Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 62



Editor: Thienyetkomanhme

"Tràng heo này kỳ thật có thể làm được không ít món ngon......"

Hai người vây quay đĩa "Gạo nếp rót tràng heo" hàn huyên một hồi, mắt thấy tới gần giữa trưa, vội chuẩn bị mở cửa hàng.

Cửa hàng vừa mở ra, lập tức liền có đơn đặt hàng tới, bất quá số lượng mỗi đơn không có nhiều như chiều hôm qua.

Ngày hôm qua khách hàng kêu muốn bánh táo đỏ cùng đậu phộng bọc đường, món trước có chút mất thời gian, Nguyễn Miên Man hôm nay không có thời gian, cho nên chỉ làm món sau.Bất quá, như vậy cũng thực làm khách hàng cảm thấy cao hứng, không ít người đều sẽ đặt một phần.

【 cái ** thứ: Thật tốt quá, thế nhưng thật có đậu phộng đường, chủ tiệm cho ngươi điểm thưởng! 】

【o**6: Vui vẻ, chủ tiệm đáng được khen ngợi. 】

【 mộng **k: Con gái của tôi thích ăn đậu phộng đường, nhìn đến thực đơn sau, lập tức đặt cho con bé một phần. 】

Làm dâu trăm họ, có mấy khách hàng cao hứng, đồng thời còn có một ít khách hàng không cho là đúng.

【j**s: Má ơi! Tưởng tượng không được đậu phộng ngọt là cái hương vị gì, vì cái gì các ngươi lại thích ăn đậu phộng đường? đậu phộng rang không thơm sao? 】

【h**h: Hẳn là trẻ con thích đi, dù sao tôi cảm thấy đậu phộng vẫn là mặn ngon hơn, tỷ như đậu phộng rang, nước muối nấu đậu phộng, đậu phộng tỏi ớt linh tinh. 】

【H**q: Các ngươi chính là "Quá mặn", nên muốn ăn "ngọt" một chút sao? 】

【 cái ** thứ: Chính là, mấy người có thấy nhàm chán không vậy, lại không ăn đậu phộng nhà mấy người, quản tôi thích ăn ngọt hay gì. 】

......

Hôm nay là cuối tuần, bọn họ cũng chính là lúc chờ cơm hộp nhàn rỗi không có việc gì tùy tiện nói chút, chờ cơm hộp tới rồi, cũng không có thời gian cãi nhau.Giữa trưa buôn bán xong, Nguyễn Miên Man nhìn đến bọn họ lại cãi nhau"ngọt -mặn", bật cười, còn cố ý đi nhìn lượng tiêu thụ, phát hiện vẫn là người thích đậu phộng rang nhiều hơn một ít.

Xem xong bình luận, tuy rằng có chút ngượng ngùng, Nguyễn Miên Man vẫn đăng lên thông báo buổi chiều không buôn bán.Kỳ thật cô cũng nghĩ tới buổi chiều định buôn bán bình thường hay không, bất quá như vậy không riêng thời gian quá gấp, cũng xin lỗi Triệu Hữu Vi trả ngần đó tiền, cuối cùng vẫn là quyết định ngừng kinh doanh nửa ngày.

Khách hàng nhìn đến thông báo xin nghỉ, tức khắc kêu rên.

【a**n: A a! buổi sáng hôm qua mới nghỉ xong, chiều nay như thế nào lại nghỉ tiếp? 】

【k**l: Xem thông báo là bởi vì có người ở trong tiệm đặt yến tiệc? Không phải, đây không phải một cửa hàng cơm chiên sao? Nhà ai lại chạy tới nơi này đặt yến tiệc vậy? 】

【o**6: Cơm chiên thì làm sao? Đừng coi cơm chiên không phải là mỹ thực a? Lại nói, lấy tay nghề chủ tiệm, chẳng lẽ không xứng sao? 】

......

