Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 104



Editor: trucxinh0505

Hôm nay mùng một tết, là ngày chúc tết nhau, tuy rằng bên ngoài gió tuyết đan xen, vị trí Khách Điếm Một Nhà lại hẻo lánh, Triển Linh nghĩ sẽ không có người tới cửa, ai ngờ người Phan Gia tửu lầu tới rồi.

“Ăn tết vui vẻ.” Lão Phan chưởng quầy mặc một thân áo bông màu sáng, nhìn càng có tinh thần.

Triển Linh cùng Tịch Đồng vội tự mình tới tiếp đón, “Ăn tết vui vẻ, a, đây là đại công tử phải không?”

Hôm nay trừ bỏ tiểu chưởng quầy Phan Viên ở ngoài, còn có một vị nam tử trung niên lạ mặt, nhìn bọn họ có vài phần tương tự, cử chỉ lại thân mật, nói vậy đây chính là vị kia hàng năm thu xếp ở bên ngoài, chỉ nghe kỳ danh đại công tử Phan Phương chứ chưa gặp bao giờ.

Phan chưởng quầy cười ha hả gật đầu, lại kêu Phan Phương tiến lên chào hỏi. Hắn so với bọn Triển Linh đi lại bên ngoài nhiều, hai bên sảng khoái chào hỏi nhau.

Đều là huynh đệ ruột thịt, tính tình Phan Viên thẹn thùng, riêng Phan Phương rất là hào sảng hướng ngoại, quả nhiên là lo liệu quán bên ngoài.

Mọi người đi vào ngồi xuống dùng trà, Phan chưởng quầy mơ hồ thấy phía sau truyền đến tiếng cười vài hài tử, biết đây là có thân thích đến ở, liền cũng cười nói: “Hôm nay còn phải đi vài chỗ, không dừng ở lại lâu, uống xong ly trà liền phải đi rồi.”

Triển Linh liền cười, “Chúng ta còn không kịp tới chúc tết người đâu, để ngài chạy đến trước một chuyến, thật quá thẹn thùng.”

Theo lý thuyết, đều là tiểu bối đi chúc tết trưởng bối trước. Nàng cùng Phan chưởng quầy tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng bối phận tiểu bối, lại nhận thức lâu như vậy, người ta đều rất chiếu cố mình, xem chẳng khác nào là thân thích, vốn cũng tính toán ra cửa, ai nghĩ người ta đã đến trước.

Chử Thanh Hoài còn ở kinh thành chờ hoàng thượng triệu kiến, hiện giờ tính đến tính đi, trừ bỏ Thanh Tiêu quan ở ngoài, thế nhưng đều không có thân thích nào khác!

Phan Phương cười nói: “Chưởng quầy khách khí, đều là chúc tết, chẳng lẽ ngài đi chỗ đó chúng ta, chúng ta liền không đến chỗ ngài chúc tết sao? Đều giống nhau cả. Cha ta hiện giờ rất có tinh thần, ngồi ở nhà không chịu không được, cũng muốn đi ra ngoài một chút, thế là liền đến đây uống chút nước trà rồi về.”

Mọi người liền đều cười.

Sáng tinh mơ, phỏng chừng bọn họ còn phải đi nhiều nơi, Triển Linh cũng không pha trà đặc, sợ sẽ hại dạ dày, buổi tối ngủ cũng không ngon giấc, nên uống nước trà bưởi mật ong, chua chua ngọt ngọt, thanh nhiệt nhuận phổi.

Nước đường được nấu lên, các nam nhân cũng thích ngọt, cảm thấy không tệ, vui vẻ bưng uống.

Mọi người lại nói chuyện một hồi, sau đó đứng dậy cáo từ.

Triển Linh cùng Tịch Đồng tiễn bọn họ đi ra ngoài, lại một lần nữa hồi hậu viện, ở đó đang ồn ào náo nhiệt.

Kỷ đại phu xúi giục bọn Tần Dũng muốn bao lì xì của Quách tiên sinh, Tần Dũng lại ngượng ngùng, chỉ nói hôm qua đã cho, nhưng Kỷ đại phu lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng: “Hôm qua là của năm trước, hôm nay mới đúng là ngày đầu năm! Hôm qua cho là vì hắn vui vẻ, mùng một không cho bao lì xì thì làm sao được?”

