【 thanh **l: Cơm chiên dứa của chủ tiệm tuyệt đối ngon hơn bánh kem, quá tặng này xem như đưa đúng rồi. 】
【o**6: Hâm mộ, tại sao tôi không có một người ba đoạt cơm chiên dứa cho tôi. 】
【5** còn: Cùng hâm mộ. 】
【3**6: Các người nếu là hâm mộ, tôi sẽ cố để làm ba của mấy người, buổi chiều thay mấy người tranh cơm chiên dứa, đương nhiên, không cam đoan sẽ tranh được. 】
【o**6: Thật là vô liêm sỉ, như thế nào còn không có bị nhân viên của anh đánh chết? 】
Nguyễn Miên Man cũng trả lười một câu chúc mừng, thu hồi di động vào trong nhà xem TV.Vẫn luôn xem đến 3 giờ chiều, cô đứng dậy một lần nữa tiến vào phòng bếp.
Xe kéo của cô bị bà dì nhét đến tràn đầy, còn cho cô thêm một túi lớn, cho nên nguyên liệu nấu ăn cô mang về không ít.
Nguyễn Miên Man nhìn nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp suy nghĩ một lát, trong đầu đã có lên xong thực đơn.
Chu Linh 3 giờ rưỡi đã tới, nghe mùi hương đi vào phòng bếp, phát hiện cô đã bắt đầu nấu ăn, chặn lại nói: "Có cái gì tôi có thể làm không?"
"Sao chị tới sớm vậy." Nguyễn Miên Man quay đầu lại, "Chỉ vài món ăn, em có thể tự làm."
Ở bên cạnh đứng một lúc, phát hiện chính mình xác thật không giúp được việc gì, Chu Linh cũng không nhàn rỗi, dứt khoát lại ra bên ngoài làm dọn vệ sinh.
Hơn 4 giờ, ông Ngô, bà Vương mang theo chắt ngoại lần lượt lại đây, còn chưa có bước vào cửa, liền bị các loại mùi hương từ phòng bếp bay ra làm thèm gần chết.
Ngay cả An An có chút sợ người lạ, ngửi được mùi thơm, lá gan cũng lớn hơn một chút, còn dám tiến đến cửa bếp xem Nguyễn Miên Man nấu ăn.
"Đông Đông a, cháu làm món ngon gì vậy? Này cũng quá thơm."
Ông Ngô dứt lời, bà Vương cũng đi theo gật đầu: "Xác thật thơm, ngửi thôi mà nước miếng đều muốn chảy xuống."
"Cũng không có gì ạ, chính là canh hầm cái vịt muối củ sen, xào đĩa hương xuân trứng gà, thịt cá khô kho tàu, ốc đồng xào cay......"
Cô vừa báo món, đừng nói người lớn, ngay cả tiểu An An đều đi theo nuốt nước miếng.
Nguyễn Miên Man thấy vậy, cười nói: "Canh đã nấu xong, nếu không mọi người trước nếm thử?"
Chu Linh xua tay cự tuyệt, ông Ngô lại không cùng cô khách khí, trực tiếp gật đầu chính mình đi múc canh.
Đến cuối cùng, ba người lớn, một đứa nhỏ không giúp được gì đều đi ra bên ngoài ăn canh.Canh vịt muối củ sen đã có vịt muối hàm tiên lại có củ sen thơm ngon, uống lên một chút cũng không thấy dầu mỡ, vị cùng hương đều không thể bắt bẻ.
"Canh này thật là ngon miệng, Đông Đông tay nghề của cháu thật là không thể chê......"
"Chẳng những canh uống ngon, củ sen cùng vịt muối bên trong cũng đặc biệt ngon."
"Mẹ, chị nấu canh rất ngon nha!"
Nghe được bọn họ khen không dứt miệng, Nguyễn Miên Man hơi giương môi lên, đem cá khô khô tàu trong nồi múc ra, cầm lấy di động đăng cái thông báo trong tiệm, hôm nay muốn mở cửa muộn 1 - 2 tiếng.
Bên ngoài, ông Ngô vui vẻ uổng hết non nửa chén canh, theo thói quen 'tách tách' chụp bức ảnh gửi cho cháu trai, thuận tiện thông báo các món ăn hôm nay sẽ ăn.