【n**x: Ha ha ha ha, cảm giác lại học được một chiêu, nếu là ngày nào đó có người kêu tôi mời khách, tôi liền dũng cảm mà trực tiếp nói dẫn hắn đi ăn một bàn tiệc, chờ đối phương cảm động, lại dẫn hắn đi tới đây ăn yến tiệc cơm chiên, trong tiệm cơm chiên tùy tiện chọn. 】

【 cái ** thứ: anh là ngứa da sợ không có người đánh à! 】

【n**x: Với tay nghề này của chủ tiệm, chỉ cần đối phương nếm một miếng, khẳng định sẽ không đánh tôi. 】

......

Nguyễn Miên Man vốn đang lo lắng khách hàng không cao hứng, thấy bọn họ oán giận hai câu liền vui đùa lên, lúc này mới buông tâm.

Lúc này tới 7 giờ còn có mấy tiếng nữa, Nguyễn Miên Man lên lầu nghỉ ngơi một hồi, thẳng đến 3 giờ mới một lần nữa xuống dưới bắt đầu chuẩn bị yến tiếc buổi tối.

Khách nhân tính cả Triệu Hữu Vi cũng mới có 4 người, chỉ là thức ăn hắn đặt liền không ít, Nguyễn Miên Man quyết định muốn giảm bớt phân lượng ở mỗi món một ít, thêm nhiều sắc thái chút, lúc này mới không uổng cái giá người ta trả.

Khi cô bắt đầu nấu nướng, từng đợt mùi hương bất đồng, lại đồng dạng mê người từ trong cửa hàng bay ra ngoài, người đi ngang qua chỉ là ngửi thôi, liền nhịn không được muốn chảy nước miệng.

Thèm lại thèm, lại đây hỏi một tiếng, từ trong miệng Chu Linh biết được, Nguyễn Miên Man đnag làm yến tiệc khách đặt, người trong hẻm tức khắc không hề quấy rầy.

"Lúc trước còn có người nói trong tiệm Đông Đông sinh ý không tốt, đặc biệt là cái bà Chu, âm dương quái khí, tôi coi này còn không phải quá tốt, ngay cả yến tiệc đều có người đặt."

"Haiz! Bà còn không biết bà ấy, nhìn ai cũng không thấy tốt, lời nói của bà, mười câu có chín câu không thể tin."

"Không đề cập tới bà ấy. Cũng phải nói, tay nghề Đông Đông thật là càng ngày càng tốt, cũng không biết con bé làm cái gì, từ đầu ngõ đều có thể ngửi được hương vị......"

Hai bà lão vừa đi vừa tán chuyện, trong lòng đều vì Nguyễn Miên Man mà cảm thấy cao hứng.Hơn 7 giờ, mấy chiếc siêu xe không quá gây chú ý ngừng ở đầu ngõ, theo sau ba ông lão là mấy người trẻ tuổi đi vào ngõ nhỏ.

Cũng là lão nhân, ba ông lão này cùng mấy ông lão ngồi ở đầu ngõ chơi cờ lại khác chút, chỉ là nhìn khí thế trên người đều biết, khẳng định không phải là người thường. ngôn tình hài

Lão nhân đầu ngõ lúc ấy không thể hiện, chờ một đoàn người không thuộc về hẻm Hồ Lô hoàn toàn biến mất ở trong ngõ, mới nhịn không được bắt đầu bàn tán.

"Này đó là người nơi nào a?"

"Không biết, đi ngang qua đi? Hoặc là tới tìm người?"

"Không cần đoán mò, khẳng định là là khách trong tiệm Đông Đông, người trẻ tuổi mặc y phục màu lam đi cuối, ngày hôm qua tôi còn thấy hắn ngồi chở ở cửa tiệm cơm chiên Hạnh Phúc." Người ngày hôm qua trông thất đáp lời hai câu.

