Tiệm Bánh Bao Âm Dương

Chương 15



Nhân loại có một ưu điểm, đó chính là theo số đông.

Mấy fan trong phòng livestream vừa thấy có người ra sức đập lễ vật, nhất thời kích động -- dựa vào cái gì mà người ta có thể tặng còn tụi tui thì không được!

Vì vậy từ cái nhỏ như khinh khí cầu đến cái lớn như xe hơi, lễ vật không cần dùng tiền như ồ ạt tràn vào phòng livestream của Mộc Tử Dịch. Đương nhiên, trong đó nổi bật nhất vẫn là "Lão Tiên Sinh" đập tiền dữ dội nhất kia.

Mộc Tử Dịch nhìn lễ vật cùng bình luận tràn ngập phòng livestream, một mặt mơ hồ, biểu tình có chút ngốc, như thể đối với tình cảnh trước mắt hoàn toàn không hiểu.

Chỉ chốc lát sau, cậu đột nhiên giơ một tay lên, duỗi ra ba ngón tay thon dài, sau đó hạ từng cái từng cái xuống, dùng âm thanh không to lắm nhìn camera nói: "Ba, hai, một."

Chữ "Một" vừa dứt, phòng livestream cũng tắt luôn. Mộc Tử Dịch thở dài, gì chứ....

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn thiếu mấy phút nữa mới được nửa tiếng ah.....

Phía bên kia, Cố Cảnh ngây ngốc nhìn màn hình máy tính bảng, không hiểu tại sao đang tặng lễ vật ngon lành vầy, chủ phòng nói không tặng thì liền không còn nữa.

Anh đợi một chút, mới nhìn thấy Mộc Tử Dịch lại mở phòng livestream. Sau khi nhấn vào phòng, người có nụ cười ấm áp kia liền xuất hiện trong màn hình.

Chỉ nghe thấy cậu ấy lười lười nói: "Thật sự không phải tôi đóng lại đâu, mọi người có thấy tay tôi cử động hông? Không có đi. Mọi người khỏi tặng lễ vật nữa nha, không là nó lag."

Phòng livestream mới mở lại vẫn còn chưa tắt bình luận, vì vậy Cố Cảnh liền nhìn thấy, còn bị đập cho mấy cái nồi*

*đập nồi: bị đổ tội lên đầu 

[Báo cáo chủ phòng, là "Lão Tiên Sinh" động thủ trước!]

[Chủ phòng chủ phòng, là "Lão Tiên Sinh" tặng quà cho cậu trước!]

[Chủ phòng chủ phòng, tôi vô tội, là "Lão Tiên Sinh" kéo mọi người cùng tặng]

[............]

Cố Cảnh choáng váng, hóa ra là anh tặng lễ vật tặng quá nhiều, làm cho phòng livestream của Mộc Tử Dịch lag luôn?!

Cái app này của nhân giới, sao mà yếu đuối quá vậy?

Mộc Tử Dịch "chậc chậc" hai tiếng, đôi môi đẹp đẽ hơi cong lên, lúm đồng tiền như ẩn như  hiện: "Mọi người á, một chút cũng không biết kính già yêu trẻ nha! Lão Tiên Sinh, đừng để ý ha! Lễ vật vẫn là có thể tặng, nhưng mà đừng tặng quá nhiều lần. Cảm ơn ngài...."

Nhìn thấy người kia có chút bất đắc dĩ nhưng lại mang theo nụ cười ngọt ngào, gương mặt không biểu cảm của Cố Cảnh cũng bất tri bất giác hòa hoãn hơn nhiều, khóe môi cũng hơi cong lên một chút.

Nhưng một giây sau, anh nhìn thấy trong màn hình Mộc Tử Dịch ôm lấy con mèo đen xám ngốc manh kia, nhẹ nhàng xoa đầu nó, dùng âm thanh vô cùng ôn nhu mà nói với nó: "Bé ngoan, lát nữa lấy lễ vật mọi người tặng mua cá cho ngươi, ha!"

"Meo u~" Mèo mập nhỏ dùng cái đầu tròn vo của nó vui vẻ cọ cọ lòng bàn tay Mộc Tử Dịch.

Khóe môi hơi cong lên của Cố Cảnh bình thường trở lại, thậm chí còn hơi xụ xuống.

Nghĩ nghĩ, anh vẫn phát đi một cái bình luận.

[Lão Tiên Sinh: Đừng tiêu tiền quá nhiều, dành dụm mua nhà mua xe lấy vợ.]

Nhìn thấy cái bình luận này, Mộc Tử Dịch nhịn không được cười rộ lên, mắt cong cong ngoan ngoãn nói: "Được, nghe lời ngài!"

[Ah ah ah chủ phòng thật ngoan nha!]

