Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 203: Phiên ngoại 1: Vài ba chuyện cửa hàng



Công ty Trung Thiên, một công ty nhỏ tính cả ông chủ cũng mới có sáu người, thuê một gian phòng nhỏ đặt mấy cái máy tính làm văn phòng làm việc, theo một năm gần đây phát triển, đã trở thành một công ty có thể thuê được office building, nhân viên cũng chia thành các bộ phận làm việc.

Quy mô mở rộng, không khí phòng làm việc cũng trở nên nghiêm túc hơn, không còn bầu không khí trước kia - ông chủ, nhân viên như bạn bè.

"Má nó!"

Hôm nay, gần đến thời gian nghỉ trưa, một nhân viên bỗng nhiên hô lớn một tiếng, làm những người chung quanh phải ghé mắt.

"Anh Lý, ông chủ còn ở trong văn phòng." Nhân viên mới tới chỉ vào bên trong, nhỏ giọng nói.

Nhưng mà, người bị nhắc nhở không những không có thu liễm, thậm chí trực tiếp nhảy dựng lên vọt vào trong văn phòng, không tới một hồi, người bên ngoài mơ hồ nghe được vài câu "Hạnh phúc", "Mời khách" linh tinh.

Anh Lý phát điên rồi?

Nhóm nhân viên mới trao đổi ánh mắt cho nhau, không hiểu hắn đây là phát điên cái gì.

Nhưng nhân viên cũ, khi nghe được hai chữ "Hạnh phúc" từ ngữ mấu chốt, như là nghĩ đến cái gì, nhịn không được cầm lấy mở di động ra.

Nhóm nhân viên cũ mới vừa cầm di động còn chưa kịp biểu đạt suy nghĩ, ông chủ đã từ trong văn phòng đi ra, cười nói: "Trưa hôm nay tôi mời khách."

"Úc! Cảm ơn ông chủ!"

"Ông bản hào phóng."

Tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng nhóm nhân viên mới vẫn cổ động kêu lên.

Chờ ông chủ trở về văn phòng một lần nữa, nhóm nhân viên mới tò mò hỏi: "Anh Lý, anh nói cái gì với ông chủ vậy? Sao lại đột nhiên muốn mời khách?"

Anh Lý lắc đầu, cười mà không nói, bị bọn họ truy vấn vài câu sau mới nói: "Chờ lát nữa mọi người sẽ biết."

Đã đến giờ nghỉ trưa, khi mấy nhân viên mới chính chờ mong bữa tiệc lớn buổi trưa, lại thấy mấy nhân viên lâu năm lại ngồi ở vị trí bất động như núi, thẳng đến khi ——

Một người giao cơm hộp tìm tới, đưa tới mấy túi cơm hộp.

Cái này......?

Bất đồng với những nhân cũ trên mặt tươi cười, nhân viên mới nhìn đến cơm hộp đóng gói thoạt nhìn rất đơn giản, trước mặt không hiện, trong lòng đều có chút thất vọng.

Bất quá, thấy ông chủ từ văn phòng ra tới, động tác vội vàng đoạt lấy một phần cơm hộp, bọn họ tự nhiên không dám không cho mặt mũi, đều làm bộ làm tịch cũng đi lên đoạt theo.

Ngay từ đầu còn giả vờ, chờ mọi người cùng nhau mở ra nắp họp, mùi hương mê người xông vào mũi, mấy nhân viên mới sửng sốt một chút, ngay sau đó tựa hồ hiểu rõ vì sao ông chủ của bọn họ nhìn đến cơm hộp này lại kích động như vậy.

"Đã lâu không ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, da vịt này dai dai, vừa thơm vừa giòn, phối hợp với thịt vịt cùng cơm chiên, quả thực là mỹ vị nhân gian!" Ông chủ nhai nuốt miếng cơm trong miệng, vẻ mặt hưởng thụ mà nói câu cảm thán.

Một nhân viên cũ khác ăn cơm chiên dứa trong tay, cũng nhịn không được nói: "Thật là hoài niệm cái hương vị này."

Vài tiếng cảm thán, một đám người không hẹn mà cùng vùi đầu ăn, đặc biệt là mấy nhân viên mới lần đầu ăn cơm chiên mỹ vị như vậy.

