Tiệm Bánh Bao Âm Dương

Chương 49



Tiệm bánh bao Âm Dương buổi tối rất náo nhiệt, chỉ là phần náo nhiệt này không thuộc về người sống.

Lúc Mộc Tử Dịch cùng Cố Cảnh đi vào trong tiệm, hầu như tất cả khách đều không tự chủ mà dừng lại mọi động tác cùng lời nói mà nhìn qua. Hai người này, một người là ông chủ tiệm, còn là người sống. Một người không biết từ đâu xuất hiện, hình như là lãnh đạo cấp cao ở địa phủ lại mang một thân xác người sống. Đối với mấy quỷ hồn này mà nói, hai người này dễ gây chú ý nhất.

Mộc Tử Dịch đem mèo mập nhỏ nhét vào lòng Cố Cảnh, kêu anh đi tắm trước. Cố Cảnh không rõ làm sao, đây rõ ràng là muốn đẩy anh đi chỗ khác mà. Chẳng qua anh nhìn một vòng mấy quỷ hồn như bị bấm nút tạm dừng kia, chỉ đành coi như người này vì chiếu cố khách trong tiệm thôi.

Cẩn thận nhớ lại, tuy rằng anh vẫn luôn thu liễm quỷ lực, nhưng quỷ hồn có thể dùng thân xác người sống mà hành tẩu trên nhân giới chỉ có lãnh đạo cấp cao ở địa phủ thôi. Mấy quỷ hồn bình thường, nhìn thấy âm sai độ hồn thôi cũng kính sợ ba phần, vậy nhìn thấy cấp cao sẽ không tránh khỏi mất tự nhiên.

Cứ như vậy, khách trong tiệm mỗi lần dùng bữa cũng không thấy vui vẻ thoải mái, tự nhiên cũng sẽ không thích đến đây nữa. Mộc Tử Dịch chính là sợ anh ở đây ảnh hưởng đến việc làm ăn trong tiệm đi.

Nghĩ đến đây, Cố Cảnh vô cùng hiểu chuyện mà ôm lấy mèo mập nhỏ không tình nguyện lắm, đi về phòng. Hy vọng Mộc Tử Dịch thấy anh nghe lời như vậy sẽ không có ý niệm đuổi anh ra ngoài.

Chỉ có thể nói, càng để ý đối phương, càng dễ dàng lo được lo mất, cũng càng dễ dàng suy nghĩ quá nhiều.

Mộc Tử Dịch hoàn toàn không biết, một câu nói của cậu đã làm Cố Cảnh suy diễn ra cả một tuyến quan hệ nhân quả. Cậu đi vào trong tiệm, thò tay vào cái khay đựng trái cây trước mặt Kỳ Liên Sinh bốc một nắm hạt dưa. Đây là chuẩn bị cho các khách hàng đứng xếp hàng, nhưng mà bây giờ vẫn còn sớm, khách vẫn chưa nhiều đến mức phải xếp thành hàng.

Cậu vừa gặm vừa nói với Kỳ Liên Sinh: "Mọi người không cần mỗi lần gặp người bạn kia của tôi đều tỏ ra giống như gặp phải chủ nhiệm lớp như vậy được không?"

Kỳ Liên Sinh đáp: "Tôi chẳng qua chỉ là quỷ hồn bình thường, thấy đại nhân tự nhiên sẽ theo bản năng mà kính nể, khó mà đổi được."

Mộc Tử Dịch khựng lại, "Vậy anh có biết anh ta là vị đại nhân nào không?"

Kỳ Liên Sinh lắc lắc đầu: "Tôi cực kỳ ít gặp các vị đại nhân địa phủ, thêm nữa tôi chết trễ, trừ âm sai độ hồn cùng Quý Tu đại nhân, tôi chưa từng gặp vị đại nhân nào khác." Anh ta dừng lại một chút, lại nói: "Nhưng mà ông chủ, tôi đã hỏi qua mấy vị khách quen của tiệm, họ đều nói không quen biết. Nhưng có thể làm cho âm sai độ hồn chủ quản một phương như Quý Tu đại nhân kính trọng như vậy, ắt hẳn thân phận cũng không thấp."

Lời này nói cũng như không, bất quá lần trước âm sai cùng Cố Cảnh vào tiệm là âm sai chủ quản một phương, điểm này.....

Tâm tư cậu khẽ chuyển, cười rồi vỗ vỗ vai Kỳ Liên Sinh: "Anh ngược lại tâm tư cũng linh hoạt nha, còn biết giúp tôi hỏi thăm trước nữa."