Mọi người cười vang ra tiếng, Quách tiên sinh hung hăng nhìn lão vài lần, chậm rì rì từ trong tay áo móc ra một chồng bao lì xì, “Nghe hắn nói kia, xem ta như thể kẻ quỵt nợ vậy, ta khi nào nói không cho chứ?”

Kỷ đại phu một chút đều không cảm thấy ngượng ngùng, lại đẩy Tần Dũng lúc này mặt đã đỏ tai hồng đi lên phía trước, “Tiểu tử ngốc, mau đi cầm, hắn có tiền đó!”

Tần Dũng ngày thường đặc biệt kính trọng Quách tiên sinh, chỗ nào nghĩ đòi nhận lễ này chứ? Lập tức tay chân luống cuốn thừa thải, “Không không, không được!”

Kỷ đại phu định nói, thì đầu bên kia Quách tiên sinh đã phát xong bao lì xì rồi, lại hướng hắn vẫy tay, cùng với Tiếu Hâm, “Các ngươi cũng coi như tiểu bối, tuy không cùng quan hệ huyết thống, nhưng hôm nay có thể tụ cùng một chỗ, cũng là duyên phận, tới tới nhận đi.”

Tần Dũng cùng Tiếu Hâm liếc nhau, gãi gãi đầu, rốt cuộc là tiến lên, ngoan ngoãn tiếp, lại nói lời cảm tạ.

Lúc này, Kỷ đại phu cũng cười ha hả nói: “Tới, lại bên này, ta cũng có nha.”

Bất đồng vừa rồi nhận bao lì xì từ Quách tiên sinh không khép lại miệng được, hai đại hán lập tức liền cứng đờ, khô cằn nói: “Này, đã có, không, không cần thêm đâu?”

Nụ cười này quá dọa người! Bọn họ có lý do hoài nghi, nếu nhận bao lì xì này, không chừng quay đầu liền kéo đi xem xương cốt!

Kỷ đại phu xụ mặt xuống, đem ngân phiếu trong bao lì xì ném xuống bàn bang bang, “Sao thế, coi thường đúng không? Nhận của hắn, không nhận của ta? Được, được, về sau cũng không cần”

Lời còn chưa dứt, hai người ngay cả lăn bò nhào qua, cơ hồ là đem bao lì xì đoạt tới, nói năng có chút lộn xộn lại nói lời cảm tạ.

Kỷ đại phu vẫn còn bực mình, lại khiến mọi người vây quanh dụ dỗ nửa ngày, lúc này mới dần dần dịu xuống, bất quá vẫn là nhân cơ hội đề ra yêu cầu, “Hôm nay ta chịu ủy khuất, cần ăn thêm một mâm bánh tô da mứt táo mới được!”

“Được! Bất quá chỉ có lần này thôi, không có ngoại lệ thêm.” Triển Linh cho lão nháo không biện pháp. Một bó tuổi rồi, lại là Tết nhất, không thể vì một mâm bánh mứt táo…

Thấy nàng thật đáp ứng rồi, Kỷ đại phu nhất thời vui mừng chẳng khác nào hài tử, thỏa mãn gật đầu, “Một lần một lần này!”

Khá tốt, ngày thường cũng không được ăn hơn một cái đâu!

Mọi người nói giỡn một hồi, lại vây quanh thưởng hoa thủy tiên một hồi, Hạ Mính còn mang theo muội muội đi bên ngoài chiết mấy cành hoa mai đưa cho Quách tiên sinh. Lão đầu vui mừng cực kỳ, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ bọn nhỏ nói lời cảm tạ.

Đều có quan hệ huyết thống, không đến một ngày, tổ tôn ba người liền nhanh chóng thân thiết.

Da mặt lão nhân đầy nếp nhăn, so với khuôn mặt hài tử no đủ trơn bóng, tâm Quách tiên sinh không khỏi sinh cảm khái: Hắn, xác thật già rồi, ai biết những ngày thế này còn được mấy ngày?

Kỷ đại phu nhìn ra tâm tư bạn tốt, liền nói: “Luyến tiếc thì cùng đi theo đi.”

Quách tiên sinh không chút nghĩ ngợi lắc đầu, nhìn bóng dáng bọn nhỏ cười vui nhẹ giọng nói: “Người già rồi, bọn nhỏ cũng có sinh hoạt của chúng nó, ta cũng vui vẻ tự tại…”

Hiện giờ tình thế chưa định, vẫn không nên đi lại gần không tốt.