Một lát sau, người thứ nhất ăn xong cơm chiên, hận không thể đem hộp cơm liếm sạch sẽ không chừa một giọt dầu, nói: "Cơm chiên tôm bóc vỏ này ăn ngon thật, tôm bóc vỏ tươi cùng cơm chiên tơi, ăn vào tiên hương ngon miệng, hơn nữa phân lượng rất đủ, từ khi nào lại có nhà bán cơm hộp có lương tâm như vậy? Là cửa hàng mới mởsao?"

"Không phải cửa hàng mới." Anh Lý lắc đầu nói.

Một nhân viên mới khác mỗi ngày đều ăn cơm hộp không khỏi nói: "Không phải cửa hàng mới? Tôi mỗi ngày đều lượn lờ ở app cơm hộp bánh trôi sao không nhìn thấy cửa hàng này?"

"Là mấy người bỏ lỡ thời điểm, cửa hàng này mấy năm trước đã mở rồi, bất quá bởi vì bà chủ đi học đại học, cho nên đóng cửa, không nghĩ tới hôm nay đột nhiên mở lại." Trong giọng nói ông chủ lộ ra ý cười cùng kinh hỉ.

Đối với ông chủ và mấy nhân viên lâu năm của công ty Trung Thiên, hoài niệm tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, không chỉ bởi vì hương vị nhà này ngon, cũng bởi vì cửa hàng này xuất hiện lúc bọn họ mới vừa xây dựng công ty, làm bạn với quá trình phát triển của bọn họ.

Không nói khoa trương, ở trong lòng ông chủ rất nhiều khi hắn không kiên trì được quá trình gây dựng sự nghiệp gian nan, muốn từ bỏ, đều là dựa vào một chén cơm chiên của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mà kiên định với lý tưởng, rốt cuộc...... không nỗ lực, vạn nhất tới cơm chiên cũng không ăn nổi thì làm sao bây giờ?

Tiếc nuối chính là, hiện tại hắn không sợ không ăn nổi cơm chiên, đáng tiếc muốn ăn cơm chiên thì cửa tiệm này cũng không còn mở cửa.

Cho nên, hôm nay đối với ông chủ, thật sự là một ngày kinh hỉ lại vui sướng.

"Hôm nay ông chủ thoạt nhìn có chút khác thường."

"Đúng vậy, giống như tâm tình rất tốt, một chút cũng không nghiêm túc giống như ngày thường."

Khi ông chủ quay vào trong văn phòng, nhóm nhân viên mới nhịn không được nhỏ giọng nói.

Mấy nhân vien lâu năm nghe vậy, nhịn không được cười rộ lên, sau đó lấy ra di động, chia sẻ cùng bọn họ ông chủ đã từng không nghiêm túc như thế nào.

"A? Rất nhiều nội dung ban đầu của công ty chúng ta còn liên quan tới ông chủ?"

"Ha ha ha ha...... khi đó ông chủ thế nhưng lại là kiểu này sao?"

"Xong rồi, cảm giác hình tượng lạnh nhạt của ông chủ ở lòng tôi sụp đổ rồi......"

Hôm nay, cũng như nhân viên cũ và ông chủ công ty Trung Thiên thấy kinh hỉ, còn có rất nhiều người đều đã từng là khách quen của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, bọn họ cũng thấy.

Cũng không phải khi đã qua hai năm còn có nhiều người nhỡ kỹ cửa tiệm này như vậy, mà là lúc trước khi tiệm cơm chiên Hạnh Phúc đóng cửa, rất nhiều khách hàng đều bật một cái chức năng thông báo "Cửa tiệm tiếp tục buôn bán sẽ thông báo tới tôi".

Qua lâu như vậy, bọn họ có lẽ đều đã quên cái chức năng này, nhưng khi tiệm cơm chiên Hạnh Phúc khôi phục buôn bán, chỉ cần bọn họ không đổi tài khoản, app cơm hộp bánh trôi vẫn gửi thông báo tới.

Rất nhiều người đột nhiên nhận được thông báo này, sửng sốt một chút mới phản ứng lại, theo sau chính là kinh hỉ.

Vốn dĩ theo thời gian trôi qua, khu bình luận đã biến thành một mảnh biển chết, trong nháy mắt náo nhiệt trở lại, giống như năm đó.

Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.

Cách hai năm một lần nữa mở lại cửa hàng, Nguyễn Miên Man vốn dĩ cho rằng sẽ không có quá nhiều sinh ý, không nghĩ tới hơn mười phút sau, liên tiếp vang lên thông báo có đơn đặt hàng mới.