[Chủ phòng là cái đại móng heo 333] Ý là Mộc Tử Dịch giả bộ lừa người 

[Lão Tiên Sinh hình như là nghiêm túc đó...]

[Lão Tiên Sinh cảm giác giống như một vị trưởng bối thật sự, ngao!]

[Lầu trên tôi đã mò qua weibo Lão Tiên Sinh coi một chút, đúng thật là một ông lão!!!]

[!!!]

[Lão nhân bây giờ đều thời thượng như vầy sao?!]

[Cũng không hẳn, chẳng qua vị lão nhân này thật sự thời thượng đó, thỉnh thoảng còn phát weibo nữa 333]

[Lão nhân gia 66666]

[Chỉ phòng ngay cả lão nhân gia cũng không bỏ qua ha ha ha......]

Mộc Tử Dịch nắm móng của mèo mập nhỏ, dùng đệm thịt vỗ vỗ mặt mình, nhíu mày ra vẻ đáng yêu đắc ý nói: "Cũng không có cách nào, tôi chính là mị lực bắn ra tứ phía như vậy đó. Lại nói, tôi cũng không có làm gì, tôi chính là dùng chính mình đến thị phạm cho mọi người xem một chút, cái gì gọi là kính già yêu trẻ!"

Cố Cảnh ngơ ngẩn nhìn bình luận trong màn hình đang nói lung tung, nghĩ một hồi cũng không có giải thích mình không phải là ông lão. Tuổi của anh, vĩnh viễn dừng lại ở 29, không thể tăng lên được.

Anh nhìn cái móng mèo đang khoát lên trên gương mặt kia, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt. Vẫn là nhịn không được mà phát cái bình luận: [Mèo của cậu mới ăn xong, móng vẫn chưa có rửa. Cậu vẫn là đừng để nó chạm lên mặt mình...]

Mộc Tử Dịch ngẩn ra một chút, cúi đầu liếc nhóc con đang ra sức cọ cọ bên người mình. Lông trên mặt nó vẫn còn chút vụn thức ăn, dính ở trên màu lông đen xám đặc biệt rõ ràng.

Mèo mập nhỏ: "Meo~" Vô tội.JPG

Mộc Tử Dịch: "....." Mặt ghét bỏ. JPG

Cậu yên lặng đem móng vuốt trên mặt dời đi, sau đó để nó xuống sàn nhà, vỗ vỗ cái mông đầy thịt của nhóc con: "Ngoan, tự mình đi rửa móng đi."

Trong bình luận toàn một mảng ha ha ha, ngay cả Cố Cảnh cũng nhịn không được mà cong môi.

[Chủ phòng cực lực ghét bỏ ha ha ha...]

[Chủ phòng 666]

[Chủ phòng đại khái cũng quên mất, móng vuốt của nhóc mập là do cậu cầm lấy nhấn lên trên mặt 333]

[Hhh nhóc mập bộ dáng đáng thương như kia]

[Lão Tiên Sinh xấu xa quá rồi 666]

[Chủ phòng đáng yêu bùng nổ 333]

[Nhóc mập: Miêu lão tử ta như thế nào nói thất sủng liền thất sủng meo!]

[Dịch lão sư hảo manh ngao ngao ngao]

[Nhận thầu biểu tình Dịch lão sư bị lời nói của "Lão Tiên Sinh" làm cho ngốc manh 333]

[Đã cap lại 333]

[Đây là hệ liệt chủ phòng có độc đi hhh]

.......

Bên kia màn hình, Cố Cảnh nhìn mèo mập nhỏ bước từng bước ra khỏi tầm quay của camera, tâm tình tốt lại đập thêm hai cái lễ vật. Lần này anh có kinh nghiệm rồi, chỉ tặng hai cái có giá trị lớn nhất, không cần biết là nhà hay xe. Ừm, đập có hai cái chắc là sẽ không làm phòng livestream bị lag đâu.....ha.

Nhân lúc nhóc con kia tự đi rửa móng, Mộc Tử Dịch nghiêm túc mà cảm ơn "Lão Tiên Sinh" một chút, vị bằng hữu trên mạng này trước sau đã tặng lễ vật cho cậu chắc cũng lên đến mười mấy vạn rồi. Còn nữa....

Người trong phòng livestream nói có đi dạo qua weibo của người này, thật sự đúng là một ông lão. Đối với lão nhân gia có thiện ý với mình như vậy, thái độ của Mộc Tử Dịch liền trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.

"Lão Tiên Sinh làm sao lại chủ ý tới tôi, là bởi vì tôi lớn lên đẹp trai sao?"

Cố Cảnh ngơ ngẩn một hồi, mới phản ứng lại Mộc Tử Dịch là đang cùng mình nói chuyện -- qua một cái màn hình.