Người khác nghe còn tốt, bà Chu lại nhịn không được nói: "Sao có thể, nhóm người này vừa thấy chính là kẻ có tiền, sẽ đi cửa hàng nát như vậy sao?"

"Bà có tật xấu đi, Đông Đông là đứa trẻ ngoan như vậy, lại không động chạm gì bà, bà làm gì mà luôn nhằm vào con bé?" bà Lý không cao hứng nói.

"Con bé không biết tôn trọng trưởng bối thế mã cũng trầm trồ khen ngợi? Ta phi...... A!"

"Bà thì tính là trưởng bối chó má gì, có xấu hổ hay không mỗi ngày ở bên ngoài nói xấu con gái nhà người khác, có công phu thì đi quản nhà mình đi!"

Bà Chu "Phi" một cái, mới vừa phun ra một nửa, đã bị bà Vương tới bụp một cái tát trở về.

Lúc đầu ngõ ồn ào, đoàn người Triệu Hữu Vi đã tới tiệm cơm chiên Hạnh Phúc."Hẻo lánh còn chưa tính, cửa hàng này thoạt nhìn cũng chẳng ra gì a!" Đến ngoài cửa, một thanh niên áo vàng nhịn không được nói thầm.

Triệu Hữu Vi nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Mày là ăn cơm hay là ăn cửa hàng? Bên ngoài những khách sạn lớn trang hoàng rất xinh đẹp, có bản lĩnh thì ôm cửa lớn gặm hai miếng đi."

"Hắc! Triệu nhị mày nói cái gì đâu?"

"Tao còn tưởng rằng chỉ có cái mũi mày không tốt, không nghĩ tới lỗ tai mày cũng không tốt lắm." Triệu Hữu Vi lời này tự nhiên là châm chọc hắn không chú ý mùi hương từ trong tiệm truyền ra, ngược lại đi so đo vẻ ngoài cửa hàng.

"Khụ."

Hai người đang muốn cãi nhau, người phía trước khụ một tiếng làm cho bọn họ nháy mắt ngừng lại.

Triệu Hữu Vi trừng hắn một cái, đối với ba vị lão nhân phía trước nói: "Ông nội, ông Đàm, ông Nhậm, chủ tiệm này không có nhiều quy củ như vậy, chúng ta trực tiếp đi vào ngồi đi."

Ba vị lão nhân sau khi gật đầu, cùng nhau bước vào trong cửa hàng.

Tiến trong tiệm, thấy bên trong bé như vậy, bàn ghế cũng thật sự cũ, thanh niên áo vàng biểu tình lại lộ ra chút không hài lòng, bất quá từ phòng bếp bay ra mùi hương mê người, nhiều ít lại thấy được trấn an, rốt cuộc hắn cũng không nói câu nói ghét bỏ gì nữa.

"Hoan nghênh...... Hoan nghênh quang lâm." Chu Linh nghe được động tĩnh chạy ra, thấy khách đã tới rồi, chạy nhanh rót trà cho bọn họ.

Có lẽ là khí thế mấy lão nhân làm cô có chút không được tự nhiên, rót xong trà cô liền chạy nhanh trở lại phòng bếp, Triệu Hữu Vi cùng ông nội mình tiếp đón một tiếng, cũng đi theo vào phòng bếp.

"Cửa hàng này, nhưng thật ra rất có cảm giác của năm tháng."

Ông Triệu nói xong, ông Đàm vỗ cái bàn bên cạnh, nhìn bãi ghế dài, đáy mắt lộ ra vài phần hoài niệm: "Đúng vậy."

Nhóm người già nói chuyện phiếm, ngồi ở bên kia thanh niên mặc áo đen bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nói với thanh niên áo vàng có chút bực bội bên cạnh:"Trà không tồi."

"Cái địa phương tồi tàn này có thể có cái trà gì ngon." thanh niên áo vàng nói xong, theo bản năng bưng lên cái ly uống một ngụm, tức khắc cảm thấy mặt có chút đau.