Nghe cô nói muốn thừa dịp nghỉ hè mở cửa hai tháng, Chu Linh kiên trì chạy về hỗ trợ cô, lúc này nhìn đến nhiều đơn hàng như vậy, tức khắc cười rộ lên: "Vốn đang cho rằng hôm nay có thể tới trộn lẫn lười biếng một ngày, hiện tại xem ra lại bận rộn rồi."

"Được a, hóa ra chị lại có chủ ý này." Nguyễn Miên Man cũng nói đùa theo.

Hiện giờ cô đã học năm hai, cuộc sống đại học làm cô càng thêm thích ứng với thời đại này, tính tình cũng hoạt bát hơn trước kia một chút.

Đọc sách thì đọc sách, nhưng yêu thích lớn nhất của cô vẫn là nấu ăn, cho nên ngay từ đầu cũng không định từ bỏ cửa tiệm nhà mình.

Năm nhất đại học vì muốn thích ứng với hoàn cảnh mới, cho nên không có thời gian rảnh, thời gian nghỉ đông quá ngắn cũng không thích hợp, rốt cuộc chờ đến kỳ nghỉ hè năm hai, không có kế hoạch đi ra ngoài, lúc này Nguyễn Miên Man mới có thời gian một lần nữa mở lại cửa tiệm.

Khoảng 11 giờ, bắt đầu có nhân viên giao cơm tới trong tiệm, có người còn nhớ rõ cửa hàng này nhìn thấy Chu Linh, lập tức chúc mừng, làm mấy nhân viên giao cơm mới đi làm, nghi hoặc ghé mắt.

Hơn 12 giờ, bắt đầu có khách hàng đến trong tiệm tới.

"Tôi nới với cậu, cơm chiên nhà này đặc biệt ăn ngon, trong nước cũng là số một, số hai! Trong tiệm có mấy món rất hợp với thời tiết này như cơm chiên dứa, cơm chiên đậu que thịt băm, cơm chiên cà chua trứng gà..." Một người rõ ràng là khách cũ của tiệm lôi kéo bạn tới, một bên nói một bên nhịn không được nuốt nước miếng, "Chính là cái mùi hương này, chỉ ngửi thôi cũng thèm chết mất."

Vốn đang cảm thấy bạn mình nói chuyện có chút khoa trương, lúc ngửi được mùi hương từ phòng bếp bay ra, sự hoài nghi trong nháy mắt liền nói không thành lời.

"Hai cô muốn ăn cơm chiên gì?" Chu Linh tiến lên cười nói.

"Cơm chiên dứa và cơm chiên đậu que thịt băm." Khách quen gọi món xong đơn, ngửa đầu nhìn chị, "Có chè đậu xanh không?"

"Có, tôi đi lấy cho hai cô." Chu Linh nói xong, rất nhanh bưng hai chén chè đậu xanh lại đây.

"Cảm ơn!" Cô khách quen nói lời cảm ơn, rồi nói với bạn mình "Nếm thử, chè đậu xanh các cô ấy tặng kèm đặc biệt ngon, lúc trước tôi vì chén chè đậu xanh này, không ít lần đến trong tiệm ăn cơm."

Cô bạn nghe vậy, bưng lên chén sứ thấm lạnh, một ngụm chè đậu xanh xuống bụng, cảm giác ngọt thanh, mát lạnh, làm người ta nháy mắt liền thoải mái: "Xác thật uống ngon!"

Một lát sau, cơm chiên ra.

Khách hàng cũ hít sâu một hơi sau, bưng lên phần cơm chiên đậu que thịt băm của mình: "Ngô...... Cơm chiên quả nhiên ngon nhất vẫn là nhà này, đậu que giòn nộn chua chua, thịt băm tiên hương, cơm chiên tơi, quá thơm, quá đủ vị!"

Thấy cô khen không dứt miệng, người bạn cũng cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn, nhìn về cơm chiên dứa trước mặt màu sắc mê người, tản ra mùi hương chua ngọt của dứa dứa.

Một ngụm cơm chiên vào miệng, hai mắt cô sáng ngời, ngay sau đó lộ ra biểu tình say mê: "Cơm chiên này ăn quá ngon!"

"Tôi giới thiệu không sai đi?"

"Ừ ừ!"

