa đủ để chứng minh bản lĩnh?"

"Lại nói, người này là tổ tiết mục mời tới, còn có thể không biết rõ sao!"

Đạo diễn tổ tiết mục mồ hôi lạnh đầy đầu: "Vẫn, vẫn chưa biết...."

"Hử?" Mộc Tử Dịch một mặt không dám tin.

Đạo diễn đau khổ nói: "Người này là trợ lý của tôi trên đường gặp phải, nói cậu ta vừa liếc một cái liền biết ngôi nhà này có vấn đề, vì vậy mới mời cậu ta tới."

Không nói Mộc Tử Dịch, mấy người khác đều sợ ngây người.

Có người ngạc nhiên nói: "Đạo, đạo diễn, cứ tùy tiện như vậy sao?"

"Không thì phải làm sao, này nửa đêm rồi còn muốn tìm ai ah!" Đạo diễn cũng khổ đến nói không nên lời, tổ tiết mục bọn họ lúc mới bắt đầu còn có tiền mời đại sư đến trấn thủ, chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp. Vậy mà hai kì trước căn bản không có đụng phải chuyện linh dị thần quái gì, cho nên sau đó, tất cả mọi người trong tổ tiết mục đều cho rằng thế giới này không có cái gì gọi là quỷ. Bởi vậy về sau ai cũng nghĩ không cần mời vị đại sư cao cao tại thượng thu phí theo giờ kia nữa.

Mộc Tử Dịch sắc mặt hơi trầm xuống, ôm mèo của mình đứng lên, không để ý đến tiếng gào của Lý Tùng Tử mà trực tiếp đi lên lầu hai.

Đi đến trước cửa căn phòng ở cuối hành lang lầu hai, Mộc Tử Dịch vỗ vỗ mèo mập nhỏ. Chỉ thấy nó vô cùng hiểu chuyện từ trong lòng ngực cậu nhảy lên, hai ba bước liền bò đến trên đầu Mộc Tử Dịch mà nằm xuống.

Mộc Tử Dịch lúc này mới vặn chốt cửa, đẩy ra.

Trong phòng, vị nam tử trẻ tuổi đẹp trai kia đang cầm một thanh tiểu đao, đem nhánh cây bạch đàn đóng ở bình tro cốt kia chặt đứt. Thấy Mộc Tử Dịch tiến vào, anh cũng không dừng lại, lại hơi gật gật đầu như chào hỏi, sau đó liền lấy ra một cái túi vải màu đen, đem bình tro cốt còn mang theo một đoạn cây bạch đàn bỏ vào trong.

Mộc Tử Dịchchậm rãi nói: "Đôi chủ tớ kia đâu?"

Người đàn ông lắc lắc cái túi đen, trên góc túi có một đồ án hình ngọn lửa màu đen nho nhỏ thoáng qua.

Mộc Tử Dịch nhìn qua, lại nói: "Dây của tôi đâu?"

Người đàn ông từ trong túi đen lấy ra một đoạn dây đỏ không dài lắm, đưa cho Mộc Tử Dịch.

Mộc Tử Dịch nhận lấy, sau đó chớp mắt một cái sợi dây đỏ trên tay cậu liền không thấy đâu nữa, vô ảnh vô tung.

Người đàn ông kia cũng không ngạc nhiên, cũng không có bộ dạng chột dạ gì khi tàng trữ vật riêng của người khác. Ánh mắt lại không nhịn được dừng lại ở con mèo mập trên đầu Mộc Tử Dịch.

Nhận thấy mèo mập nhỏ trên đầu có chút bất an, Mộc Tử Dịch vội vàng kéo tầm mắt của anh ta: "Nhân tiện làm quen một chút được không?"

Ánh mắt của người đàn ông quả nhiên quay lại trên người Mộc Tử Dịch, khẽ gật đầu: "Cố Cảnh."

Mộc Tử Dịch cũng học theo bộ dạng đó: "Mộc Tử Dịch."

Cố Cảnh lại gật đầu: "Tạm biệt."

"Để tôi tiễn anh." Mộc Tử Dịch nói. Cố Cảnh cũng không khách khí nữa, nói một tiếng cảm ơn, sau đó thu hồi túi vải đen, ra khỏi phòng.

Mộc Tử Dịch nói tiễn, chẳng qua chỉ là thuận miệng, từ lầu hai đưa xuống lầu một, ngay cả cửa lớn cũng không đưa tới.

Nhưng Cố Cảnh trước khi ra khỏi cửa vẫn nói với Mộc Tử Dịch: "Cảm ơn, tạm biệt."

Mộc Tử Dịch cũng rất tự nhiên, cùng với mèo nhà mình nói: "Tạm biệt."

Sau khi người đó rời đi, Mộc Tử Dịch mới đem mèo mập ôm vào lòng, lại ngồi xuống ghế sofa.

