Ăn cơm xong, Chư Cẩm nghịch tuyết cùng Triển Hạc được một lát thì Hạ Bạch nhắc nhở nàng phải về.
Chư Cẩm có chút lưu luyến “Vừa mới quá ngọ, đợi thêm chút nữa được không?”
“Tiểu thư, thời tiết mùa đông rất kém, hôm nay trời rất lạnh không thể chậm trễ, chần chờ nữa sẽ thêm phiền toái.” Hạ Bạch nói.
Chư Thanh Hoài tuy đồng ý cho nàng ra ngoài chơi, nhưng sẽ không cho phép nữ nhi bảo bối qua đêm ở một nơi xa lạ!
Biết Hạ Bạch nói không sai, Chư Cẩm chỉ là chưa muốn về mà thôi.
Triển Hạc vừa mới nhận thức tỷ tỷ cùng mình chơi, nghe nói nàng phải đi thực không muốn, cậu đi lại túm góc áo nàng, lại chỉ hai người tuyết lớn mới đắp xong trong viện ý muốn nàng đừng đi.
Chư Cẩm hít hít mũi cười nói “Tỷ xin lỗi, tỷ phải về bằng không phụ thân lại sốt ruột.”
Triển Hạc bẹp bẹp miệng do dự, quyết định tặng nàng quả cầu lông chim, lông gà rừng yêu thích, lại trưng cặp mắt buồn hiu níu kéo.
Chư Cẩm không kìm được nước mắt ngồi xuống ôm bé, còn chỉ túi tiền bên hông giải thích “Lần sau tỷ sẽ ở chơi mấy ngày cùng đệ.”
Thấy vậy, Triển Linh đi lại sờ đầu Triển Hạc “Ngoan, Chư tỷ tỷ không giống đệ, trời tối phải về nhà, hai ngày sau lại đến thăm đệ, không cần buồn rầu.”
Triển Hạc chậm rãi rơi nước mắt, bất quá vẫn hiểu chuyện gật đầu, cố nén nước mắt không khóc ra tiếng.
Cậu không có bạn cùng chơi, khó gặp được một người như Chư Cẩm tự nhiên không muốn chia lìa.
Triển Linh bảo Thiết Trụ ôm cái tay nải lớn lại, đặt trên bàn mở ra cho Chư Cẩm xem “Đây là những món tiểu thư yêu thích, đồ chua và trứng muối, gần đây ta mới ngưng kết ít đậu hũ đựng trong ống trúc này, về đến nhà tiểu thư giao cho đầu bếp nữ, trước khi ăn đem ngâm một chút, dùng chưng nấu hay xào đều hảo, trộn với rau ăn cũng ngon miệng. Cây đậu tốt cho thân thể, phụ thân tiểu thư ăn nhiều một chút cũng không sao. Còn đây là ngó sen chiên rồi, ăn nhiều sẽ nóng nên hai người ăn vừa đủ thôi, lần sau tới ta lại làm món khác.”
Lúc này Chư Cẩm mới nín khóc mỉm cười, lại kéo Triển Hạc nói vài câu, ước định mấy ngày sau gặp lại, sau đó liền cùng Hạ Bạch hồi phủ.
Kết quả về đến nhà vừa vặn đụng phải Chư Thanh Hoài ở cửa.
Hai cha con bốn mắt nhìn nhau, không khí trầm mặc quỷ dị.
Thật lâu sau, Chư Thanh Hoài buồn bã lên tiếng trước “Ta nghe hạ nhân nói, hôm nay con đem một con hoẵng cùng vài vị cô nương mở tiệc?”
Là mình nói dối, Chư Cẩm thật muốn quỳ xuống nhận tội, da đầu căng lên nàng gật đầu “… Dạ.”
Hạ Bạch nhìn trời, yên lặng lui ra phía sau một bước, xem như bản thân không tồn tại.
Ánh mắt Chư Thanh Hoài nhìn nữ nhi, phát hiện bầu mắt sưng lên vì khóc, lại nhìn qua Hạ Bạch, tâm tình vô tình phức tạp lên.
Thành thật mà nói, nếu không có cấp dưới tín nhiệm đứng ở đây, quả thực ông phải hỏi cho ra lẽ, nữ nhi bảo bối như thế nào ủy khuất.