Này trà là ông Ngô biết được Nguyễn Miên Man tiếp một bàn yến tiệc, cố ý đem tới cùng với trà cụ, ông là người yêu trà, lấy ra tự nhiên không phải là trà bình thường.

Ông Đàm nghe được cháu trai nói, nâng chén trà lên phẩm một ngụm, gật đầu nói: "Xác thật là trà tốt, thủ nghệ pha trà cũng không tồi."

Không thể không nói, uống qua ly trà này, ông Đàm đối cửa hàng này thật ra càng thêm vài phần chờ mong.

Trong phòng bếp.Triệu Hữu Vi ngại ngùng hướng Nguyễn Miên Man giải thích: "Xin lỗi cô chủ, bởi vì không yên tâm để người già đơn độc ra ngoài, cho nên có thêm hai người."

"Không quan hệ, đồ ăn đủ ăn." Nguyễn Miên Man nói xong, để Chu Linh bắt đầu bưng đồ ăn ra.Trong phòng bếp mùi hương càng thêm nồng đậm, Triệu Hữu Vi vốn đang muốn hỏi một chút cô làm món gì, nghe được muốn bắt đầu bưng đồ ăn ra, lúc này mới đi theo ra ngoài.

Triệu Hữu Vi đặt đồ ăn bản thân đã rất tạp, cũng nói qua không cần chú ý gì, Nguyễn Miên Man cũng liền không chú ý cái gì món nguội, món gì khai bàn, trực tiếp để Chu Linh đem những món đã làm xong đều đưa lên.

Theo từng món ăn lên bàn, mùi hương nồng đậm dần dần từ phòng bếp chuyển dời đến trong cửa hàng.

Chu Linh nhớ rõ Nguyễn Miên Man đã nhắc nhở, một bên bưng đồ ăn ra một bên báo tên món ăn: "Chân vịt tao, đậu phộng rang, tôm xào Long Tĩnh."

"Thịt anh đào, thăn bò năm màu, rau xanh xào tỏi nhuyễn."

"Canh cá viên tam tiên, ốc đồng xào cay."

"Bánh rau dại, cơm chiên dứa."

Hai cái bàn kê sát nhau cũng không bỏ được hết tất cả đồ ăn.

Đem cơm chiên dứa đặt xuống, Chu Linh nói: "Còn có một món bách điểu triều phượng phải đợi lát nữa mới xong, các vị dùng từ từ." Nói xong, cô cầm khay trở lại phòng bếp.

"Bách điểu triều phượng? Là bách điểu triều phượng mà tôi nghĩ sao?" ông Đàm nói.

Lúc trước ngửi được hương thơm, ông Triệu còn có thể bảo trì rụt rè, lúc này nhìn trên bàn sắc hương vị đều đầy đủ, lại là có chút chống đỡ không được.

Nguyễn Miên Man làm đồ ăn vốn đã mê người, lúc này cô dùng tới một bộ đồ sứ mới mua, lại cố ý trình bày, sắc màu ấm áp từ đèn chiếu xuống, bất luận là lấy sắc dụ người - thịt anh đào, hay là sắc thái tươi đẹp - thăn bò năm màu, tóm lại trên bàn mỗi một đĩa mỹ thực đều tản ra dụ hoặc đặc sắc của chính mình, làm người ta gấp không chờ nổi muốn nếm thử.

Ngay cả thanh niên áo vàng lúc trước có điểm ghét bỏ nhà này cũ kỹ, lúc này cũng nhìn thức ăn trên bàn không chớp mắt.

"Đợi lát nữa đi lên chẳng phải sẽ biết, tới tới tới, đừng khách khí, đều động đũa đi." ông Ngô nói xong, trên tay đã bưng lên chén đũa, nhanh, chuẩn mà kẹp lên một khối thịt anh đào.