Giữa trưa Tư Cảnh Lâm cũng chưa ăn cơm hẳn hoi, nhìn đến ông nội gửi hình ảnh, bất đắc dĩ trả lời một câu, bảo ông không cần lại làm mình thèm. . Truyện Nữ Phụ
Ông Ngô đọc xong, nói anh nếu muốn ăn có thể qua đây ăn cùng.
Biết cháu bận, ông Ngô vốn dĩ chính là thuận miệng nói vậy, không nghĩ tới ngay sau đó cháu trai thế nhưng trả lời một câu "được ạ".
Kinh ngạc qua đi, ông Ngô nhanh bưng lên chén canh vào phòng bếp: "Đông Đông, ông cùng cháu thương lượng chuyện này."
"Chuyện gì ạ?"
"Ông muốn để anh Cảnh Lâm của cháu lại đây cùng nhau ăn cơm, cháu xem được không?"
"Này có cái gì không được, ông bảo anh ấy tới thôi." Cũng không phải người lạ, Nguyễn Miên Man tự nhiên không để ý.
"Được, ông gọi nó lại đây." ông Ngô được cô cho phép, cao hứng đi ra ngoài, báo tin cho Tư Cảnh Lâm mau qua đây, đồ ăn rất nhanh liền xong.
Lâu lâu bị ông nội dụ hoặc, Tư Cảnh Lâm xác thật có chút nhớ tay nghề của cô, nhận được tin nhắn, khoảng 20 phút sau đã tới cửa hàng.
Lúc anh tới, vừa lúc đầu ăn đều đã nấu xong, Nguyễn Miên Man nghe được động tĩnh, cùng Chu Linh bưng đồ ăn ra.
"Anh Cảnh Lâm." Đem đồ ăn đặt lên trên bàn, Nguyễn Miên Man đi qua chào một tiếng.Tư Cảnh Lâm gật đầu đáp lại, đem đồ vật trên tay đưa tới.
Thấy anh còn mang theo trái cây cùng một bao lớn đồ ăn tới, Nguyễn Miên Man xua tay nói: "Không cần khách khí như vậy, ông Ngô ngày thường cũng cho em rất nhiều trái cây, đều ăn không hết."
"Để đó từ từ ăn." Tư Cảnh Lâm thấy cô không nhận, trực tiếp đặt trên cái bàn bên cạnh.Lúc trước phát bao lì xì, cô bé không thu, anh chỉ có thể nghĩ mang chút đồ vật lại đây, vốn dĩ cũng không biết đưa cho cô bé cái gì, hỏi tài xế, mới tiện đường mua chút trái cây cùng đồ ăn vặt.
"Cháu tốt xấu kêu nó một tiếng anh, anh trai mua đồ ăn vặt cho em gái không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không cần cùng nó khách khí. Chúng ta vẫn là mau ăn cơm đi, cháu xem Tiểu An An đều thèm đến chảy cả nước miếng."
Ông Ngô nói xong, bà Vương tức giận nói: "Tôi thấy là chính ông mới thèm đến chảy cả nước miếng."
Nghe thấy người lớn nói tới mình, An An duỗi tay sờ sờ miệng, nãi thanh nãi khí nói: "An An không chảy nước miếng."
Vốn dĩ bởi vì Tư Cảnh Lâm đã đến mà Chu Linh có chút câu thúc, nhìn thấy động tác của con gái, cô nhịn không được cười rộ lên.
Tư Cảnh Lâm thật lâu không trải qua bầu không khí náo nhiệt như vậy, nhất thời còn có chút không quen.
"Anh ngồi trước đi, bưng đồ ăn lên là có thể ăn." Nguyễn Miên Man thấy anh đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, hướng anh nói.
"Được."
Đồ ăn rất nhanh đã dọn lên bàn xong, bất luận là màu sắc hay là mùi hương, đều rất dụ hoặc người ta.
Tư Cảnh Lâm nhìn đến mỗi món ăn trên bàn đều cố ý chia ra 2 phần, không khỏi nhìn cô bé ngồi ở đối diện, lại lần nữa phát có người em gái tri kỷ như vậy xác thật không tồi.
Phát hiện tầm mắt của anh, Nguyễn Miên Man hướng anh cười một chút, sau đó mời mọi người trên bàn động đũa.
