Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 127



Editor: Thienyetkomanhme

Nhà trẻ cách hẻm Hồ Lô cũng không xa, đi bộ khoảng mười phút liền đến.

Hôm nay, nhà trẻ cửa thập phần náo nhiệt, người lớn tới đưa trẻ con tới trường trêи tay đều cầm một cái mâm đựng trái cây, dùng quả quýt bẻ thành đóa hoa, dùng quả táo cắt miếng xếp thành con cua, còn dùng chuối làm thành cá heo biển, khoa trương nhất chính là một người dùng dưa hấu khắc thành cá mập.

Bất quá, so với những cái đó nhìn kỹ là trái cây cắt đơn giản và ghép lại, vẫn là mâm trái cây trong tay Chu Linh hấp dẫn người ta nhất.

Chị vừa tới, rất nhiều phụ huynh đã vây lại đây.

"Trời ạ! Đây là chính cô làm sao?"

"Nếu là không nhìn kỹ, còn tưởng là dùng nhựa hoặc là đất sét nặn thành."

"Đây quả thực chính là tác phẩm nghệ thuật!"

"Đúng vậy, mẹ An An, đây là cô tự làm sao?"

Bên cạnh An An ngửa đầu nói: "Là chị làm!"

"Chị?" Các phụ huynh khác kinh ngạc mà nhìn Chu Linh.

Chu Linh đoán được các cô hiểu lầm, vội nói: "Không phải là chị ruột, là chị gái hàng xóm, so với con bé lớn hơn mười mấy tuổi."

"Tôi đã nói mà, cô thoạt nhìn tuổi trẻ như vậy, làm sao còn có con gái lớn được."

"Bất quá, cô gái mới mười mấy tuổi có thể làm ra mâm trái cây đẹp như vậy, cũng là rất lợi hại."

Đừng nói phụ huynh học sinh, chính là giáo viên trong nhà trẻ nhìn đến mâm trái cây trêи tay Chu Linh, đều nhịn không được kinh hô ra tiếng: "Này cũng quá tinh xảo, quá xinh đẹp rồi, sợ là các bạn nhỏ nhìn thất cũng đều luyến tiếc ăn."

Mâm trái cây nhà mình mang tới được nhiều khích lệ như vậy, đặc biệt còn có giáo viên nhà trẻ, trong lòng Chu Linh rất cao hứng, chờ đem mâm trái cây giao cho cô giáo, cùng con gái tạm biệt rồi quay lại trong tiệm, nhịn không được lại nói tiếp với Nguyễn Miên Man.

"Cô giáo cùng các phụ huynh khác đều khen em làm mâm trái cây đẹp, mấy bạn nhỏ trong lớp cũng rất hâm mộ An An có mâm trái cây đẹp, đều vây xung quanh con bé...... Hôm nay An An phỏng chừng muốn vui vẻ tới trời."

Nguyễn Miên Man hiếu kỳ nói: "Những nhà khác làm mâm trái cây là kiểu nào ạ?"

"Trong diễn đàn của trường có ảnh chụp." Chu Linh nói xong, mở ra di động cho cô xem.

Nguyễn Miên Man xem xong nói: "Đều rất không tồi."

Các phụ huynh khác đều là tuyển thủ nghiệp dư, có thể làm tới như vậy đã rất tốt, đặc biệt có người tuy rằng kỹ thuật xắt rau không tốt lắm, nhưng chỉnh thể thoạt nhìn vẫn rất sáng tạo.

Hôm nay bởi vì là ngày tết thiếu nhi, nhà trẻ chỉ học buổi sáng, giữa trưa, bà Vương đón An An về, trực tiếp mang theo bé đi vào trong tiệm.Bởi vì ngày mai không buôn bán, lúc này trong tiệm đã ngồi đầy khách.

"Người bạn nhỏ tới đây, nơi này cho bé ngồi." Ngày mai chính là Tết thiếu nhi, nhìn thấy đứa bé đáng yêu, một người vừa ăn xong đứng dậy liền nói.

"Cảm ơn chàng trai, không cần." Bà Vương cười nói.

An An nghe được lời cụ nói, học theo: "Cảm ơn chàng trai, không cần."

Cùng một câu nói, được cô bé dùng giọng trẻ con nói ra, là tất cả khách trong tiệm đều cười rộ lên.

Bà Vương cũng cười rộ lên, cười xong sửa lại cho đúng: "Con phải gọi là chú."