Ông Đàm lắc đầu cười cười, cũng đi theo cầm lấy chiếc đũa duỗi tới bát thịt anh đào màu sắc anh hồng thoạt nhìn phá lệ mê người.

Ngửi được từ thịt anh đào truyền đến hương quả, mày ông khẽ nhếch, ngay sau đó đem thịt đưa vào trong miệng.

Chỉ một cái nhợt nhạt mà nhấm nuốt, hai mắt ông lập tức liền sáng lên, nuốt xuống thịt trong miệng nói: "Thịt anh đào này thế nhưng làm theo cách chính tông, khó có được, thật là khó có được."

"Đúng vậy, mùi thịt cùng hương quả, mặt cùng ngọt đều gãi đúng chỗ ngứa, màu mỡ tô lạn, này tuyệt đối là thịt anh đào ngon nhất tôi từng ăn." ông Triệu đáp lại một câu, lập tức lại gắp thêm một đũa.

Hai bọn họ còn có công phu giao lưu, ông Nhậm cùng ba người thanh niên trên bàn lại ăn đến đầu cũng không ngẩng lên.

Thanh niên áo vàng ngay từ đầu gắp cái chân vịt tao, ngon đến mức làm hắn thiếu chút nữa cắn cả môi, còn không có ăn xong, thấy bên cạnh anh Đàm ăn vài đũa thăn bò năm màu, lại đi theo gắp chút đến trong chén, phát hiện thăn bò này tươi mới nhiều nước, cũng đặc biệt thơm, vội nhanh gắp nhiều thêm mấy đũa, chờ nghe được hai ông khen thịt anh đào, hắn lập tức cũng gắp một khối, phát hiện hắn một người không thích món ăn kết hợp ngọt mặn, cũng thích món này.Nhìn trên bàn còn có món chưa nếm đến, lần đầu hắn có cảm giác miệng không đủ dùng, một bên ăn trong chén, một bên nhìn chằm chằm trên bàn.

"Ăn ngon, ăn quá ngon." Triệu Hữu Vi cũng không nghĩ tới, chủ tiệm còn cất giấu nhiều như vậy, may mắn ông nội nhất thời hứng khởi muốn lại đây ăn cơm.

"Này tôm xào Long Tĩnh cũng ngon, hương trà không nùng không đạm, vị tôm bóc vỏ......"

"Tôi còn cảm thấy thịt anh đào ăn ngon hơn, không riêng hương vị, nhan sắc cũng lam người khác thấy cảnh đẹp ý vui, trách không được cổ nhân khen ' chu nhan hàm xa ngày ', ' sắc vòng bội châu minh '."

Ông Đàm, Triệu vừa ăn vừa giao lưu, quay đầu nhìn đến những người khác ăn đến liền thời gian nói chuyện đều không có, mấy thằng cháu chỉ biết một đũa lại một đũa đồ ăn cho vào miệng tắc, tuy rằng không tới nông nỗi ngấu nghiến, nhưng nhìn cũng có chút không ra gì.

"Một đám giống như chưa được ăn qua thứ tốt, trâu nhai mẫu đơn." ông Triệu một bên gắp đồ ăn hướng trong chén một bên nói.

Mấy tiểu bối không dám cãi lại, ông Nhâm lại không nhìn quen: "Ông mời khách còn sợ người khác ăn no?"

"Vậy các ngươi cũng nên ăn chậm một chút a, đồ ăn tốt như vậy, không nên chậm rãi phẩm vị sao?" ông Triệu cho hắn một cái xem thường.

Thẳng tới khi thịt an đào, tôm xào Long Tĩnh, thăn bò năm màu mấy đĩa đồ ăn đều trống không, tốc độ mọi người mới hơi chậm lại một chút."Ăn quá ngon, không được cháu phải uống ngụm canh cho trôi." thanh niên áo vàng vừa rồi ăn quá nhanh, vội vàng múc chén canh cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.