"Ông chủ sao lại nói vậy, tôi cũng không chỉ là vì ngài thám thính." Kỳ Liên Sinh cười, đẩy kính mắt, "Chẳng qua đến cả ông chủ cũng không biết thân phận của ngài ấy, lại làm người ta khá kinh ngạc."

Mộc Tử Dịch vẫy vẫy tay: "Tôi ngay từ đầu chỉ là kết giao bạn bè, cũng không phải là vì thân phận của anh ấy. Chỉ là bây giờ có chút bất đồng rồi, thân phận của anh ấy làm tôi có chút để ý. Bất quá anh từ khi nào lại nói chuyện nho nhã như vậy? Rõ ràng là một quỷ hồn hiện đại tinh anh, nói chuyện cứ như cổ nhân."

Kỳ Liên Sinh vô tội chớp mắt: "Tiệm chúng ta gần phân nửa đều là lão quỷ lâu năm, ngay cả quản trướng tiên sinh cũng là quỷ từ cuối thời nhà Thanh. Cùng bọn họ tiếp xúc lâu nay, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng đi."

Cũng có lý! Mộc Tử Dịch gật gật đầu, đem vỏ hạt dưa bỏ vào trong thùng rác, xoay người đi đến phòng bếp lấy cái thau sắt cùng một ít nến và tiền giấy.

Cậu đi đến trước tảng đá xanh trong sân, tiền giấy cùng nến trong tay khẽ vung, liền thấy những thứ này cháy lên.

Cậu lại đem tiền giấy bỏ vào trong chậu sắt, nến thì đặt phía trước, miệng lẩm bẩm niệm mấy chữ.

Trong chốc lát hai cây nến trắng to bùng cháy lên, chẳng bao lâu liền cùng tiền giấy cháy hết.

Khóe môi cậu khẽ cong, ngẩng đầu nhìn về chỗ cửa lớn. Chỉ thấy không khí nơi đó một trận vặn vẹo, liền có một quỷ hồn trẻ tuổi mặc áo thun in hình đầu lâu cùng quần jean treo xích bạc xuất hiện.

Quỷ hồn kia vừa bay qua bên này vừa nói: "Sao đó Mộc Tử Dịch, anh khó khăn lắm mới nghỉ được một ngày, cậu liền đem anh kêu tới đây."

Mộc Tử Dịch: "Mời anh ăn cơm uống rượu đó. Nhưng mà Dương Thành, phẩm vị của anh không thể thay đổi sao, ăn mặc y như mấy đứa trẻ trâu mười năm trước vậy."

"Cậu không cảm thấy anh mặc như vầy rất là ngầu sao? Dương Thành xoay một vòng tại chỗ, cười như một thằng ngốc: "Cậu có một thời gian chẳng tìm anh uống rượu nữa, đi thôi!"

Lúc nói chuyện, hắn đưa tay sang tính khoác lên người Mộc Tử Dịch, kết quả lại bị cậu vỗ xuống. Mộc Tử Dịch vô tình nói: "Đừng động tay động chân, bị người khác nhìn thấy không hay."

"Hửm?" Dương Thành kinh ngạc, "Cậu thay đổi rồi Mộc Tử Dịch, cậu lúc trước không có như vầy! Hay là cậu ở đây kim ốc tàng kiều, sợ bị người ta nhìn thấy?"

Mộc Tử Dịch mặt không biểu cảm: "Không uống rượu nữa chứ gì?"

"Đừng, anh uống!" Dương Thành lập tức ngoan ngoãn. Hắn cùng Mộc Tử Dịch vào trong tiệm bánh bao, cùng mấy quỷ hồn có quen biết trong đó chào hỏi.

Hắn là âm sai độ hồn số một ở thành phố này, những quỷ hồn trong vòng ba trăm nay trở lại đây, ít nhất có một phần tư là do hắn độ. Hơn nữa hắn cũng không phải là lần đầu tiên đến tiệm bánh bao, nên quỷ hồn trong tiệm có quen biết hắn quả thật cũng không ít.

Mộc Tử Dịch vào bếp lấy đồ ăn ra, chỉ thấy Dương Thành vị âm sai bằng hữu này đang quăng hết thể diện mà câu thông quản lý Kỳ Liên Sinh của tiệm.

"Tiểu ca, tôi nói thật đó, cậu đẹp trai lắm. Thật sự không thể nói cho tôi biết tên của cậu sao? Tôi chưa gặp cậu lần nào hết...."

Kỳ Liên Sinh ngoài cười trong không cười nói: "Tôi là quản lý mới đến làm ở tiệm, ngài có thể gọi tôi là chưởng quỹ."

"Kêu chưởng quỹ không dễ nghe tí nào hết, tiểu ca. Hầy cậu đừng lạnh như băng thế, cười một chút đi. Cậu đẹp trai như vậy, nếu là vào thời đại của tôi, cười một cái khẳng định có thể câu được không ít tiểu cô nương ném túi hương cho cậu...."