"Cảm ơn chú."

An An nói xong, bà Vương cầm lấy cái ghế nhỏ đặt ở lối đi nhỏ trước phòng bếp cho bé ngồi xuống, chính mình đem mâm đựng trái cây buổi sáng đưa vào bếp, thuận tiện cùng Nguyễn Miên Man nói: "Cô giáo nói với bà, bọn trẻ trong lớp học đều luyến tiếc ăn mâm trái cây của An An, mãi về sau cô giáo nói, không ăn liền bị hỏng phải vứt đi, bọn trẻ mới nguyện ý ăn, bất quá thiếu chút nữa là đánh nhau......"

Nguyễn Miên Man nghe rất vui vẻ, sau đó hỏi: "An An tan học giờ này đã ăn cơm chưa ạ?"

"Không đâu, bà vốn dĩ nói mang nó về nhà nấu cơm ăn, kết quả con bé nói không đói bụng, phỏng chừng là buổi sáng ăn nhiều trái cây." Bà Vương nói.

Nguyễn Miên Man quay đầu nhìn An An cùng Quả Quýt Nhỏ đang chơi ở lối đi bên ngoài phòng bếp, hỏi bé: "An An có muốn ăn cơm chiên không?"

Lối đi nhỏ bay đầy mùi cơm chiên, không đói bụng cũng thèm, An An cơ hồ lập tức ngẩng đầu nói: "Muốn!"

Bà Vương nhìn về phía bé "Ha" một tiếng nói: "Cụ vừa mới hỏi con, con còn nói không đói bụng không ăn cơm."

"Cơm chiên của chị ăn ngon!"

Nghe được lời này, Nguyễn Miên Man khẽ cười một tiếng, đem cơm chiên Dương Châu vừa chiên xong múc ra hai chén đưa cho bà Vương.Bà Vương móc tiền ra nhét vào túi trêи tạp dề của cô, lúc này mới tiếp nhận hai chén cơm kia.

"Bà khách khí như vậy làm gì." Nguyễn Miên Man bất đắc dĩ nói.

Bà Vương căn bản không tiếp lời, trực tiếp mang theo An An đi ra cửa ngồi ăn cơm.

"Hôm nay Tư tiên sinh không tới sao?" Nhìn bà ngoại cùng con gái đi bên ngoài ăn cơm, Chu Linh đột nhiên nhớ tới hỏi.

Nguyễn Miên Man nói: "Anh Cảnh Lâm hôm nay có việc."

Chu Linh khẽ gật đầu, đem cơm hộp đã gói xong đưa ra ngoài.

"Vẫn là con gái tốt, ngoan ngoãn lại đáng yêu."

"Đúng vậy, giống tên nhóc nhà tôi, nghịch đến mức mẹ nó mỗi ngày đều hận không thể đem nó nhét trở lại trong bụng."

"Nhìn con mèo cam mỗi ngày vây quanh chúng ta xin ăn, như thế nào ở bên người bạn nhỏ liền trở nên ngoan ngoãn như vậy."

"Mèo vốn dĩ chính là tôn kính người gia, yêu trẻ con, khi dễ người trẻ tuổi, bất quá đừng nói, hình ảnh con mèo đáng yêu ghé vào người bạn nhỏ thật là quá đẹp."

Thật tốt.Chu Linh nghe được khách hàng khen con gái mình, con gái ngồi ngoài cửa lấy cái ghế làm bàn, tự mình nắm cái muỗng há mồm thật to ăn cơm, trêи mặt lộ ra tươi cười.

Bà Vương ở trong tiệm cơm nước xong, thấy trong tiệm hôm nay đặc biệt đông khách, một đám còn chưa đi một đám lại tới nữa, dứt khoát ở lại hỗ trợ hai cô.

Còn An An, có cặp sách đựng bút vẽ, còn có mèo béo chơi cùng, cũng không thấy nhàm chán.Vẫn luôn bận rộn đến hơn 3 giờ 40, cửa hàng mới có thể đóng cửa, nhưng mà chưa tới một giờ sau, lại tiếp tục buôn bán.

"Chị vất vả." Nguyễn Miên Man tiếp nhận nước uống Chu Linh đưa liền nói.

Chu Linh nói: "Không vất vả, hơn nữa cũng chỉ có một ngày hôm nay."

Nguyễn Miên Man nghĩ đến ngày mai nghỉ ngơi, kế tiếp cũng chỉ buôn bán nửa ngày, cười nói: "Kế tiếp chúng ta có thể nhẹ nhàng hơn một chút."