Hai người vùi đầu ăn, lại có khách hàng tới, trên mặt đều thập phần kinh hỉ.

"Oa! Thế nhưng thật sự mở lại, lúc nhận được thông báo tôi còn lo lắng có phải app cơm hộp lại  bị bug hay không."

"Ha ha, tôi cũng vậy, bất quá cách cũng gần vẫn muốn tới xem sao, không nghĩ tới thế nhưng thật sự mở cửa."

"Đừng tám chuyện nữa, mau vào đi, đã lâu không ăn cơm chiên nhà này, nghe mùi hương thôi mà nước miếng cũng muốn chảy xuống."

Không bao lâu, chỗ ngồi trong tiệm trực tiếp ngồi đầy khách hàng.

Cửa hàng đóng cửa, Nguyễn Miên Man ngồi ở trong tiệm nhìn bình luận của khách hàng tràn ngập kinh hỉ cùng sung sướng, khen ngợi, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.

Tư Cảnh Lâm vừa kết thúc một hội nghị liền tới đây, nhìn thấy cô cười đến vẻ mặt điềm mỹ, tiến lên hai bước cúi người hôn trộm môi cô một cái.

"Anh bận xong rồi?" Nguyễn Miên Man kéo anh ngồi xuống, buông di động bưng một chén nước ô mai từ trong tủ lạnh ra cho anh.

Tư Cảnh Lâm gật đầu, tiếp nhận tới uống một hớp lớn, cả người nháy mắt đều mát mẻ hơn không ít.

"Ăn cơm chưa?" Nguyễn Miên Man chống cằm hỏi anh.

Tư Cảnh Lâm nói: "Trước khi mở họp có tùy tiện ăn một chút."

"Vừa lúc em muốn làm món cơm chiên mới để ngày mai bán, trước làm một phần cho anh nếm thử nhé?" Nghe anh nói chỉ tùy tiện ăn một chút, Nguyễn Miên Man nói.

"Được." Uống xong nước ô mai chua ngọt ngon miệng, vừa lúc có một chút đói, Tư Cảnh Lâm gật đầu.

Thấy anh đồng ý, Nguyễn Miên Man lập tức đứng dậy chạy chậm vào trong phòng bếp.

Trời nóng, thấy cô bận rộn trong tiệm xong còn nhiều sức sống bắn ra bốn phía như vậy, Tư Cảnh Lâm cười lắc đầu, uống xong nước ô mai trong tay cũng đi theo vào.

Mèo béo ghé vào cửa, so với hai năm trước lớn hơn cũng càng béo hơn, lúc này lười biếng mà quất cái đuôi qua lại, nghe được động tĩnh của bọn họ đi phòng bếp, lập tức nhảy dựng lên theo sau.

"Không phải em nói làm cơm chiên sao?" Tiến vào phòng bếp nhìn thấy cô đang lột quả vải, Tư Cảnh Lâm thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy." Nguyễn Miên Man xoay người đem quả vải mới vừa bóc xong trên tay bón cho anh, một bên lấy dao gọt hoa quả lại cắt thành hột lựu một bên nói, "Em chuẩn bị làm cơm chiên quả vải."

Tư Cảnh Lâm nhai quả vải ngọt thanh trong miệng, nghe cô nói lấy ra chiên cơm, thần sắc bất biến, thậm chí dựa theo yêu cầu của cô, giúp cô ép một chút nước vải ra.

Nguyễn Miên Man chuẩn bị tốt những nguyên liệu nấu ăn khác, bật bếp đổ dầu, trước cho hành tây thái vào xào thơm, sau đó cho bắp, dưa chuột, tôm bóc vỏ vào xào cùng.

Hương thơm từ trong nồi bay ra, cô lại giơ tay cho cơm, gia vị, cùng một ít nước quả vải vào nồi.

Nước quả vải vào nồi, tức khắc tản ra một mùi hương tươi mát đặc thù của nó, chờ đem cơm chiên đến vàng ruộm, trước khi tắt bếp thì cho ít quả vải đã thái nhỏ vào xào đều tay, một đĩa cơm chiên quả vải đã hoàn thành.

Cơm chiên quả vải rất thơm, tiên hương lộ ra hương quả nhàn nhạt, bề ngoài càng là thập phần mê người.

"Anh nếm thử xem." Đem cơm chiên múc ra xong, Nguyễn Miên Man đặt đến trước mặt anh.