Kỳ Liên Sinh đang kiểm tra sổ sách, bận vô cùng. Anh cứ bị gián đoạn suy nghĩ, máu chỗ vết thương trên cổ tay đã bắt đầu ngoằn ngoèo chảy ra, tùy thời có thể biến thành vũ khí công kích đối phương. Anh nghĩ, hay là đánh tên âm sai này một trận đi, dù sao anh ta cũng có bao lão bản bao che.

Còn về việc đánh lại hay không..... Điểm này anh cũng không lo, anh ta cùng mấy vị đồng bọn trong tiệm đã sớm cấu thành cách mạng tình hữu nghị sâu sắc. Nếu anh ta đánh không lại, mọi người sẽ tương trợ cho! Dù sao bọn họ cùng đều được bao lão bản bao che mà!

Ngay chính khoảnh khắc Kỳ Liên Sinh chuẩn bị ra tay, chỉ thấy quỷ hồn phiền phức trước mặt đột nhiên bị người nắm phía sau cổ áo lôi đi.

Nhìn thấy âm sai kia không chút hình tượng mà kêu la khi bị lôi đi, nội tâm anh ta chỉ cảm thấy tiếc nuối --- không có kịp thời động thủ.

Đem Dương Thành kéo ra xa cửa tiệm, ấn hắn lên cái ghế dưới tán cây trong sân xong xuôi, Mộc Tử Dịch mới đem khay bỏ xuống.

Dương Thành ngạc nhiên kêu: "Đậu xanh, rượu thịt đã nói đâu?"

"Chưa mua, nhất thời nổi lên ý nghĩ kêu anh tới thôi. Uống tạm sữa đậu đi, lần sau tôi bù cho anh." Mộc Tử Dịch lấy cho hắn một phần cơm nồi đất, một phần bánh bao được yêu thích nhất của tiệm, lại đưa một ly sữa đậu cho hắn.

Dương Thành thất vọng uống một ngụm, sau đó mới nói: "Nói đi, tìm anh có việc gì."

Mộc Tử Dịch đi thẳng vào vấn đề: "Anh từng gặp qua Diêm Vương chưa?"

"Gặp rồi chứ." Dương Thành gật gật đầu, "Lúc địa phủ mở cuộc họp hàng năm có thấy mấy lần rồi."

"Địa phủ còn có họp hàng năm hả?" Mộc Tử Dịch vẫn là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này.

"Đương nhiên, cấp lãnh đạo một năm họp một lần. Cấp thấp như tụi anh thì ba năm một lần." Dương Thành xem như chuyện đương nhiên mà nói, "Tụi anh bên này còn có chế độ thay phiên nghỉ, làm việc cũng giống như nhân giới làm sao lại không có họp hàng năm đây!"

"Được rồi, vậy tôi cũng không nhiều lời nữa. Diêm Vương địa phủ, dáng vẻ như thế nào anh có thể giúp tôi hình dung chút được không?"

Dương Thành: "Cậu hỏi cái này làm gì? Có chủ ý xấu gì đấy, nói cho anh đây nghe xem xem."

"Có chút việc riêng, có thể có liên quan đến Diêm Vương. Anh yên tâm, không có gài bẫy gì anh đâu."

Dương Thành nửa tin nửa ngờ, nói: "Chính là dáng vẻ ngũ đại tam thô*, tướng mạo có chút hung dữ. Nhưng mà do được dạy dỗ từ những thế hệ trước, đại nhân xử lý công việc lại vô cùng lịch sự thỏa đáng."

*Ngũ đại tam thô: kiểu cao to cơ bắp

Ngũ đại tam thô, còn có chút hung..... Mộc Tử Dịch hơi trầm ngâm, lấy điện thoại ra nhấn vài cái, sau đó đưa cho Dương Thành xem, "Là người này sao?"

Trong hình là một người đàn ông dáng người thon dài, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ rành, mắt tinh mày kiếm. Người này đang nghiêng người, mắt nhìn về phía trước, ánh mắt có chút mông lung, giống như đang ngẩn người. Vô cùng rõ ràng, tấm ảnh này chính là chụp trộm.

Dương Thành lắc lắc đầu: "Không phải, Diêm Vương đại nhân không có đẹp như thế này. Nhưng mà anh lại cảm thấy anh ta vô cùng quen mắt. Dường như anh có thấy qua anh ta."

"Anh nhớ kĩ lại xem, anh ấy có thể có quan hệ cực kì to lớn với Diêm Vương!" Mộc Tử Dịch nói, "Lần trước Quý Tu ở địa phủ cùng anh ấy đến tiệm nhà tôi, thái độ của Quý Tu đối với anh ta vô cùng cung kính."

