Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 27-1



Sáng sớm hôm sau chuẩn bị vào thành, Triển Linh kinh ngạc thấy Tịch Đồng lấy ra tới hai cái đèn lồng, một cái cho Triển Hạc chờ mong đã lâu, một cái khác… Cho nàng sao?

“Ta cũng có?” Nàng khó tin hỏi.

“Ừ.” Tịch Đồng đi đến trước mặt đệ đệ, nở nụ cười giảo hoạt hiếm có nói “Ta cố ý khắc hoa văn mà đệ thích nè.”

Ta thích? Ta thích cái hoa văn gì?

Triển Linh nhìn kỹ lại đèn lồng liền phát ra tiếng cười, nàng làm bộ muốn đánh chàng “Cái này là cái gì nha!”

Hoa văn của Triển Hạc là hình ảnh hoa cỏ bốn mùa lả lướt, mà của nàng là nồi lẩu, mì sợi, vịt nướng, đùi gà là ý gì đây!

Thấy vậy cả đám Thiết Trụ cũng cười lăn bò càng, rồi cả bọn khen tay nghề Tịch Đồng.

“Tịch chưởng quầy còn có tay nghề như vậy!”

“Làm thế nào mà khắc ra được như vậy chứ!”

“Thật là khéo tay, Tịch chưởng quầy quả là người tinh tế.”

“Ông trời ơi, đèn lồng này mà đem bán, một cái cũng phải một vài trăm văn đi!”

Từ khi bọn họ nghe Triển Linh giới thiệu Tịch Đồng là cổ đông của Khách Điếm Một Nhà thì bọn họ liền đổi cách xưng hô, gọi là Tịch chưởng quầy.

Triển Linh cười mệt rồi, nhìn đèn lồng đẹp đó nhưng nàng sao cầm đi ra ngoài đây này.

Tốt xấu gì nàng cũng là đại cô nương như hoa như ngọc, lại là ngày cuối năm dạo hội chùa, phỏng chừng nhiều người tham gia đều trang điểm lộng lẫy, cầm đèn lồng Thường Nga vẽ hình bát tiên phiêu phiêu thoát tục, mà của nàng là cái nồi lẩu.

Nàng cười nữa ngày trong khi Tịch Đồng chẳng hề cười gì cả, rốt cuộc nàng đi lại đấm chàng mấy cái “Chỉ có huynh làm được.”

Tịch Đồng để mặc nàng đấm mình, cười hỏi lại “Không thích sao?”

Triển Linh bật cười, lại giơ đèn lồng cẩn thận nhìn hồi lâu, càng xem càng cảm thấy chạm rỗng này thuần chất phát, nhìn mà muốn ăn, đành bất đắc dĩ gật đầu “Thích.”

Thôi, nhận mệnh đi! Nàng chính là mở tiệm cơm nhỏ, không ăn còn có thể thế nào đây?

Lý thị, Lưu thị đều về nhà đoàn tụ gia đình, hôm nay Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử vào thành cùng bọn họ nhưng buổi tối phải về cửa hàng trông nhà.

Mỗi ngày Tịch Đồng đều dắt ngựa đi dạo mà con la của Triển Linh lâu lâu mới có cơ hội ra ngoài, buổi sáng hôm đó dắt nó ra nó liền có ý kiến la hét ầm trời, thiếu chút nữa cắn cả tay áo Thiết Trụ.

Buổi sáng có chút lạnh, hai tỷ đệ Triển Linh ngồi xe, Tịch Đồng cưỡi ngựa bên ngoài.

Ước chừng hắc mã luôn được đi dạo thoải mái khiến con la ngứa mắt nhìn, cho nên đi được vài bước nó lại trêu trọc hắc mã, lâu lâu phun nước miếng vào người ta, lâu lâu lại giậm chân phát cuồng. Cuối cùng đại hắc mã cũng có chút nổi giận, nếu không phải bị hai chủ nhân lôi kéo, hai gia súc này có thể sừng cồ với nhau!

Ngồi xe không bao lâu Triển Hạc buồn chán vịn cửa sổ nhìn ra, Tịch Đồng nhìn lại cậu liền tủm tỉm cười, tuy không nói câu nào nhưng có vẻ nghe được âm thanh vui vẻ.

Tịch Đồng thấy vậy hỏi “Muốn cưỡi ngựa sao?”

Tiểu hài nhi tròn mắt phát sáng, gật mạnh đầu, lại nhìn Triển Linh xin phép.

Triển Linh nhíu mày nói “Bên ngoài lạnh.”

