Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 26-1



Dùng cơm xong, mọi người ngồi nói chuyện phiếm uống trà xanh một chút.

Nghĩ mấy ngày sau lại vào thành chơi, Triển Linh thương nghị cùng Tịch Đồng “Hội chùa, hội đèn lồng náo nhiệt nhất vào buổi tối, chỗ chúng ta cách đây có chút xa, chi bằng thuê phòng ở trọ hai ngày, như vậy đỡ vội vàng lại an toàn hơn.”

Tịch Đồng gật đầu khẽ cười “Giờ muội là chưởng quầy, muội cứ quyết định, chỉ là sinh ý giảm không lo lắng sao?”

Tuy Triển Linh yêu tiền nhưng cũng yêu hưởng thụ thành quả lao động, nàng lập tức xua tay “Chỉ nghỉ mấy ngày cũng không đến nỗi phá sản, nhân dịp này những ai muốn về thăm nhà thì về, muốn đi chơi thì đi hoặc ngủ nghỉ cho khỏe cũng được.”

Thương nghị xong hai người quyết định nghỉ ngơi vài ngày, tính tiền liền đi hỏi giá cả phòng trọ.

Hỏi xong cảm giác có chút may mắn, thì ra hội chùa châu Hoàng Tuyền rất có danh tiếng, từ làng trên xóm dưới, bá tánh phụ cận đều tới xem, bọn họ cũng có suy nghĩ thuê phòng vào những ngày đó, ngay cả những người bình thường không nghĩ mướn phòng trọ cũng mướn, nhất thời phòng tửu lầu trở nên hút hàng. Hiện giờ chỉ còn dư lại số ít thượng phòng mà thôi.

Nam nữ khác biệt, Triển Linh thuê hai gian cho nàng và Tịch Đồng.

Đặt cọc phòng xong, thuận đường cả đám người đi mua chút dầu muối tương dấm rồi mới vui vẻ rời thành trở về, hôm sau lại dậy sớm trở chuẩn bị vào thành dạo chơi.

Vào thành chơi tất nhiên cần ít đồ vặt ăn! Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ bằng đồ nhà làm nên chuẩn bị một túi to mang đi.

Trước tiên Triển Linh đi xem thịt bò mới mua về thế nào, nhìn thấy quả nhiên là thịt tươi liền vui vẻ hẳn, thịt ở đây so với thịt xã hội hiện đại thơm ngon hơn, chỉ nghĩ thôi cũng biết hương vị nó thế nào rồi.

Lấy hai cây xương ống hầm nước cốt, thời tiết ẩm ướt rét lạnh này, bỏ thêm chút dược liệu bổ khí đuổi hàn thì rất tuyệt, nàng bảo Nhị Cẩu Tử thêm món này vào danh sách món ăn mới của bổn tiệm luôn.

Thịt bò hiếm lạ, không dễ dàng mua nên nước dùng có hạn lượng, canh thịt bò là hàng thật giá thật. Nếu muốn ăn mì, thêm chút rau xanh nữa, mùa đông ăn một chén mì bò nóng thì còn gì bằng.

Nghĩ như vậy nhưng chính yếu là thỏa mãn bản thân trước đã.

Mấy ngày trước Triển Linh có bảo Thiết Trụ cùng Đại Bảo đào hai cái hầm băng giữ thức ăn vào mùa đông, nếu hầm tốt có thể dùng cho cả mùa xuân nữa. Hiện giờ thịt bò đều cất hết ở hầm này.

Nàng cắt một khối gân bò, lại thêm khoản ba cân thịt bò, phần thịt có gân để riêng, thịt ngon để riêng, nêm gia vị, xào khô sau hong gió làm khô bò.

Lần sau vào thành mua chút rượu ngon, như vậy có thể cùng Tịch Đồng ngồi nhâm nhi đối ẩm đêm lạnh rồi.

Ai, ăn chút đồ vặt, uống chút rượu ngon, cuộc sống này thực đẹp và mỹ mãn!