“Về sau đi ra ngoài đàng hoàng, lén lút mang theo những thứ đó còn ra thể thống gì!” Ai, khuê nữ đã lớn, không giống như lúc nhỏ chuyện gì cũng nói với mình, Chư Thanh Hoài có điểm đau lòng, khoát tay đi vào trước.
Chư Cẩm đứng tại chỗ sửng sốt một lát, sau đó quay đầu nhìn Hạ Bạch, vẻ mặt kinh hỉ đan xen “Phụ thân tha cho ta sao?”
Hạ Bạch thở dài “Bằng không trước đó tiểu thư cho rằng thuộc hạ thế nào?”
Chư Cẩm không nghe vào tai, vui mừng đuổi theo bước phụ thân, xém chút còn bị té ngã gọi “Phụ thân, a, cha! Nữ nhi mang về nhiều đồ ăn ngon! Người nếm thử đi! Cha!”
Buổi tối hai cha con dùng cơm, thấy nhiều món mới mẻ Chư Thanh Hoài có chút hứng thú.
Một bình rau đỏ trắng đan xem, phản phất mùi hương chua ngọt, là món lần trước ông đã ăn qua.
Một món khác đựng trong đĩa sứ thanh quan… Trứng sao? Đều chế khá tinh tế, trông như cánh sen nở rộ trên nền xanh cái đĩa, màu trắng lòng trắng trứng, ánh vàng rực rỡ của lòng đỏ, tuyệt đẹp.
Cuối cùng là đĩa sứ màu đen, món ăn được cắt thành khối hình tam giác, bên trong có nhân, bên ngoài là một tầng ánh vàng, trung gian là nộn thuần trắng, trong cùng là nhân thịt? Ba loại sắc thái bất đồng lại dung hợp lẫn nhau, rất là đẹp mắt.
Chư Thanh Hoài gật đầu, xem ra vừa mắt ông.
Là nữ nhi phụ thân, hiển nhiên Chư Cẩm biết phụ thân mình yêu ghét gì, nếu trực tiếp bày lên dĩa trứng muối còn nguyên chưa bóc vỏ, bảo ông tự tay bóc vỏ ăn, nhất định ông chẳng thèm để ý.
Chư Cẩm chân chó lấy lòng phụ thân, trước múc cho ông một chén cháo rau xanh thịt nạc, màu xanh của rau, màu trắng của cháo giao nhau trông thập phần đẹp mắt. Lại gắp một mảnh “Hoa sen” cùng một chút đồ chua giới thiệu “Cha, món này ăn rất ngon, ăn với cơm còn ngon hơn nữa. Cha hay ăn uống thất thường, rất không tốt cho sức khỏe, ít nhiều bá tánh còn trông cậy vào ngài, dùng cái này mang đi ăn cùng cháo rất là thích hợp.”
Được nữ nhi quan tâm săn sóc như vậy Chư Thanh Hoài vui lòng hưởng thụ, nhưng trên mặt lại cố tình diễn chút lạnh nhạt, hơi nhíu mày nói “Đây là thứ gì, thật là khó coi.”
Chư Cẩm liền rầm rì làm nũng, tự mình cầm muỗng đưa đến miệng ông năn nỉ “Cha, ngon lắm, ngài nể mặt nữ nhi nếm một ngụm đi, thật sự ăn ngon lắm đó!”
“Hừ, chuyện bá tánh là bổn phận của vi phụ, duy nữ nhi độc nhất này, suốt ngày nhảy nhót lung tung, nhìn xem cô nương nhà ai giống con như vậy không? Nếu con thành thật chút cha có thể bớt lo rồi.”
Nữ nhi quan tâm mình ông thực ấm lòng, miễn cưỡng há mồm ăn một ngụm, nuốt xuống bụng liền không nhịn được cảm khái.
Quả nhiên là mỹ vị.
Không ngờ trái trứng muối nhỏ này tư vị lại phong phú đến như vậy: Mùi hương thơm ngất ngây, miếng trứng thẩm thấu gia vị tận bên trong, cho vào miệng liền tan, hương thơm mãi quanh chóp mũi…
Ông xưa nay ẩm thực ưa thanh đạm, không dùng nhiều thịt cá, mùa đông thực đơn càng đơn bạc hơn, chưa từng hưởng qua tư vị như thế này.