Dương Thành nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là lắc đầu: "Tạm thời nhớ không ra, cậu gửi ảnh cho anh, đợi anh về lại tra xem. Có thể làm cho lãnh đạo của anh cung kính như vậy, khẳng định là cấp cao, không khó điều tra đâu."

"Được." Mộc Tử Dịch trực tiếp gửi trong wechat phiên bản địa phủ. Nói đến mới thấy, số người cậu dùng wechat này để liên hệ thật sự không nhiều, ngoài mấy vị quỷ hồn thì cũng chỉ có Dương Thành cùng Cố Cảnh. Cũng không có cách nào, tiền âm phủ đổi sang nhân dân tệ mới có thể thông qua con đường nhất định mà mua điện thoại di động. Thế nhưng tiền âm phủ lại không có giá trị bằng nhân dân tệ, người ta thông thường cũng sẽ không đốt đến mấy ngàn vạn nhân dân tệ cho một người đã chết đi! Điện thoại của Dương Thành vẫn là cậu nghĩ đến tình hữu nghị mà đưa cho anh ta!

Sau đó hai người tán gẫu mấy chuyện khác, ăn ăn uống uống. Nửa tiếng sau Dương Thành đang chuẩn bị quay về, Mộc Tử Dịch cũng chuẩn bị đứng dậy tiễn anh ta.

Không nghĩ tới, hai người vừa đứng lên liền nghe một trận pháo nổ từ bên ngoài cửa sau truyền tới. Mộc Tử Dịch trực tiếp cầm cái khay lên, bỏ lại Dương Thành, một thân sát khí xông ra ngoài.

Ngoài cửa, giữa màn khói pháo chính là Lý Tùng Tử mang kính râm, trong tay còn ôm một ống pháo trúc chưa mở, cười một mặt vô cùng gợi đòn. Bên cạnh cậu chính là Chu ảnh đế đang cầm bật lửa, một mặt bất đắc dĩ.

Mộc Tử Dịch đưa tay lên, kéo Lý Tùng Tử vào trong sân, ấn lên trên tường, cắn răng nói: "Cậu làm gì đấy?"

Lý Tùng Tử ngốc ngốc nói: "Chúc mừng cho cậu đó!"

"Chúc mừng?"

"Đúng vậy, vì cậu cùng người mình thích sống chung, tôi đặc biệt chạy đến đây đốt pháo, giúp cậu khai hồng môn*. Như vậy sau này cậu theo đuổi người ta mới có thể thuận lợi, ngày tháng sau này cũng có thể oanh oanh liệt liệt." Lý Tùng Tử cây ngay không sợ chết đuối mà mê tín nói.

*Thông thường vào đầu năm hoặc bắt đầu công việc mới người ta làm vậy để hy vọng có được thành công hoặc kết quả tốt.

Mộc Tử Dịch lại cắn răng: "Thế đốt pháo cái gì, vạn nhất tiệm bị phạt, bị báo cáo quấy rầy cư dân thì làm sao!"

"Bị phạt thì tôi trả, quấy rầy thì tôi nghĩ không quấy rầy nổi đâu." Lý Tùng Tử lại nói đến trôi chảy, "Cửa sau nhà cậu là đường đá, không có xe qua lại. Cửa trước có mấy nhà cũng cách nơi đây xa như vậy, không quấy rầy nổi."

"Vậy cậu tốt xấu gì cũng phải báo tôi trước một tiếng chứ, lão tử đang yên đang lành còn tưởng kẻ thù tìm tới cửa đây!" Mộc Tử Dịch đem cái khay ném qua một bên, mặt đầy phiền muộn.

"Nếu nói cho cậu biết chắc cậu sẽ không để tôi đốt pháo đâu." Lý Tùng Tử nói như đúng rồi.

Mộc Tử Dịch đưa tay tính cho người bạn không đứng đắn này một đấm, nhưng chưa kịp làm gì đã nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

"Hai người đang làm gì?"

Mộc Tử Dịch xoay đầu nhìn sang, liền thấy Cố Cảnh thần tình lạnh như băng đứng nhìn bọn họ, phải nói là chủ yếu nhìn Lý Tùng Tử.

Cậu lại quay lại nhìn Lý Tùng Tử, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, bản thân trong lúc tức giận lại không cẩn thận đem người này đè lên tường....

Lý Tùng Tử lúc này cũng không biết là không có tâm nhãn hay là cố ý, mở miệng nói một tràng: "Không có làm gì hết, tôi vốn đến chúc mừng hai người ở chung!"

Mộc Tử Dịch muốn che miệng hắn đã không kịp nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.