Kỷ đại phu vừa muốn cái gì, liền thấy Triển Linh lặng lẽ đứng ở trong một góc hướng mình vẫy tay, lập tức thu thanh, xem như không có việc gì đi qua, ẩn ẩn có vài phần hưng phấn mà hỏi: “Muốn làm cái gì?”

Tết nhất, nhàn rỗi nhiều không thú vị nha, phải có việc gì làm mới vui. Nha đầu này nhiều mưu ma chước quỷ, không chuẩn…

Triển Linh bật cười, thầm nghĩ ngài kích động như vậy làm gì?

Hai người lặng yên không một tiếng động đi qua phòng cách vách, lúc này Triển Linh mới mở miệng hỏi: “Có phải ngài đã gặp qua phu nhân cùng thứ nữ của Quách tiên sinh rồi hay không?”

“Gặp rồi,” Kỷ đại phu gật đầu, “Thời điểm tuổi trẻ ta thường đi nhà hắn ăn cơm chực, quen mặt.”

Triển Linh: “… A, ăn cơm chực.”

Lần đầu nàng gặp người nói chuyện ăn cơm chực là đúng lý hợp tình như vậy.

Kỷ đại phu một chút đều không cảm thấy có gì, hắn độc thân mà, càng bình thường chứ sao!

“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Kỷ đại phu hiếu kỳ nói.

“Thì không phải ngày thường ngài chịu Quách tiên sinh chiếu cố nhiều sao,” Triển Linh có chút ngượng ngùng nói, “Cũng không có cái gì tốt đưa, vừa lúc thấy người nhà ngài ấy tới, cân nhắc họa cái ảnh gia đìn thôi.”

Kỷ đại phu liền minh bạch, tán thưởng nàng có tâm, bất quá lập tức có chút chua chua: “Cũng không thấy đối với ta để bụng như vậy.”

Đều cùng nhau tới, ngày thường lão còn giúp nha đầu này điều trị thân mình nữa đó!

Triển Linh dở khóc dở cười, “Còn không phải cho phép ngài ăn nhiều thêm bánh mứt táo sao!”

Lại nói, ngài ăn là cho riêng mình ngài, còn họa ảnh là họa gia đình mà!

Ai ngờ Kỷ đại phu nghe xong lời này càng thêm có ý kiến, “A, đúng vậy, người ta là tiên sinh, ta có giá trị bằng một mâm bánh mứt táo…”

Triển Linh bị lão đầu này làm cho tức cười, là nàng có việc cần cầu, đây là nhân cơ hội đưa yêu cầu đây.

“Được, ngài nói đi, còn muốn cái gì?”

“Ít nhất phải ba bàn mới được!” Trong lòng Kỷ đại phu không biết nghĩ tới bao nhiêu lần rồi, lập tức hơi mang chút kích động nói, “Còn có bánh nhân thịt trâu thập cẩm! Đúng rồi, món đó có chút ngấy, ngươi phải làm cho ta món mới mà không ai được ăn giống ta!”

Cho bọn họ them chết!

Triển Linh một trận vô ngữ, thầm nghĩ tiền đồ của ngài đâu rồi?

“Thành giao!” Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Triển Linh nói, “Bất quá ta nói trước, không thể ăn liền tù tì một lần.”

“Tất nhiên rồi!” Nàng đang lo lắng, ai ngờ Kỷ đại phu đã có suy nghĩ chu toàn, “Ba bàn bánh tô da mứt táo, ba bàn bánh đầu trâu thập cẩm, còn có một phần điểm tâm kiểu mới, hôm nay ta chỉ cần một mâm bánh mứt táo, điểm tâm kiểu mới cho ngươi thời gian ba ngày, còn lại từ từ ăn ta báo!”

Triển Linh: “…”

Ngài thật đúng là có lời!

Một hồi cò kè mặc cả lúc sau, hai người cuối cùng tiến vào chính đề, Kỷ đại phu còn không quên nhíu mày, “Tuy nói là ảnh gia đình, cũng không cần đều phải họa, nhìn vào sẽ khiến người không thoải mái.”

Đây là Quách tiên sinh không nghĩ thấy Quách Băng.

Triển Linh gật đầu, “Ta hiểu được.”