Làm xong thết thảy mặt trời đã lên cao, ở trong sân Triển Linh tìm thấy Tịch Đồng đang ngồi bên bàn đá khắc gỗ, trên người tràn đầy vụn gỗ, hiển nhiên chàng bận việc đã lâu.

Nơi này tường viện cao ít gió lạnh lùa vào, dưới sân ánh nắng chưa gay gắt, cảm giác chỗ ngồi này thực lý tưởng.

Khó kình nén tò mò, nàng đi lại nhìn một lát, phát hiện xem không hiểu lắm “Huynh đang làm cái gì?”

“Đèn lồng!” Tịch Đồng giơ lên cho nàng xem, nghiêm túc nói “Chúng ta tham gia hội đèn lồng đúng không? Làm cái cho đệ đệ, đến lúc đó hài tử khác có nó lại không có, tuy không nói nhưng cũng sẽ để ý.”

Trẻ nhỏ luôn yêu thích đồ vật mới mẻ chơi, Triển Hạc tuy rằng hiểu chuyện lại không thích nói chuyện, nhưng cậu vẫn là hài tử, lúc đó nhìn người ta có mà tay mình trống không, trong lòng cậu sẽ khó chịu cỡ nào đây?

Triển Linh khen chàng nghĩ chu toàn, còn giữ tay chàng nói “Huynh nâng cánh tay lên để im nào, để ta giúp huynh phủi vụn gỗ nào, nhìn đầy bừa mà phát hoảng luôn.”

Tịch Đồng cười, im lặng giơ cánh tay, nâng chân lên, nàng nói sao thì làm thế, bộ dáng rất ngoan ngoãn, ai có thể nghĩ người như vậy cũng có thời điểm giết người không chớp mắt đâu?

Triển Linh phủi nhanh bụi trên người chàng xuống, lại đi tìm cái chổi quét dọn sạch sẽ “Xong rồi.”

Tịch Đồng thấp giọng nói cảm ơn, bỗng cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt, giống như trong nháy mắt ánh mặt trời vụt tăng nhiệt, cảm giác có chút lâng lâng. Nhấc khóe miệng cười nhẹ, lại cuối đầu nghiêm túc khắc gỗ, mười ngón tay thon dài, động tác linh hoạt đầy điêu luyện, tựa như hồ điệp bay tới bay lui, mang theo vài phần mỹ cảm kỳ dị.

Tịch Đồng làm bốn cái đèn lồng, mặt trên buộc dây thép, tay cầm bằng cán gỗ, kết cấu đơn giản tinh xảo, lại không sợ bị thiêu cháy hoặc phỏng tay.

Tay cầm chàng dùng Tiểu Đao khắc hoa cỏ bốn mùa, mài giũa mượt mà tinh tế, tuy chưa hoàn công, nhưng có thể tưởng tượng thành phẩm lả lướt đáng yêu thế nào rồi.

Triển Linh ngồi đối diện thưởng thức hồi lâu, tấm tắc bảo “Tay nghề huynh đúng thực bậc thầy, nếu cho ta làm thì chẳng mấy chốc khối gỗ đó tan nát rồi.”

Bọn họ mỗi người có sở trường riêng, làm cộng sự cũng coi như bổ sung cho nhau: Tịch Đồng am hiểu binh khí ngắn cùng thông tin, tin tức, Triển Linh xạ kích gần đặc biệt xuất sắc, hiện tại cùng xuyên qua, hai người giống như tự phế mất một tay mình…

Tịch Đồng không ngẩng đầu lên, trong mắt thấm đượm ý cười nhợt nhạt “Muội cảm thấy đẹp?”

Triển Linh không chút do dự gật đầu “Đương nhiên đẹp rồi!” dừng một chút nàng hỏi “Nhưng mà phương bắc gió lớn, huynh chạm trỗ rỗng như vậy tuy rằng đẹp, có điều đốt nến chỉ một chút sẽ tắt mất sao?”

Tịch Đồng dừng lại giải thích “Làm xong sẽ vây giấy dầu xung quanh, sẽ không sợ gió lớn mà thổi tắt nến.”