Buổi sáng gió lớn, thân thể hài nhi dưỡng chưa thật hết bệnh căn, nàng không dám vọng động.

Nàng chưa nói xong, Triển Hạc cuối đầu nhìn xuống, đôi môi hồng nhuận bẹp bẹp tỏ ý ủy khuất, bàn tay béo ú giơ lên chọc chọc vào màn xe đong đưa.

Triển Linh sợ nhất tình cảnh này, bất đắc dĩ nói “Huynh bảo hộ nó cho tốt, bằng không ta và cùng huynh quyết đấu một trận đấy.”

Tịch Đồng bật cười “Được.”

Triển Linh mặc thêm cho Triển Hạc hai tầng áo ấm rồi mới cho ra ngoài ngồi cùng Tịch Đồng.

Triển Hạc bị nàng bọc kín đến ra mồ hôi, ủy khuất nhìn Tịch Đồng tố cáo, lại nhịn không được muốn nới cổ áo ra.

“Đệ nghe lời tỷ tỷ đi,” Tịch Đồng giúp cậu chỉnh mũ nói “Bên ngoài gió lớn.”

Nghe vậy Triển Hạc không dám manh động nữa, an ổn ngồi trong lồng ngực Tịch Đồng nhìn phong cảnh xung quanh.

Đang là mùa đông, cỏ cây khô vàng, xung quanh chỉ có tuyết trắng cùng đất bùn lẫn lộn, thật là không có cảnh gì đẹp, nhưng cậu lại thấy vui vẻ, lâu lâu lại có một vài chú chim đi lạc bay qua hót vang.

Vì là ngày hội chùa, hội đèn lồng, hôm nay nhiều ngoại nhân vào thành, đứng xếp hàng đến cổng thành đến nữa dặm đường, ai ai y phục cũng chỉnh tề đẹp mắt.

Lần này vào thành khác trước kia, mọi người đều có hộ tịch đầy đủ nên cảm thấy tự tin hơn, thừa dịp xếp hàng nghỉ tạm nói chuyện phiếm vui vẻ một phen.

Số người vào thành lần này hơn phân nữa giống đám Triển Linh, họ nghĩ xem có thể buôn bán gì, trên vai trên xe chất đầy đồ, còn có ngựa xe, con la, heo dê gà vịt, đủ loại âm thanh nhốm nháo, náo nhiệt.

Cửa thành ngày lễ tết kiểm tra nghiêm hơn bình thường, nhân viên nhiều hơn nhưng số lượng cần kiểm tra tăng gấp nhiều lần, khó tránh có chút chậm, non nửa canh giờ mới giải quyết được hơn phân nửa.

Bốn phương tám hướng đều chen chúc đầu người, Triển Hạc cũng không hứng thú cưỡi ngựa nữa, lại trở về xe ngồi, hai tỷ đệ cùng ngồi bên ngoài xe ăn vặt ngắm cảnh.

Có món kho hầm đầu, chân, cánh vịt, còn có hạt dưa, hạt dẻ rang, đậu phộng hương ngũ vị, hương chua cay, kẹo mạch nha viên, bánh mật kẹp đường, mỗi loại đều dùng giấy dầu bao hảo để trong ngăn tủ xe.

Ngăn tủ bên cạnh có một giá sắt cố định để chậu than, ấm nước, tiện dùng để uống và rửa mặt.

Trước khi ra cửa Tịch Đồng còn ghẹo nàng, đã biết vào thành, nếu không biết còn tưởng muội chuẩn bị cho chuyến đi dạo ngoại thành nữa đó!

Ánh dương càng lên cao, các bá tánh càng sốt ruột vào thành, sáng giờ chưa ăn gì cả, lúc này ngửi thấy mùi ăn vặt từ nhóm Triển Linh khiến ai ai cũng nước miếng ứa ròng ròng.

Người lớn còn chịu đựng được, nhưng con nít nào biết xấu hổ là gì, mặc cho cha mẹ nói thế nào cũng vẫn nhìn chằm chằm, trên mặt viết ba chữ rất muốn ăn.

Triển Hạc đang vui vẻ ăn, nhưng dần cảm giác tầm mắt nhìn mình ngày càng nhiều liền khiến cậu không được tự nhiên, động tác bỏ viên kẹo mạch nha vào miệng cũng chậm lại.

Đứng xếp hàng bên cạnh có đôi ông cháu, tiểu nữ nhi một thân xiêm y bạc màu, mà người ông y phục có nhiều mụn vá, đầu tóc hoa râm rối bời theo gió bay, đứng chống quải cõng một cái sọt liễu to gấp đôi người. Hài tử kia ước chừng sáu bảy tuổi, đầu bới hai bên không được gọn gàng, trên lưng cũng cõng tay nải lớn, lúc này đang nhìn chằm chằm Triển Hạc, cổ họng không ngừng nuốt nước miếng ừng ực.