Tư Cảnh Lâm cầm lấy cái muỗng nếm một ngụm, cơm chiên tuy rằng bỏ thêm quả vải nhưng ăn vào, vị ngọt cũng không phải quá rõ ràng, ngược lại hương quả càng đậm hơn, tinh tế nhai lên, tiên hàm thoải mái thanh tân, hương vị khá phong phú.

"Ăn ngon." Hương vị cơm chiên quả vải có chút độc đáo, nhưng vẫn rất ngon, Tư Cảnh Lâm nói xong, bón một muỗng cho cô.

Nguyễn Miên Man tinh tế nhấm nháp, phát hiện xác thật không tồi, lập tức liền quyết định thêm vào thực đơn.

Tốc độ của cô vẫn rất nhanh, Tư Cảnh Lâm còn chưa ăn xong, cô cũng đã tải ảnh chụp lên thực đơn.

Tin tức tiệm cơm chiên Hạnh Phúc buôn bán trở lại được truyền đi, rất nhiều khách hàng hôm nay ăn đến hoặc là còn chưa ăn đến đều mang theo hoài niệm mà mở khu bình luận.

Thực mau, có người phát hiện cửa hàng lại ra món mới, vội chạy đến khu bình luận ồn ào.

【5** còn: Má ơi, bà chủ nhỏ ra món mới, nhưng vì cái gì lại là cơm chiên quả vải, cái này vừa liền một lời khó nói hết? 】

【H**q: Cơm chiên quả vải? Nghe liền có cảm giác dị dị, có thể ăn ngon sao? 】

【n**x: Dứa có thể chiên với cơm, vì sao lại không thể có móncơm chiên quả vải? Dù sao lấy tay nghề bà chủ, khẳng định làm cái gì cũng ngon. 】

【 cái ** thứ: Quả vải và dứa giống nhau sao? Nói, hình như bà chủ học ở đại học A đại đi? Tôi nhớ rõ phía trước nhà ăn của đại học A từng có mấy món ăn nổi tiếng trên mạng, cái gì mà quả quýt xào ớt cay, dâu tây xào cần tây......】

【o**6: Người đã từng học tại địa học A xin xác minh, nhà ăn trường học chúng tôi đúng là rất thích nấu mấy món ăn hắc ám, nhưng bà chủ nhỏ ơi cô nhìn là được, ngàn vạn đừng học theo. 】

【6** ngày: Bà chủ nhỏ a, cô đi trường học học tri thức thì tốt rồi, nhưng đừng học đầu bếp trường học của cô, chúng ta thật sự tiếp nhận không nổi a! 】

【k**l: Cơm chiên quả vải? Đây là món ăn gì vậy trời? 】

......

【4**b: Ha ha ha ha, nhưng tôi lại cảm thấy hứng thú đối với cơm chiên quả vải, ngày mai phải mua một phần nếm thử. 】

【 là ** sơn: Bà chủ có thể thừa dịp nghỉ hè khôi phục buôn bán đã không tồi rồi, thấy đủ đi các bạn, bà chủ nhỏ tôi ủng hộ cô, thích làm cái gì liền làm cái đó. 】

Đám người không tiếp nhận được cơm chiên quả vải bị đáp trả, trực tiếp chạy tới official weibo của đại học A, nói trường dạy hư học sinh.

Admin official weibo của đại học A đầu tiên là không hiểu gì cả, xem xong hết bình luận cảm thấy mình thực vô tội, đợi hiểu xong tiền căn hậu quả...... Muốn giải thích lại có chút cảm giác không còn lời nào để nói.

Cư dân mạng phát hiện chuyện này, ở khu bình luận cười ra tới ba hàng "Ha ha ha ha ha", cảm thấy này đại khái là lần bị hắc thảm hạ nhất của nhà ăn đại học A đại.

Nguyễn Miên Man thông qua group chat của lớp biết đến chuyện này, cũng là dở khóc dở cười, vội tới khu bình luận của cửa hàng kêu nhóm khách hàng đừng náo loạn.

Ngày hôm sau, Chu Linh tới trong tiệm nhịn không được hỏi cô: "Cơm chiên quả vải đúng là chịu ảnh hưởng của nhà ăn trường học mà nghĩ ra sao?"

Nguyễn Miên Man khụ một tiếng, không có phủ nhận.