Nàng là ngoại nhân nghe thấy hành động của Quách Băng đã tức giận nổ phổi, huống chi Quách tiên sinh là người trực tiếp bị hại, thì có bao nhiêu sốt ruột đây. Nếu mình cứ nhất nhất muốn vẽ có Quách Băng, đây không phải tặng lễ nữa rồi!

Quách phu nhân không nói, hai năm trước Kỷ đại phu còn gặp qua, ấn tượng còn khắc sâu. Nhưng vị nhị tiểu thư chết yểu kia, thời gian qua lâu, Kỷ đại phu phải hồi tưởng một phen…

“Ngài không cần sốt ruột,” Triển Linh an ủi nói, “Hiện giờ chỉ cần có năm sáu phân giống là được, có gì sau ta lại hỏi Quách tiên sinh thêm.”

Hiện tại nàng nghĩ tạo chút kinh hỉ, nếu không giống thì làm bước tiếp theo.

Kỷ đại phu gật đầu, một chút cũng không dám thả lỏng. Nếu đã quyết định muốn làm, tất nhiên phải làm cho tốt nhất. Lão thu trước một mâm bánh mứt táo, sao có thể không tận lực được!

********,

Khó được có nhiều người cùng nhau ăn tết như vậy, trong lòng Triển Linh cũng cao hứng, cơm trưa có vịt nướng, cá nướng, canh củ sen xương sườn, đậu giá ngâm dấm, bánh dày đường đỏ, đều là cơm nhà ngày thường, nhìn thực ấm áp.

Mọi người đều đi phòng bếp hỗ trợ, Hạ Diễn cùng Quách Ngưng nhàn rỗi cũng ngượng ngùng, đều chen vào xem náo nhiệt, kết quả làm rớt hai cái mâm ba cái chén, mọi người sợ tới mức liên tục đuổi ra ngoài chơi.

Chơi vậy không vui, cứ đà đó chẳng mấy chốc Khách Điếm Một Nhà phải đóng cửa.

Đều là món ăn thường nhật, lại có nhiều người trợ thủ, rất nhanh liền xong, chỉ là Triển Linh cân nhắc món điểm tâm mới. Trong kho còn có sữa dê thượng đẳng Lưu gia tặng, thập phần thơm ngon, xem nào, nướng cái pizza thử thế nào nhỉ?

Lò nướng có sẵn, nhân pizza linh hoạt, chỉ là rau xanh đủ loại như đời sau thì thiếu, chỉ có thể tận lực điều tiết thôi.

Thịt khô cắt miếng, thịt bò mềm cắt sợi, lại rải chút tiêu xay, pho mát ở mặt trên…

Pho mát kết hợp với thịt ở nhiệt độ cao, ăn nhiều không tốt, Triển Linh liền đem blueberry khô, raspberry khô, hạnh khô ra, lại thêm một ít trái cây tươi nữa.

Người một nhà Hạ Diễn cùng Quách Ngưng đối một bàn đồ ăn đầy hiếm lạ, tuy lễ nghi câu thúc chút, nhưng nhìn thấy bành lớn nhiều vòng như vậy thực kinh ngạc.

“Này, cái này không bao nhân lại sao…”

Lời vừa ra khỏi miệng, Quách Ngưng liền có chút hối hận, còn có chút ngượng ngùng. Thầm nghĩ mới đến một ngày, ở đây nhiều món cổ quái hiếm lạ chưa từng nghe thấy quá nhiều, hiện giờ trước mắt cũng là một trong số đó, nên mới vuột miệng, chẳng phải ít thấy điều hiếm lạ như vậy sao?

Bất quá thực mau, nàng liền phát hiện không chỉ riêng nàng, bởi những người khác cũng phản ứng như vậy.

Kỷ đại phu hít hít cái mũi, thật là thơm, “Triển nha đầu, bột mì nhà ta không đủ sao?”

Không nên a!

Triển Linh liền cười, “Đây là thời trẻ nghe một người ngoại bang nói qua, hôm nay mới nhớ tới liền làm nếm thử, cũng không biết mọi người có ăn được hay không.”

Mọi người vừa nghe là người ngoại bang, phản ứng đầu tiên chính là cô nương này giao tế đủ rộng, bất quá cũng không có gì to tát, rồi liền bình thường trở lại:

Người ngoại bang, đó chính là man di phải không! Bao nhân phức tạp đến Quách tiên sinh đều làm không tốt, nói chi là những man di đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.