Triển Hạc tuổi còn nhỏ, không hiểu lắm biểu hiện của người khác, theo bản năng hơi nhíu mày kéo kéo tay áo Triển Linh.

“Hả?” Triển Linh nhìn qua liền hiểu, ôn nhu nói “Hôm nay mang theo đồ ăn vặt bao nhiêu đệ đã biết, của ca ca, đệ và tỷ, mỗi người một phần, nếu đệ muốn cho người khác thì phải chấp nhận ăn ít lại, chờ về nhà lại mới có ăn tiếp.”

Nàng muốn giáo dục tâm tính hài tử khi còn nhỏ, có lòng thương người xác thực là tốt, nhưng điều quan trọng là muốn cậu hiểu được trách nhiệm của bản thân mình.

Triển Hạc chớp mắt suy nghĩ, sau khi hiểu ý tỷ tỷ liền không chút do dự gật đầu.

Khoảng cách hai bên gần, bên này nói chuyện, lão nhân bên kia nghe được lập tức mặt đỏ bừng, liền nói không cần.

Triển Hạc lấy một khối kẹo mạch nha cố vươn tay ngắn đưa qua, tiểu cô nương có chút kinh ngạc, rốt cuộc không chịu được dụ hoặc, chần chờ hồi lâu vươn tay nhận, chỉ là lập tức bị ông mình giữ tay lại.

Lão nhân kia nhận lỗi với Triển Linh, run rẩy chua xót nói “Thật không phải, cô nương, tiểu hài tử, thèm ăn, không hiểu chuyện, cô nương đừng trách móc, chúng ta phải đi rồi.”

“Đây không phải là chủ ý của ta,” Triển Linh cười nói, chỉ vẻ mặt cố chấp của Triển Hạc “Tiểu hài tử, nó muốn tìm bạn chơi, một chút đồ ăn vặt chia sẻ, người lớn chúng ta sao có thể ngăn cản, đừng làm khó tiểu cô nương nữa.”

Lão nhân kia ban đầu định nhận, nhưng nhìn thấy y phục hai tỷ đệ tuy không quá quý giá, nhưng nguyên liệu tinh hảo, còn có nam nhân cưỡi ngựa cùng tùy tùng cường tráng đi cùng nào dám nhận chứ? Nửa đường sợ hãi triệt để rụt tay trở về, mặt đầy co quắp xoa xoa tay, lẩm bẩm nói không ra lời.

Kia chính là đường a, một cân hơn cả trăm văn, ngày thường bọn họ đi ngang cửa hàng đường phẩm cũng không dám ngẩng đầu, vô duyên vô cớ sao dám nhận của người ta?

Lão nhân càng thêm bất an, tiểu hài nữ cũng khẩn trương lên, vành mắt hơi đỏ, lại ngửa đầu nhỏ giọng nói “Gia gia, ta không ăn đường nữa, không ăn.”

Người xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng thổn thức, Triển Linh thở dài “Lão à, chớ để trong lòng, tiểu đệ ta thấy tiểu cô nương này đáng yêu nên chia sẻ, bất quá nó bị cà lăm không nói được, lão nhận cho nó vui.”

Một nam nhân trung niên đứng phía sau nhìn không được rướn cổ lên nói “Lão huynh, đừng làm khó hài tử nữa, thu đi.”

Mắt thấy Triển Hạc rướn người quá muốn rơi xuống xe, lão nhân kia lúc này mới nhìn cháu gái ý bảo nhận, rồi cùng hài tử quỳ xuống dập đầu.

Triển Linh có kinh nghiệm, vừa thấy động tác bọn họ liền kêu Thiết Trụ ngăn lại, hơn nữa lão nhân kia chân cẳng không tiện, xem như ngăn cản kịp.

Lão đầu lại không chịu nhận không, ngập ngừng nửa ngày, thật cẩn thận lấy ra một còi gỗ từ sọt liễu sau lưng, khiêm tốn thấp thỏm đưa qua “Không có gì hồi đáp, đây là còi gỗ lão khắc, nhận cho tiểu thiếu gia chơi.”

Nói xong, mặt đầy vết gấp nhăn cười cẩn thận.

Thấy Triển Hạc tò mò giơ xem, lão lại bổ sung một câu “Tẩy, đem tẩy sẽ không dơ, không dơ.”