Đang nói chuyện, Triển Hạc từ đâu chạy tới để vào tay Tịch Đồng con ngựa gỗ nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng bừng đứng ôm đùi Triển Linh tò mò nhìn Tịch Đồng khắc gỗ trong tay.

“Nhìn xem Tịch Đồng ca ca làm gì cho đệ kìa.” Triển Linh nhéo nhéo quai hàm múp thịt của cậu “Là đèn lồng đó.”

Đôi mắt Triển Hạc liền sáng long lanh, vội buông chân nàng ra, bò lên ghế ngồi bên cạnh Tịch Đồng chờ mong nhìn.

Tuy rằng Triển Hạc tuổi không còn nhỏ nhưng tâm tính đơn thuần, sẽ không ảnh hưởng nhiều đối với bọn họ. Nàng cảm thấy hai người kia tính tình giống như thay đổi, nhìn thấy thế nào cũng hài hòa.

Giơ tay xoa đầu cậu nàng nói “Không được nháo Tịch ca ca, cũng không được chạm loạn vào đồ vật, không khéo bị đứt tay. Ta đi làm món ngon cho hai người. Đúng rồi, buổi trưa làm món gỏi bò thì thế nào? Thịt tươi mới không trộn gỏi thực lãng phí, thêm chút đậu hủ, hành tây, nấm nữa thì nhất định sẽ thơm ngon.”

Nàng vừa dứt lời, một lớn một nhỏ đồng thời gật đầu, hai đôi mắt sáng quắc tràn đầy khát vọng mạnh mẽ.

Triển Linh cười khúc khích, xoay người đi phòng bếp.

Trước làm kẹo mạch nha nàng để lại một ít gạo nếp, thật ra món đó quá ngọt, không ăn nhiều được, làm nhiều để lâu sẽ hỏng, nàng liền cân nhắc để lại một ít vật liệu làm cái khác.

Có thể làm bánh nếp hoặc bánh mật cũng được.

Triển Linh làm bánh mật hai loại nhân, vị theo kiểu truyền thống mang hương vị nếp; Vị sau thêm màu sắc như khoai lang, táo đỏ.

Xắn một miếng bánh mật, nàng gọi “Hạc Nhi!”

Không bao lâu, Triển Hạc liền ba chân bốn cẳng chạy vào bếp, thấy món mới trong tay nàng liền vui vẻ hoan hô.

Cậu đã có kinh nghiệm rồi, phàm tỷ tỷ ở phòng bếp kêu mình chính là có món ngon ăn, nhất định phải chạy thật mau!

“Cầm ăn đi, đừng chạy, bằng không rớt mất.” Triển Linh thổi thổi bánh nguội chút, phỏng chừng không quá nóng mới đưa cho cậu.

Da thịt tiểu hài tử mỏng, lỡ bị bỏng thực không tốt.

Triển Hạc tiếp nhận đưa miệng ăn, cảm giác hương vị tuyệt vời trong miệng, đôi mắt không ngừng long lanh thích ý.

Thật ngon, mềm mềm lại ngọt, hương vị chưa bao giờ thử qua!

Hai má cậu phình ra, trông chẳng khác nào hamster, nhai xong mấy chục cái mới từ từ nuốt xuống.

Triển Linh xác nhận cậu ăn xong hết rồi mới nói “Thật ngoan, đi chơi đi.”

Triển Hạc dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay nàng, lại túm góc áo nàng chỉ chỉ bên ngoài.

Của ca ca đâu?

“Thật không uổng công huynh ấy yêu thương đệ.” Triển Linh bật cười “Yên tâm đi, không thể thiếu đại công thần, tỷ còn làm cho nhiều cái nữa, đệ tự đưa đi nha.”

Lúc này Triển Hạc mới yên tâm, vui vẻ cầm chiếc bánh mật cắm trên chiếc đũa đi ra ngoài.

Tịch Đồng này, nếu làm việc thì rất nghiêm túc, nếu ăn thì nhất định phải ăn cho bằng được, Triển Linh thật không có biện pháp nào với chàng.