Canh vịt muối củ sen thì không cần phải nói, lúc trước bọn họ đều đã nếm qua, ngay cả An An không thích ăn canh đều bưng chén nhỏ lộc cộc lộc cộc uống hết một chén, thậm chí còn chủ động muốn thêm chén thứ hai.
Cá khô kho tàu, mang theo mùi hương đặc trưng của đồ khô,thịt cá không tính là quá mềm, lại nhai cực kỳ ngon, hơn nữa càng nhai càng thơm, đặc biệt ăn với cơm rất ngon.
Hương xuân xào trứng, món ngon chỉ có vào ngày xuân, ăn một miếng khiến cho người ta muốn ngừng cũng không được.
Rau dại xào, thoải mái thanh tân ngon miệng, ăn xong cá khô kho tàu rồi lại ăn một ngụm, có tư vị khác.
Đậu hủ sốt, Nguyễn Miên Man lúc trước đã làm vài lần, bất luận là mềm đậu hủ ngoài giòn trong, hay là nhân thịt bên trong, đều tươi ngon làm người ta muốn nuốt cả đầu lưỡi.
Phù dung chưng trứng, lại tiên lại nộn, đặc biệt thích hợp cho trẻ con.
Bánh rau dại, thoạt nhìn có chút giống bánh ngô, nhưng cho vào miệng là có thể cảm giác được vị mềm xốp, chờ dùng hai tay xé vỏ bánh ra, nhiệt khí cùng mùi hương nhân rau nháy mắt tràn ra, làm thị giác cùng vị giác hưởng thụ song trọng.
Ông Ngô bất chấp nóng cắn một ngụm, cảm thấy hương vị này quả thực tuyệt.
Thẳng tới khi ăn xong bánh rau dại trên tay, ông mới chưa đã thèm nói: "Đông Đông, bánh rau dại này cháu làm cũng quá ngon đi, ngày xưa mà có tay nghề này, sợ là ăn rau dại cũng không tính là chịu khổ."
"Xác thật ăn ngon, chúng ta có thể ăn đến món bánh rau dại này, sợ là nằm mơ đều có thể cười tỉnh." Bà Vương nói.
Chu Linh gật đầu, cảm thấy trên bàn mặc kệ là rau dại cũng đặc biệt ngon, cô đời này cũng chưa ăn được món ngon như vậy.
Dư quang nhìn đến con gái từng ngụm từng ngụm cắn bánh rau dại, ăn đến vẻ mặt thỏa mãn, giờ khắc này, cô chưa từng cảm thấy may mắn như vậy, may mắn chính mình rốt cuộc đứng lên một lần nữa, mang theo con gái rời khỏi cái nhà kia.
"Chủ yếu vẫn là dùng thêm nguyên liệu, ngày xưa ông bà chỉ có rau dại, hương vị tự nhiên sẽ thiếu chút." Nguyễn Miên Man khiêm tốn nói.
Cô làm bánh rau dại, vỏ bánh tốt nhất là dùng bột ngô, còn nhân dùng rau dại, thịt khô thái hạt lựu, đậu phộng xào thơm, sau đó liền bao lại, hương vị không thể nào tệ được.
Tư Cảnh Lâm ăn nhìn như ưu nhã, trên thực tế đã ăn hết hai cái bánh rau dại vào bụng, nghe được lời cô nói, gắp một đũa rau dại xào nói: "Kể cả nguyên liệu nấu ăn không phức tạp, em nấu ra cũng ngon hơn người khác."
"Chị nấu ăn rất ngon!" Trong tay năm một cái bánh rau dại, ăn đến gương mặt đều phồng lên An An cũng đi theo hô lên, bất quá khi cô nhìn qua, lại ngượng ngùng mà cúi đầu xuống.
Nguyễn Miên Man trong mắt mang theo vài phần ý cười: "Thích vậy thì mội người đều ăn nhiều một chút."
Ăn ốc đồng tương đối phiền toái, thẳng đến khi đồ ăn trên đều ăn gần hết, ngửi ốc đồng xào cay kia đặc biệt thơm, ông Ngô nhịn không được gắp một cái.
"Này nấu cũng thật tốt." Mới hút chút nước canh, ông liền không nhịn được khen lên.