Triển Linh nhất thời một trận chua xót, giải thích “Nó là chưa thấy qua vật này có chút tò mò, lão đừng nghĩ nhiều.”

“Ai, ai!” Lão hán gật đầu, cuối cùng cười thoải mái được chút.

Tiểu cô nương cầm viên kẹo mạch nha, nhìn hồi lâu chưa dám ăn, đưa mũi ngửi rồi nói với gia gia mình “Ngọt, thơm ngào ngạt! Gia gia nếm thử.”

“Gia gia không ăn, cháu ăn, ăn đi.”

Hai ông cháu nhườn nhau một hồi, rốt cuộc lão hán làm bộ liếm miếng lúc này cháu gái mới chịu cho vào miệng ăn. Viên kẹo vào miệng tiểu muội liền cười vui vẻ, nụ cười chân chất nhìn không khỏi xót thương.

Triển Hạc tinh tế đánh giá còi gỗ hồi lâu, lúc này mới thử thăm dò thổi một chút, âm thanh thanh thúy vang lên cậu liền cười tủm tỉm, lại giơ Triển Linh cùng Tịch Đồng khoe.

Triển Linh sờ đầu cậu cười, lại cùng lão hán kia nói chuyện phiếm “Lão từ đâu tới đây? Vào thành buôn bán gì sao?”

Thời điểm lão hán mở sọt liễu, nàng phát hiện rất nhiều đồ gỗ cùng công cụ, lập tức trong lòng liền có cái ý tưởng, vừa lúc nghiệm chứng một chút.

Lão hán kia cảm kích nàng là người thiện tâm, hỏi gì đáp nấy, lập tức cung kính trả lời “Chúng ta từ phủ Tô Tây tới, nghe nói trong thành có hội đèn lồng, có người nhiều, liền tìm tới buôn bán chút đồ vật.”

Phủ Tô Tây? Đó là chỗ nào.

Đời sau không dễ dàng có bản đồ, thứ đó đều nằm trong tay quan phủ, hoặc gia đình phú quý thuê người vẽ ra hoặc tự bản thân đi và vẽ lại, cho nên Triển Linh không rõ lắm vị trí địa lý, nghe xong cũng là mờ mịt, liền quay sang hỏi Tịch Đồng.

Tịch Đồng nhíu mày, thấp giọng nói “Phủ Tô Tây ở phía tây, cách nơi đây mấy trăm dặm, bọn họ tới được đây thực quá vất vả.”

Một già một trẻ, lão què, tiểu nhân còn khiêng hành lý, khó trách trên người quần áo tuy rằng sạch sẽ nhưng chân giày lại mòn nát, đầy vết bùn đất.

Tiểu cô nương vội lớn tiếng nói thêm “Ông nội cháu là thợ mộc, tay nghề tốt lắm! Tỷ tỷ, nhà tỷ cũng làm mộc sống sao?”

Quả nhiên là thợ mộc.

Còi nhỏ kia cho hài tử chơi, chế tác thập phần tinh xảo, đỉnh chóp còn có chú chim nhỏ rất sống động như vỗ cánh sắp bay; bên trong đào rỗng đường cong tự nhiên, thanh âm thanh thúy lảnh lót, có thể thấy được tay nghề lão hán này xác thật tinh xảo.

Triển Linh cười nói “Không, không phải.”

Ánh mắt tiểu cô nương đương sáng bỗng ảm đạm, bất quá vẫn không từ bỏ ý định nói “Tay nghề ông nội cháu rất tốt, tỷ tỷ, chúng ta có thể hỏi chút? Ngăn tủ, giá giường, hòm xiểng… tỷ có cần làm cái nào không?”

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm như có vẻ cầu xin.

Hài tử nghèo sớm biết quán xuyến gia đình, nếu là hài tử gia đình giàu giờ chỉ biết làm nũng thôi, nhưng cô nương này đã đi theo gia gia dãi nắng dầm mưa, tận dụng mọi thứ mượn sức mua bán, chỉ vì miếng cơm ăn.

Lão hán vui mừng lại chua xót, vội giữ cháu gái mình “Đừng nói bậy,” lại nhận lỗi với Triển Linh “Cô nương chớ nghe trẻ nhỏ hồ ngôn loạn ngữ.”

“Con không nói dối,” tiểu cô nương có chút không rõ gia gia vì cái gì không cho mình nói chuyện, nhỏ giọng nói “Tỷ tỷ thiện tâm như vậy, nói không chừng sẽ…”

“Đừng nói nữa!” Lão hán càng thêm quẫn bách, mặt già đỏ bừng, lại dùng sức giữ cháu gái lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.