Ấy, đây là ngó sen sao? Ngoài giòn trong mềm, có chút hơi mặn, hơi nhiều hành gừng quá thì phải? Chỉ là đã được băm nhỏ, cũng không khó ăn lắm nhưng ăn cùng cháo lại hợp vô cùng.
Ừm, bất quá mấy món này dùng ăn sáng, trông khá tinh tế, xem ra người này thập phần cẩn thận và chu đáo…
Mắt thấy không cần mình thúc giục, phụ thân tiếp tục tự gắp ăn, trong lòng Chư Cẩm vui mừng rạo rực, có chút đắc ý nhỏ.
Vì không muốn nữ nhi thấy mình là kẻ ham ăn rất là mất thể diện, Chư Thanh Hoài vừa ăn vừa hỏi chuyện nữ nhi ngày nay làm cái gì, Chư Cẩm đều nhất nhất nói hết, lại phá lệ khen nhân phẩm Triển Linh, nói so với lui tới cùng các tiểu thư quan gia thì không khí phái bằng, còn mở rộng thêm nhiều hiểu biết nữa.
Chư Thanh Hoài híp mắt cảm nhận tư vị đồ chua, nghe xong lời này liền lắc đầu bật cười “Cái nha đầu này, con mới gặp qua vài người mà cũng dám vọng ngôn như vậy, lại nói, xuất thân cô nương đó khác những người kia tất nhiên là bất đồng rồi.”
Ông cùng phu nhân đều xuất thân thư hương thế gia, đối với gia thế rất là câu nệ, hiện tại nghe nữ nhi nói thế, khó tránh khỏi có chút không biết nên khóc hay cười.
“Cha, lời này không đúng rồi, từ xưa anh hùng không hỏi xuất thân.” Chư Cẩm không cho là đúng mở miệng phản bác lại “Nếu chỉ luận dòng dõi, vậy mở thi khoa cử làm gì? Không thể nói người nhà nghèo là thiếu hiểu biết, tuy con là nữ nhi nhưng cũng biết chút đạo lý. Ngài chưa gặp qua nàng, khó tránh khỏi không biết nàng ấy tốt thế nào, nhưng sớm kết luận như vậy là không công bằng.
Triển tỷ tỷ dù chưa nói qua lai lịch nhưng trong lúc nàng vô ý nói, nữ nhi nghe thấy rất là thâm sâu, có lẽ xuất thân nàng là đại danh vọng tộc nào đó cũng chưa biết chừng. Với lại, nữ nhi thấy lời mình nói không có cuồng vọng, các nữ tử khuê các kia không đơn thuần như vẻ bề ngoài, nữ nhi chứng kiến họ nói một đằng hành động một nẻo. Tuy là nữ nhi gặp gỡ người hạn hẹp, nhưng vài lần tiếp xúc qua Triển tỷ tỷ, phát hiện nàng hiểu biết rất là rộng lớn. Nàng hơn nữ nhi chỉ vài tuổi thôi, cũng như phụ thân nói, một nữ lang xuất sắc như vậy há từ môn hộ bình thường dạy dỗ sao?”
Chư Thanh Hoài nhất thời nghẹn lời, qua một lát mới cười nói “Khó có được con cùng Trương bộ đầu thưởng thức nàng ta như vậy, thật khiến ta càng nhiều tò mò hơn.”
Chính nữ nhi nhà mình nói rõ ràng, mà tầm mắt nha đầu này hướng cao, có mấy bạn cùng lứa tuổi được nó để vào mắt, vài vị bạn thân hiện giờ chưa chắc là thiệt tình, chỉ là hài tử đồng quan trường nên phải cùng lui tới mà thôi.
Nhưng hôm nay, nha đầu tâm cao khí ngạo này thế nhưng đối với một nữ tử trẻ tuổi lai lịch không rõ lại khen nức nở! Không phải mới gặp gỡ vài lần thôi sao?
Ừm, thật có chút ý tứ.
Không tiếp tục đề cập chuyện này, ăn cơm xong Chư Thanh Hoài nói “Năm sau cha nuôi con chuyển chức ở phía nam, nên dẫn mẹ nuôi con lại làm khách, con cũng chuẩn bị một chút, chớ để người ta chê cười mình.”