"Ông dùng tăm ăn đi." Ốc đồng có điểm cay, sợ ông sặc, Nguyễn Miên Man vội đem tăm xỉa răng đưa qua.
Ông Ngô rút ra cái tăm, lấy ra thịt ốc ăn vào trong miệng, ăn ngon đến khẽ lắc lắc đầu."Ốc này thịt cũng thật béo, thích hợp nhắm rượu."
Thấy ông toát ra biểu tình nóng lòng muốn thử, Tư Cảnh Lâm nhắc nhở: "Bác sĩ nói ông không thể uống rượu."
"Ông chỉ nói mồm mà thôi, lại chưa nói muốn uống thật." Ông Ngô không cao hứng liếc anh một cái, thầm hừ hừ, lúc trước không nên gọi nó qua đây, bằng không còn có thể trộm uống hai chén.
Bà Vương thấy lão ăn đến ngon lành, không nhịn được cũng cầm lấy cái tăm nể một con ốc, sau đó cảm thám: "Trách không được tục ngữ nói, minh ốc phì quá ngỗng, thịt ốc này đúng là quá ngon."
Ốc đồng món ăn vặt này, càng ăn càng nghiện, nhìn thôi cũng dễ dàng thèm.An An nhìn thấy hai người lớn ăn đến thơm lành, nhịn không được nói: "Mẹ, con cũng muốn ăn ốc ốc."
Bị con gái nhìn chằm chằm, Chu Linh mới lộng một con ốc ra, dùng canh rửa qua cho cô bớt cay.Mặc dù nhúng qua canh, bé con vẫn thấy cay, cố tình một bên hút khí một bên còn kêu muốn ăn.Chu Linh lại không dám cho con ăn thêm, gắp miếng củ sen cho nó cầm gặm.
Nguyễn Miên Man giải quyết xong chén cơm cũng bắt đầu ăn ốc đồng, không khỏi nhìn người đối diện: "Anh Cảnh Lâm, anh không thích ăn ốc đồng sao?"
Ông Ngô quét mắt nhìn cháu trai nhà mình, đang muốn nói chuyện, liền thấy anh cuốn lên tay áo hỏi: "Có bao tay không?"
Nguyễn Miên Man gật đầu, đứng dậy lấy ra một hộp bao tay đặt tới trước mặt anh.
"Cảm ơn."
Định trêu ghẹo anh sẽ không ăn ốc đồng, ông Ngô anh mang lên bao tay, ra dáng ra hình nể được thịt ốc ra, sửa miệng nhắc nhở nói: "Cẩn thận đừng đem dầu bắn lên người."
Tư Cảnh Lâm vẫn là lần đầu tiên ăn ốc đồng xào cay, nếm một ngụm, ngoài ý muốn phát hiện, hương vị thế nhưng thực không tồi.
Lúc một đám người đều ăn ốc đồng xào cay, trên bàn bất tri bất giác liền an tĩnh lại, chỉ có vỏ ốc đồng bị ném xuống bàn phát ra thanh âm.
"Hay lắm chủ tiệm, nguyên lai không mở cửa hàng là vì chính mình tránh ở trong tiệm ăn bữa tiệc lớn!"
Lúc bọn họ đang ăn tới vui vẻ, phía cửa đột nhiên truyền tới tiếng la mang theo vài phần lên án.Ông Ngô đối diện ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người trẻ tuổi khoảng 20 tuổi đứng trước cửa, từ lời nói không khó đoán được đây là khách hàng trong tiệm.
Ông Ngô vốn dĩ cảm thấy, Đông Đông mỗi ngày thời gian buôn bán quá dài, ăn cơm đều phải tranh thủ từng chút, khó có hôm nay buôn bán muộn chút, ngồi xuống ăn bữa cơm hẳn hoi, thế nhưng còn nhảy ra cái khách hàng chỉ trích cô, ngữ khí không cao hứng: "Cái gì gọi là trốn tránh ăn? Chúng ta rõ ràng là quang minh chính đại ăn."
Khi nói chuyện, ông cũng không quên tiếp tục ăn ốc đồng.Trời bên ngoài hiện tại còn chưa hoàn toàn tối hẳn, bất quá ánh sáng nhà chính không tốt lắm, trong tiệm lúc này đã mở đèn.