Chu Linh gật đầu, ngay sau đó nói: "Chỉ buôn bán nửa ngày, tiền lương của chị có thể giảm một ít."

"Trong tiệm cũng không thiếu chút tiền này, lúc trước em còn chuẩn bị tăng tiền lương cho chị, hiện tại nhiều nhất là không tăng thêm, nơi nào có đạo lý còn giảm đi." Nguyễn Miên Man cự tuyệt nói.

Chu Linh nói không lại cô, chỉ có thể nói: "Vậy về sau em không cần lại phát bao lì xì cho chị."

Nguyễn Miên Man nghĩ không cho chị bao lì xì, có thể ở sinh nhật hoặc ăn tết cho An An bao lì xì, vì thế gật đầu đồng ý.

Thời gian nghỉ ngơi luôn là đến đặc biệt nhanh, ăn qua cơm chiều, buôn bán buổi chiều lại bắt đầu.

An An ngồi ở lối đi nhỏ ngoài phòng bếp, ăn khoai tây chiên thơm ngào ngạt mà Nguyễn Miên Man làm riêng cho bé, bà Vương thì ở trong phòng bếp hỗ trợ.

"Đông Đông cháu cũng biết làm khoai tây chiên, cảm giác so với mua ở bên ngoài còn ngon hơn." Bà Vương một bên bận rộn một bên dùng dư quang nhìn về phía An An bên ngoài, thấy bé ăn ngon lành như vậy, tươi cười hiền từ.

Nguyễn Miên Man cười nói: "Vậy lần sau An An muốn ăn bà liền trực tiếp mang bé lại đây."

Nếu là cái khác, bà Vương chưa chắc sẽ đáp ứng, nhưng bà lo lắng khoai tây chiên bên ngoài dùng loại dầu không tốt, hoặc là không vệ sinh, nhưng cố tình trẻ con lại thích ăn mấy cái nay, vì thế nói: "Vậy bà thay An An cảm ơn cháu trước."

Bà Vương không phải lần đầu tiên tới đây hỗ trợ, bởi vậy đối với mấy việc trong tiệm còn tính là quen thuộc.Có bà ở đây, mặc dù buổi chiều rõ ràng khách tới trong tiệm ăn tăng lên nhiều, trong tiệm cũng còn tính là chưa quá mức bận rộn.

Buôn bán buổi chiều bắt đầu, khách tới trong tiệm không ít, nhưng lại không ầm ĩ, bởi vì người nhận được cơm chiên đều vùi đầu vào ăn, căn bản không có thời gian nói chuyện.

Trong tiệm chỉ rộng từng đó, khách hàng trêи cơ bản đều là ghép bàn ngồi chung, ngay từ đầu có lẽ có chút không thích ứng, nhưng tới vài lần sau thành thói quen, ngẫu nhiên còn có thể cùng người ngồi cùng bàn tán gẫu một chút.

Lúc này, một vị khách mới vừa ăn xong cơm chiên tôm bóc vỏ, cả mặt đầy thỏa mãn, dư quang quét đến người bên cạnh, thấy hắn bưng chén cơm chiên tôm bóc vỏ, ăn với tư thái có vài phần bi tráng, không khỏi nói: "Cơm chiên tôm bóc vỏ không ngon sao? Người anh em có biểu tình này là có ý tứ gì?"

"Ngon, chính là quá ngon, nghĩ đến ăn xong đĩa này liền không có nữa, lòng tôi khó chịu." Con tôm bóc vỏ to, tươi này, cơm chiên vàng ruộm, thơm nức này, ngay cả cà rốt bên trong cũng đặc biệt ngon, một ngày ăn ba bữa cũng không đủ.

"Chỉ là ngày mai nghỉ bán một ngày mà thôi, cũng không đến mức như thế." Nam khách hàng an ủi.

"Về sau bà chủ cũng chỉ buôn bán nửa ngày, buổi trưa tôi tương đối bận, chưa chắc có thời gian mỗi ngày tới đây ăn."

Nghe được lời này, một vị khách khác ngồi cùng bàn nhịn không được chen vào: "Ai mà không nghĩ tới chứ? Dù sao tôi đã chuẩn bị đóng gói thêm mấy phần cơm chiên, mang về để trong tủ lạnh ăn dần."

"Đợi lát nữa tôi cũng mua một ít mang về."