Hôm nay có món mới ăn, ông ăn có chút nhiều, chút phải luyện vài quyền Ngũ Cầm Hí mới có thể đi vào giấc ngủ được.
“Bọn họ tới sao? Đệ…” Chư Cẩm vừa nghe tới liền muốn hỏi đệ đệ, rồi lại nhanh chóng hoàn hồn, sắc mặt ảm đạm lại “Đệ đệ, tìm được rồi sao?”
“Nói thì dễ hơn làm!” Nói lên điều này, Chư Thanh Hoài lại một trận thổn thức “Thật sự độc nhất tâm phụ nhân…”
Hai nhà cách trời nam biển bắc, gặp gỡ đều là vội vàng, gia đình bọn họ còn chưa gặp qua hài tử kia đâu. Chỉ là thư từ lui tới mới biết được tên hài tử kia là Lam Triếp, nói rất là thông minh linh lợi, tương lai có thể thi đậu tam nguyên.
Phu thê Lam Nguyên cũng là môn đăng hộ đối, tài mạo song toàn, sinh được nhi tử tất nhiên cũng là phong thái xuất chúng, đáng tiếc a đáng tiếc.
“Hừ!” Chư Cẩm có chút căm giận “Nếu không phải cha nuôi nạp thiếp, độc phụ kia sao làm gì được, Triếp Nhi sao trúng độc thủ như vậy!”
“Hồ ngôn loạn ngữ!” Chư Thanh Hoài xụ mặt trách mắng “Ngươi con nít con nôi, sao hiểu được chuyện người lớn? Mau về phòng nhanh đi!”
Trên quan trường chỉ vài câu sao nói rõ ràng? Lam Nguyên nào muốn nạp thiếp, nhưng Thượng Quan Phi muốn hắn nạp, hắn cũng chỉ căng da đầu nhận. Tính toán tốn chút phí sinh hoạt cho ở hậu viện là được, ai ngờ nàng kia dã tâm bừng bừng, cấu kết người ngoài hãm hại Lam Nguyên, không thành liền mưu đồ hại con vợ cả…
Chư Cẩm dậm chân xoay người đi, nhưng đi tới rồi cửa rồi quay lại, thấp thỏm cùng bất an hỏi “Cha, ngài, ngài có muốn tục huyền hay không?”
Thời điểm nói ra câu này, lòng nàng không ngừng khẩn trương, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm lòng bàn tay có chút đau.
“Nha đầu ngốc, lại miên man nghĩ gì nữa đấy!” Chư Thanh Hoài cười khổ một tiếng, trong mắt nồng đậm hồi ức cũ “Cha đã hơn năm mươi tuổi rồi, một thân chiếu cố bá tánh còn không xong, nào còn tâm tư gì đó! Mau đi ngủ đi.”
Ông cùng thê tử xem như thanh mai trúc mã lớn lên, hai người kém nhau chừng sáu tuổi, tình cảm cầm sắt hài hòa thâm hậu. Chỉ là thân thể thê tử nhược, hơn ba mươi tuổi mới có một cục cưng bảo bối, lúc ấy ông cũng đã bốn mươi rồi, cũng biết sau này không thể sinh thêm hài tử nữa, muốn toàn tâm toàn ý cùng thê nữ sinh hoạt, ai ngờ trời không chiều lòng người.
Thôi, thôi, đều là mệnh cả.
Ông một chân sắp vào quan tài rồi, nào còn muốn những chuyện như vậy chứ? Chỉ tổ tăng phiền não mà thôi. Bản thân ông làm quan, tận lực dành nhiều thời gian bên nhi nữ, ngày sau đoàn tụ cùng thê tử cũng có thể an lòng, không mong gì hơn…
Màn đêm buông xuống, cả đêm Chư Thanh Hoài trong mộng, là ông cùng vong thê thời niên thiếu, thời điểm khí phách hăng hái nhất, xuân đến thu đi làm bạn với ánh trăng, cùng nhau ngắm cảnh đẹp; Hè về đông đến thăm thú non sông, mà khi tỉnh lại phát hiện nước mắt mình sớm đã ướt đẫm áo gối.