Lý Tùng Tử đi đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Aiz, người kia là như thế nào?"

Mộc Tử Dịch đầu cũng không ngẩng lên: "Là chuyên gia, rất chuyên nghiệp."

"Chuyên gia? Cũng là bắt quỷ?"

Bắt quỷ.... Mộc Tử Dịch đáp một tiếng. Thật ra cũng coi như là chuyên gia, cái túi người đó mang theo là túi vải đen có đồ án lửa đen ở trên, là do địa phủ phân phát cho công nhân viên đi làm việc ở trên mặt đất, chuyên môn dùng để tạm giam quỷ vật. Chỉ là, không biết Cố Cảnh này, làm sao lại đem dây đỏ của cậu thu luôn vào. Không lẽ là công năng mới địa phủ nghiên cứu ra?

Lắc lắc đầu, Mộc Tử Dịch không nghĩ nữa. Công nhân viên chức dưới địa phủ rất nhiều, mà cương vị phụ trách cũng không giống nhau. Vị kia có thể chính là công nhân viên phụ trách ở khu vực này, chẳng qua anh ta ít đến thành phố này, bới vậy nên mới không quen biết.

"Mấy người bắt quỷ còn phải xem nhan sắc hả, vị đó cũng soái như vậy...." Lý Tùng Tử phun tào.  Mấy vị khách quý trong tiết mục ai cũng coi như không tệ đi! Nhưng Mộc Tử Dịch vừa đến bọn họ liền bị Mộc Tử Dịch đoạt mất ánh đèn, trong bình luận phải đến 70% là nói đến cậu.

Mà bây giờ còn xuất hiện một vị đại sư, lại còn đẹp trai không kém minh tinh bọn họ. Thế giới này là sao đây, bắt quỷ còn phải xem mặt mới được làm?!

May là mới nãy lúc vị đại sư kia xuất hiện máy quay đã tắt rồi, Nếu không mấy vị khách mời bọn họ e rằng 30% bình luận còn lại cũng không chiếm được, đến lúc đó chút mặt mũi minh tinh cũng không giữ được nữa rồi.

Mộc Tử Dịch không nói chuyện, nghĩ nghĩ trong đầu, quả thực vô cùng đẹp trai. Nếu là ở thời cổ đại, có thể khen một câu mắt tinh mày kiếm rồi. Chỉ là người này có chút lạnh lùng, đôi mắt đẹp đẽ kia cũng không hề có tâm tình gì, không giống như một người sống.

Ờ, cậu quên mất, người làm việc ở địa phủ đa số cũng không phải người sống, người kia chỉ e là cũng vậy đi.

Máy quay lại được mở lên, Mộc Tử Dịch cũng không có lòng nào mà để ý, chỉ dựa trên sofa nhắm mắt dưỡng thần. Mấy người khác cũng mệt cả rồi, hai ba người tụm lại một chỗ, hoặc nằm hoặc ngồi, đều đi nghỉ ngơi.

Mãi đến tận hừng đông, trong nhà cũng không xuất hiện gì nữa. Tiết mục phát sóng trực tiếp đến đây là kết thúc, còn lại chính là để mấy vị khách mời đến căn phòng nhỏ kia nói về trải nghiệm của mình.

Lý Tùng Tử là người đầu tiên đi vào, Mộc Tử Dịch bèn đứng ở ngoài ôm mèo chờ. Đạo diễn tổ tiết mục lại đến gần cậu, khách khí nói: "Dịch lão sư, cực khổ cho cậu rồi!"

Trong lúc nói, ông ta hai tay đưa cho Mộc Tử Dịch một cái bao lì xì, "Đây là một chút tâm ý của tổ tiết mục chúng tôi, mời cậu nhận lấy."

Mộc Tử Dịch không nhúc nhích, mèo trong ngực cậu lại vẫy đuôi một cái, câu cái bao lì xì kia lại, đặt dưới móng mình.

"Đạo diễn khách khí rồi." Mộc Tử Dịch nói lời khách sáo, cũng không nói trả lại bao lì xì. Cậu quả thực khổ cực, an tâm nhận lấy bao lì xì này.

Đạo diễn xoa xoa tay, cười chân thành: "Nên vậy nên vậy. Lúc trước không biết Dịch lão sư vậy mà lại là livestreamer, chứ không chúng tôi đã cung cấp phí di chuyển cho cậu rồi..."

Mộc Tử Dịch vung tay: "Livestreamer nhỏ mà thôi, nếu không phải mấy ngày trước có chút việc ngoài ý muốn, mọi người đều sẽ không nhận ra tôi. Đạo diễn không cần đưa tôi phí di chuyển, dù sao tôi đến đây cũng chỉ vì muốn giúp Lý Tùng Tử, không phải là tổ tiết mục mời."