Ăn bánh mật trắng, bên trong kẹp mật đường, vỏ ngoài phải chiên cho vàng, sau đó chấm với nước đường đỏ ăn!

Triển Linh vừa làm vừa hoài nghi, có phải mình rước phải tổ tông về rồi không?

Xưa nay nàng chưa chú ý cách hầu hạ này mấy!

“Đang nghĩ gì đó?”

“Má ơi!”

Tâm hồn đang phiêu phiêu nơi chín tầng mây, bỗng phía sau truyền tiếng nói trầm thấp khiến Triển Linh nhất thời giật mình, xém chút quăng ngã cái nồi trên tay xuống.

Tịch Đồng nhanh tay giữ được, vừa tức giận vừa buồn cười “Đứng bên đống lửa mà có thể thất thần nữa? Từ khi nào cảnh giác giảm thấp đến như vậy?”

“Không phải huynh ở bên ngoài sao, ta cần gì lo lắng nữa chứ?” Triển Linh kinh hồn phủ định thở hắt ra, hoàn hồn lại, nàng quay đầu mắng chàng “Huynh muốn chết hả, đi đường cũng không có động tĩnh, bỗng thình lình lên tiếng là sao hả.”

Tịch Đồng chớp chớp mắt, biểu cảm chẳng khác nào Triển Hạc, ta biết gì đâu, ta vô tội mà.

“Ta tưởng muội nghe thấy.”

Triển Hạc cũng gật đầu, lại cắn khẩu bánh mật nhai nhai.

Nhìn hai người này Triển Linh thật đúng là giận không muốn nói “Không so đo cùng huynh nữa, huynh vào đây làm gì?”

Tịch Đồng vuốt cằm Triển Hạc “Cả buổi sáng ngồi khắc gỗ, vừa mệt vừa đói, chưa ăn gì cả.”

Chàng ủy khuất nói.

Triển Linh cười cả giận “Đại ca, hai nồi bánh mật bên kia kìa, huynh không thấy sao?”

Nói xong, đôi mắt chẳng khác nào hình viên đạn bắn qua.

Tịch Đồng bật cười, giống như hài tử đạt được ước nguyện “Được, ta chờ.”

Triển Linh chịu thua, người này thực quá dễ dàng thỏa mãn, chỉ hai miếng bánh mật mà làm gì dữ vậy?

Tịch Đồng nắm tay Triển Hạc đi ra ngoài, đi được hai bước thì dừng lại, đặc biệt chân thành yêu cầu “Bách mật trắng nhiều nhiều đường một chút.”

Triển Linh cầm nắp vung chỉ hướng cửa “Đi ra ngoài!”

Người đi rồi, nàng lại tiếp tục làm bánh.

Chờ bánh mật nguội chút nàng cho nhân mạch nha vào giữa, sau lại dùng dao cắt thành từng khối vuông vừa ăn, bề vỏ ngoài màu trắng, nhân giữa vàng ánh kim trông thập phần đẹp mắt.

Nhân lúc này bánh còn ấm, cắn kẹo mạch nha còn có thể kéo sợi đã ghiền. Nếu bánh nguội rồi, đem chiên vàng ăn cũng ngon không kém.

Nhân lúc mua được mớ thịt tươi, không nướng ăn quả thực phí của trời, mấy ngày nay đều là thịt bò thịnh yến. Buổi trưa mới vừa ăn nồi lẩu bò chua cay cùng chút cơm, buổi tối ba người lại ăn thịt bò nướng.

Triển Linh bảo Tịch Đồng cắt một khối thịt ngon nhất thái lát vừa phải cho lên bếp than nướng. Lát thịt kia tiếp xúc với than hồng cháy mỡ kêu xèo xèo, hương khí liền tỏa nồng đậm thơm lừng.

Nàng làm hai chén ớt cay và ớt ngọt, ai muốn chấm loại nào thì chấm, thịt chín rồi, chấm cùng đồ chấm này càng tăng hương vị tuyệt hảo, tâm hồn như thể bay lên chín tầng mây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.