Nghe được bọn họ nói chuyện phiếm, người bàn bên cạnh cũng nhịn không được mở miệng nói: "Buôn bán nửa ngày còn tốt, chờ tới khi thi đại học xong, bà chủ trực tiếp đóng cửa hàng, kia mới là chân chính khó chịu, cho nên a, mọi người nên biết quý trọng hiện tại đi."

Lời này vừa nói ra, đại bộ phận khách hàng đều nhịn không được kêu rêи.Chỉ có một vị khách khách biệt, có suy nghĩ "Sáng nay có rượu sáng nay say" thấy cách thời gian thi đại học còn có một năm, cho nên cũng không gấp.

"Hai phần cơm chiên tôm bóc vỏ, một phần cơm chiên lạp xưởng khoai tây...... Một phần cơm chiên Dương Châu đóng gói mang đi!"

"Cơm chiên tôm bóc vỏ, chiên cơm tóp mỡ, cơm chiên thịt ốt...... đậu phộng rang mang về."

Chờ Chu Linh từ phòng bếp ra tới, nhóm khách trong tiệm đã chịu kϊƈɦ thích đều sôi nổi mở miệng tỏ vẻ muốn mua mang về.

Chu Linh một bên đau đầu, một bên chạy vào trong lấy ra quển sổ nhỏ ghi lại.

"Mấy người cũng thật quá đáng, ăn không hết còn muốn mang đi?"

"Đúng vậy, mấy người làm vậy rất mất thời gian, người tới sau không cần ăn sao?"

Mấy người còn đang đợi chỗ ngôi nhìn thấy bọn họ ăn sắp xing còn gọi thêm cơm chiên đóng gói mang đi, nhịn không được nói.

"Có bản lĩnh đợi lát nữa mấy người đừng mua mang về!" Ngồi ở trước bàn, có người trực tiếp đáp lại.

Hôm nay là ngày cuối cùng buôn bán cả ngày, ngày mai còn muốn nghỉ một ngày, cho nên, không mua mang về là không có khả năng, chỉ có mua thêm về mấy phân cơm chiên, mới có thể duy trì sinh hoạt ngày mai.

Vì thế, khách đang xếp hàng đợi cơ bản không hé răng, chỉ có người còn nhịn không được nói thầm: "Vậy mấy người cũng mua ít một chút chứ, gọi nhiều như vậy ăn hết sao......"

Bởi vì mỗi người đều mua thêm mang đi, hơn nữa số lượng còn không ít, sau bếp Nguyễn Miên Man căn bản lo liệu không hết.

Một lát sau, Chu Linh không thể không ra ngoài thông báo, tỏ vẻ mỗi vị khách nhiều nhất chỉ có thể mua hai phần cơm chiên mang về.

Kết quả, nơi đâu cũng có nhân tài, thế nhưng có người từ trong tiệm đi ra ngoài lượn một vòng lại quay vào trong tiệm một lần nữa.

Thị lực rất tốt, trí nhớ cũng không kém Chu Linh dở khóc dở cười mà nhìn về phía những người này nói: "Xin lỗi, ngài vừa mới đã đóng gói một phần cơm chiên tôm bóc vỏ, một phần cơm chiên ốc đồng, mỗi vị khách chỉ có thể mua về hai phần cơm chiên thôi ạ."

Thấy cô còn nhớ rõ cả món mình mua, người nọ chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi.

Nhưng mà, còn có mấy người chưa từ bỏ ý định, cách này không thành, lại nghĩ cách khác.

Một lát sau, mấy ông lão, bà lão trước sau đi vào trong tiệm, nói muốn mua mấy phần cơm chiên mang đi.

"Đông Đông đang bận lắm, mấy ông bà muốn ăn cơm chiên lúc nào ăn chẳng được, lúc này tới xem náo nhiệt làm gì." Bà Vương nhìn đến bọn họ tới, không khỏi nói.

Một bà lão giải thích: "Nào phải, là có người nhờ tôi mua hộ, bà nói hiện tại người trẻ tuổi cũng quá lười, đã đến đầu ngõ rồi, kết quả cách trong tiệm có mấy bước cũng không đi, còn phải tốn năm đồng nhờ tôi mua hộ.""Tôi cũng là đi mua hộ thôi. Vốn dĩ tôi đang ở trong vườn trồng rau, bỗng nhiên có cô gái chạy tới, nói cho mười đồng, nhờ tôi lại đây mua hai phần cơm chiên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.