Đạo diễn lại khách khí vài câu, mới nói ra mục đích chủ yếu: "Cậu xem, tiết mục của chúng tôi còn muốn thu thêm vài kỳ nữa. Nếu cậu có thời gian thì có tiện tham gia không? Giá cả dễ thương lượng, chuyện gì cũng dễ nói...."

Mộc Tử Dịch đờ ra một chút, sau đó liền từ chối. Lúc sau vô luận đạo diễn nói lời hay ý đẹp gì, đãi ngộ cao đến đâu, cậu cũng vô cùng kiên định với lập trường của mình. Cuối cùng đạo diễn cũng chỉ có thể cười khổ mà từ bỏ.

Ông ta mời Mộc Tử Dịch, một mặt vì vị livestreamer này nhân khí rất cao, lại còn đẹp trai, còn có mèo của cậu ta và Lý Tùng Tử cùng ở chung một chỗ rất có sức hút. Mặt khác cũng là vì nghĩ đến năng lực bình tĩnh ứng đối của người này lúc gặp quỷ vật.

Người này ở trong mắt ông, chính là bảo hiểm cho cả rating và sự an toàn. Nếu có thể mời được cậu ta, so với mời vị đại sư khác có lời hơn nhiều!

Đạo diễn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không muốn từ bỏ, quay đầu lại nhìn lén Lý Tùng Tử, hy vọng hắn ta có thể giúp đỡ khuyên bảo Mộc Tử Dịch một chút. Nhưng qua một hồi, ông cũng đành mặt mày xám xịt mà đi ra.

Mộc Tử Dịch coi như không thấy gì, thấy Lý Tùng Tử cũng đi ra, liền giục hắn ra sân bay.

Trước khi xuống máy bay, Lý Tùng Tử lại trang bị đầy đủ khẩu trang cùng nón. Mộc Tử Dịch cũng đội mũ, đồng thời còn đào đâu ra một cái mũ nhỏ cho mèo nhà mình đội. Dùng lời của Lý Tùng Tử mà nói, mèo nhà cậu được sủng theo chủ, bây giờ đã là mèo hot trên mạng rồi, không trang bị một chút nhất định sẽ hút người tới.

Lý Tùng Tử trực tiếp đưa hành lý của mình cho trợ lý, sau đó giúp Mộc Tử Dịch đeo balo. Hắn thật sự muốn ôm dùm mèo mập nhỏ, nhưng đáng tiếc nhóc con kia không thích hắn, không cho hắn ôm.

Hai người mang theo một mèo, đi đến trung tâm thương mại lớn nhất gần đó. Lúc trước đồng ý với mèo mập nhỏ mua thức ăn, đồ chơi, cá nhỏ cho nó cũng không phải là nói chơi.

Trong cửa hàng vật dụng thú nuôi, Mộc Tử Dịch đem mèo thả xuống đất, vỗ vỗ cái mông béo của nó: "Bé ngoan, thích gì thì tự mình lựa, không cần khách khí với Tùng Tử ca ca của ngươi nha!"

"Meo u~~" Mèo mập nhỏ hưng phấn kêu một tiếng, nhanh chóng chạy về phía quầy hàng.

Ngày đó, quản lý cửa hàng vật dụng cho thú nuôi phát một cái weibo.

[Cửa hàng vật dụng thú nuôi Ái Tâm V: Hôm nay trong tiệm có hai vị nam sinh chân dài, mang theo mèo nhà họ đến mua sắm. Con mèo nhỏ cực kỳ thông minh, đầu đội mũ tự mình chọn đồ, một chút cũng không cần nhờ chủ giúp. Nó thích gì liền lấy móng vuốt chỉ, hướng về phía nhân viên mà kêu....]

Quản lý còn kèm theo một tấm hình chụp với góc độ không tốt lắm. Trong đó là hai vị nam sinh không rõ mặt, một người đeo balo mang khẩu trang cùng với một cặp kính râm to. Người kia thì đang ôm một con mèo nhỏ xám đen tròn vo lông xù. Mèo nhỏ trên đầu cũng đội mũ giống chủ nó, nằm trong lòng cậu ta mà ôm một túi đồ ăn vặt cho mèo mà cắn xé, vô cùng đáng yêu.

Tác giả có lời muốn nói: 

Hôm nay là bé ngoan mèo mập: Ai ya, có gặp qua mèo nào biết tự mình chọn đồ chưa? Lợi hại hông!

Mộc Tử Dịch: Bé ngoan, nhanh chọn, chọn nhiều một chút. Hôm nay là Tùng Tử ca ca ngươi trả nợ, không cần khách khí!

Lý Tùng Tử: Đúng đúng đúng, chọn nhiều chút, ca có tiền!

P/S: Cố Cảnh = Công

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.