Loại trải nghiệm này, đối với người đó giờ chưa từng trò chuyện qua video như anh mà nói có chút mới mẻ. Anh chậm rãi đánh một dòng chữ: [Cậu cười lên rất dễ nhìn]

Mộc Tử Dịch chầm chậm cười lên, hai mắt cong cong, hàm răng trắng chỉnh tề như ẩn như hiện giữa hai phiến môi mỏng, lúm đồng tiền bên má lộ ra: "Là cười như vầy sao?"

[Ah ah ah chủ phòng phạm quy! Phun máu mũi.....]

[Chủ phòng gả cho tui ah ah ah...]

[Mẹ ơi đây chính là người câu dẫn con nè 333]

[Hưm hưm hưm tôi chóng mặt quá, cần chủ phòng hun hun mới tỉnh lại được]

............

Bên trong màn bình luận dày đặc, một lúc lâu sau mới xuất hiện vị Lão Tiên Sinh kia.

[Lão Tiên Sinh: Không giống, nhưng không quản là kiểu nào, đều rất dễ nhìn.]

Cố Cảnh nhịn không được mà khẽ vuốt màn hình, nụ cười lúc mới gặp là nụ cười ấm áp, còn nụ cười này mang theo chút cảm giác nghịch ngợm. Độ cong ở khóe môi càng lớn hơn một chút, anh lại tặng thêm một cái lễ vật.

Thời gian tiếp sau đó, Mộc Tử Dịch liền câu được câu không mà trò chuyện cùng mọi người. Chỉ là mỗi lần, hễ là bình luận của bị Lão Tiên Sinh kia, cậu đều có thể phát hiện rồi đáp trả một hai câu. Đối với lão nhân gia, Mộc Tử Dịch luôn có thể nhẫn nại hơn bình thường một chút. Cũng may vị lão nhân gia này cũng không nhiều lời, lại cũng không làm phiền người khác.

"Dự định sau này sao? Trở về kế thừa tiệm bánh bao gia truyền."

"Không cần mọi người hỗ trợ đâu, tiệm bánh bao nhà tôi là dựa vào trù nghệ, chứ không phải dựa vào mặt tôi."

"Tên hả? Không nói cho mọi người biết được, nếu có duyên mọi người sẽ biết thôi."

"Kế thừa tiệm bánh bao ở nhà thì đã sao, tiệm nhà tôi là tiệm bánh bao lớn nhất trên đời đó!"

"Lần sau có livestream không? Tạm thời vẫn chưa biết, gần đây tiếp quản tiệm bánh bao, tôi bận lắm."

"Mèo của tôi là chủng loại gì? Tôi không biết ah, có thể là mèo Anh lông ngắn đi. Không phải mua, là nhặt được ở ngoài đó..."

"Tên nó hả? Nó có tên, nhưng nó không thích người khác gọi tên nó, vì vậy tôi vẫn luôn gọi nó là bé ngoan, nhóc mập. Ừm, nó rất mập, cũng ăn rất nhiều, tôi sắp không nuôi nổi nó rồi...."

Đại khái là chân lý "nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến" bất luận đặt trên người hay mèo đều hữu hiệu, Mộc Tử Dịch vừa mới nhắc tới mèo nhà mình với fan, liền thấy nhóc con ngậm cái khăn chạy ra, hai chân trước còn ướt.

Nó đặt mông ngồi xuống bên cạnh Mộc Tử Dịch, lấy đầu dụi dụi vào cánh tay chủ nó.

Mộc Tử Dịch bất đắc dĩ mà thuần thục nhận lấy cái khăn, ôn nhu nói: "Giơ tay lên."

Nhóc con nhấc móng phải lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Do khoảng cách hơi xa, nó cũng không nhận biết được bao nhiêu chữ, do đó nhìn thấy cũng là không hiểu. Chỉ biết trên màn hình có rất nhiều chữ "Ah", "manh" các thể loại, mà không hiểu ý nghĩa của chữ.

Mộc Tử Dịch nhẹ nhàng lau móng phải cho nó, vừa buông xuống, móng trái của nhóc con đã giơ sẵn lên.

Cố Cảnh ngồi trước màn hình nhìn người thanh niên ôn nhu dễ nhìn kia, đang cầm khăn cẩn thận lau móng cho mèo mập nhỏ béo tròn, ánh mắt không khỏi nhu hòa hẳn.

Tuy rằng con mèo kia nhìn có chút chướng mắt, còn có chút ngốc. Nhưng mà người thanh niên này, lại vô cùng ôn nhu.