Không có biện pháp, ai bảo nhà ăn đại học A cứ vừa đến mùa hè là đặc biệt thích dùng trái cây nấu ăn, quả quýt xào ớt cay, dâu tây xào cần tây thì tính là cái gì? Người ta còn có quả táo chưng trứng, Thánh Nữ quả xào trứng gà, rau trộn quả vải......

Chu Linh nhìn đến biểu tình này của cô, không nhịn xuống xì một tiếng cười rộ lên.

"Kỳ thật cơm chiên quả vải cũng không có gì, phía trước tôi còn nhìn thấy ở trường học có người lấy quả vải chấm nước tương ăn." Nguyễn Miên Man nói.

Hai người nói chuyện phiếm, bắt đầu bận rộn công việc của từng người.

Khách hàng tất cả đều là một đám miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, ngoài miệng nói không cần, đến thời gian đặt đơn, tay lại rất thành thật đem cơm chiên quả vải vào xe mua sắm.

Nhận được cơm chiên quả vải, bọn họ ngay từ đầu còn rất cẩn thận, chờ ăn một ngụm lập tức liền chịu thua.

【6** ngày: Không nghĩ tới cơm chiên quả vải lại ăn ngon như vậy, thật thơm......】

【5** còn: Tôi cũng......】

【 cái ** thứ: Xác thật ăn ngon, tiên hàm ngon miệng, lại còn có có mùi sữa, phong vị độc đáo, làm người ăn rồi còn muốn ăn nữa. 】

【a**n: Cái khác tôi đều đồng ý, chính là mùi sữa gì đó, anh xác định không phải chính mình uống sữa bò, hoặc là đem sữa bò rải lên cơm chiên? 】

......

【n**x: Mấy người này, rõ ràng biết sẽ ngon, không biết ngày hôm qua còn nháo cái gì! 】

【 cái ** thứ: Khụ...... Có thể là ăn no căng. 】

......

Nguyễn Miên Man hiện giờ chỉ buôn bán nửa ngày như cũ, hôm nay sau khi kết thúc việc buôn bán, liền mang theo hoa quế đường đỏ cùng điểm tâm tới công ty tìm Tư Cảnh Lâm.

Hai người ngồi ở trên sô pha trong văn phòng ăn xong buổi chiều trà, Nguyễn Miên Man lấy ra di động cùng anh cáo trạng: "Ngày hôm qua bọn họ còn nói cơm chiên quả vải dị dị, còn tìm đến official weibo trường học của em mà than vãn, hôm nay lại......"

Tư Cảnh Lâm nghe cô hừ nhẹ, đem người ôm vào trong ngực nói: "Bọn họ đáng giận như vậy, em liền làm món ăn kỳ dị chân chính cho bọn họ nếm thử."

"Em mới sẽ không làm mấy món kinh dị đâu!" Nguyễn Miên Man ngửa đầu giận dỗi liếc anh một cái.

Tư Cảnh Lâm gật đầu, thuận thế phủ lên đôi môi trước mắt.

Lần này nghỉ hè, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc một lần nữa mở lại, khách hàng thật sự là ăn tới thỏa mãn, khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, sôi nổi ở khu bình luận nhắn lại, hy vọng cô có thời gian là có thể mở cửa hàng, chẳng sợ một ngày, nửa ngày cũng tốt.

Nguyễn Miên Man nhịn không được khách hàng ở khu bình luận năn nỉ, lăn lộn, cuối cùng vẫn đồng ý.

Vì thế, những ngày kế tiếp, chỉ cần cô có thời gian, liền sẽ buôn bán một ngày hoặc là mấy ngày.

Thời gian dài, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc trở thành tồn tại đặc biệt ở thành phố A, rất nhiều du khách nơi khác tới đây chơi, nếu có thể vừa vặn ăn một lần, đều sẽ cảm thấy vận khí chính mình đặc biệt tốt.

Về sau, trên mạng có cách nói, nói tiệm cơm chiên Hạnh Phúc là một cửa tiệm có thể mang đến hạnh phúc, nếu tình nhân cùng đi trong tiệm ăn cơm, có thể nhận được hạnh phúc viên mãn.

Đương nhiên, có cách nói này đại khái cũng có liên quan tới chuyện bà chủ cùng bạn trai hạnh phúc bên nhau, chỉ là nhìn thôi  cũng làm người ta cảm giác được hạnh phúc, khách hàng nhìn thấy nhiều, chậm rãi truyền đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.