Nhớ tới người này nói phải quay về kế thừa tiệm bánh bao gia truyền, Cố Cảnh có chút lo lắng. Nghe nói nhân giới mấy năm nay làm ăn càng ngày càng khó khăn, còn có rất nhiều người phá sản. Đặc biệt là làm ăn về mảng ẩm thực, so với làm tróc quỷ sư còn mệt hơn mà tiền kiếm được lại không bằng.....

Người này còn trẻ, trước đây đi bắt quỷ, cũng không biết có biết làm ăn không.....

Nghĩ nghĩ, anh không khỏi tặng thêm vài phần lễ vật.

Mộc Tử Dịch lau móng cho nhóc con kia xong, ngẩng đầu lại nhìn thấy trong bình luận xuất hiện thêm mấy cái đại lễ vật. Nhìn ID, lại là "Lão Tiên Sinh". Cậu bất đắc dĩ nói: "Lão Tiên Sinh, ngài làm sao lại tặng tôi lễ vật nữa rồi."

[Lão Tiên Sinh: Lễ vật nhỏ thôi, coi như ủng hộ cậu.]

Nghĩ một lát, Cố Cảnh lại gửi thêm một cái bình luận: [Nếu làm ăn khó khăn, cậu có thể thử cách khác, cũng có thể gửi tin nhắn cho tôi, biết đâu tôi có thể giúp đỡ cậu.]

Mộc Tử Dịch ngẩn ra một hồi, nhịn không được cúi đầu khẽ cười. Cậu không giải thích gì, chỉ cười nói: "Được thôi, cảm ơn ngài. Thời gian livestream kết thúc rồi, Lão Tiên Sinh cùng mọi người ngủ ngon nhé."

Cơ hồ khi cậu vừa dứt lời, cả màn hình đều bị lễ vật vùi lấp. Mộc Tử Dịch thậm chí còn không thấy được mặt mình, chỉ thấy một đống lễ vật to to nhỏ nhỏ.

Cậu bất đắc dĩ cười khổ, lúc trước mọi người nghe cậu mà không tặng lễ vật, lúc này cậu muốn offline, bọn họ liền không sợ lag nữa, vì vậy liền hung hăng tranh nhau tặng cho cậu....

Cũng không quản bên kia màn hình mọi người có nhìn thấy hay không, Mộc Tử Dịch hướng về camera vẫy vẫy tay, sau đó đóng phòng livestream lại.

Sau khi đóng xong, cậu thở dài một hơi, ôm lấy mèo mập nhỏ nằm xuống sofa.

Cậu làm livestreamer cũng đã lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên lộ mặt.

Livestream trước đây của cậu, toàn là dựa vào đồ ăn ngon cùng mỹ cảnh chống đỡ, cũng không cần lộ mặt làm cái gì. Cậu chỉ cần trong lúc ăn, nói một chút về chỗ tâm đắc của món đó, lúc livestream mỹ cảnh thì an tĩnh mà nhìn ngắm hoặc nói đôi ba câu có điểm thi vị, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng số ít fan nói chuyện vài lời.

Lúc trước phòng livestream của cậu số fan follow chỉ vài vạn, hầu hết fan cũng rất phật hệ. Nhìn thấy cậu lúc livestream thích yên tĩnh, ngẫu nhiên cũng sẽ thầm lặng mà tặng lễ vật, hoặc là câu được câu không mà hỗ động. Mà Mộc Tử Dịch lúc trước chơi livestream cũng rất phật hệ. Ỷ vào việc không ai thấy mặt cậu, lúc cao hứng hay hồ ngôn loạn ngữ, lúc không cao hứng thì một câu cũng không nói.

Cậu nào có gặp qua tình cảnh như tối nay, cả một bầu trời bình luận cùng lễ vật đó! Cảm giác một lần ngủ mà thành danh, thiếu điều hù chết cậu luôn!

Lúc mới bắt đầu cậu cũng có chút lúng túng, cũng may sau đó chậm rãi bình tĩnh lại. Lần này livestream, nhiều người chơi cũng vui, bình luận kiểu gì cũng có, náo náo nhiệt nhiệt. Còn có vị Lão Tiên Sinh kia, dường như đều xem những lời nói đùa của cậu là thật.

Lão Tiên Sinh không nói nhiều, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều nghiêm túc khuyên bảo quan tâm cậu, lại vô cùng thân thiết. Mộc Tử Dịch nghĩ, vị Lão Tiên Sinh này, trong cuộc sống nhất định là một ông lão đặc biệt đáng yêu nhiệt tình đi. Lúc livestream có người như này xem, cũng rất tốt. 

Chỉ tiếc, cậu sắp phải quay về kế thừa tiệm bánh bao gia truyền rồi, không thể giống như trước đây tùy thời tùy chỗ mà livestream được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.