Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 4



Triển Linh nhanh tay đem mấy con thỏ đều lột da, nội tạng cung máu đều rửa sạch, lần lượt treo chúng lên. Lợn rừng chỉ chừa một nửa, thỏ và gà rừng cũng chỉ để lại một con, đều đem đi nướng số còn lại ngày mai mang vào thành đem bán, trước tiên đổi một vài vật dụng sinh hoạt hàng ngày quan trọng.

Có thể là vùng này quá mức hoang vắng, it có người qua lại, động vật hoang dã thế nhưng lại có rất nhiều, lợn rừng không nói, gà rừng cùng thỏ thì nàng đều gặp qua rất nhiều. Nhưng nếu không có công phu trong người thì cũng không thể nào bắt được

Triển Linh không sợ thịt nướng bị hư, hương vị lại thơm lại cũng dễ dàng bảo quản, sau này còn có thể đem nấu canh hoặc là xào ăn đều ngon.

Tay nghề của nàng cũng thật sự tốt, da thịt của con thỏ được chia ra một cách hoàn mỹ,  thậm chí gân của chúng cũng chưa từng bị nàng làm đứt. Thỏ sinh hoạt theo nhóm, nếu bắt được một con là có thể bắt được một nhóm. Nàng chỉ lấy da hai con thỏ lớn nhất, không giữ da của bảy con thỏ nhỏ vì da lông chúng trên cơ bản đều rất hôi. Khu vực phụ cận này tuy không có thức ăn gì ngon, nhưng những con thỏ này lại có bộ lông rất sáng. Triển Linh dùng dây bao da thỏ lại với nhau, lại ở trên cơ thể người đệ đệ mới này đo tới đo lui. Nàng cảm thấy không chỉ đủ để may mũ mà còn đủ để may một kiện áo choàng nhỏ. Nàng cảm thấy rất vừa lòng.

Sau khi chứng kiến chiêu thức lột da thỏ xuất thần nhập hóa của Triển Linh, Thiết Trụ càng cảm thấy cô nương này thật là có bản lĩnh, lại cảm thấy về sau mình càng có hi vọng. Nhưng lại lo lắng đối phương ngày nào đó trở mặt không cần hai người bọn họ nữa hắn cùng với Nhị Cẩu Tử chỉ có thể duỗi cổ ra tuỳ mặc đánh giết. Nghĩ vậy, hắn liền nhắc nhở: “Đại, không phải, Triển cô nương, da thỏ này cũng không thể như vậy mặc lên trên người”. 

“Ta biết” Triển Linh gật đầu, ngày mai bán thịt thuận tiện mua chút vôi, trước đem da thỏ này ngâm xem thử có thể hay không sử dụng được. 

Thiết Trụ dùng ánh mắt kính sợ nhìn nàng, thầm nghĩ lợn rừng nàng đều có thể bắt được, điểm nhỏ này sao có thể làm khó nàng. 

Vào lúc ban đêm Triển Linh liền dùng hành động thực tế để trả lời. Nàng còn đang suy nghĩ bắt con lợn rừng thứ hai đâu.

Lợn rừng đều là động vật quần cư. Lợn rừng trưởng thành rất là to. Ngay sau khi giết con lợn to nhất đàn, Triển Linh liền suy nghĩ vào sâu trong rừng tìm thêm, nhưng trong vòng mười mấy dặm cũng chưa phát hiện sào huyệt. Sớm thấy sắc trời đã tối, một mình nàng liền dừng lại ở bên ngoài, đối với khu vực này nàng cũng không quen thuộc, tính nguy hiểm tương đối cao, cân nhắc lợi hại nàng liền trở về. 

Lại nói lúc này trở về, Triển Linh cũng không nhàn rỗi. Trước tiên ở những nơi lợn rừng có khả năng đi ngang, nàng qua đều đào thêm mấy cái hố. Lại ở trong hố chôn rất nhiều cọc gỗ, phía trên dùng đầu gỗ che. Cho nên ngay từ đầu khi nàng thấy Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử hai người này hoàn hảo không bị tổn hao gì đi tới nơi này trộm đồ, trong lòng nàng kinh ngạc không hề nhỏ. Khi nàng đào bẫy rập, tuy rằng không phải 360° không góc chết, nhưng tổng cộng cũng chỉ chừa ra mấy cái đường nhỏ, phía bên ngoài nguỵ trang vô cùng tốt, nhưng mà hai người này như thế nào thật sự không dẫm vào.

Thật là vận khí tốt mà! 

Sau khi trời tối, Triển Linh ôm tiểu hài tử ở trên chiếc giường duy nhất ngủ. Còn Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử hai người dựa vào đống lửa ngủ. Nơi này khô ráo lại ấm áp, hai người  bụng đã được lấp đầy thịt no căng ngủ một giấc thật ngon. Khi bọn họ đang ngủ bỗng nghe được bên ngoài một trận tiếng dã thú từ vang từ xa đến gần, ngay sau đó chính là thình thịch một tiếng trầm vang, cơ hội là chim chóc đồng thời  đều kêu ríu hết cả một phía chân trời, sợ tới mức Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử một cái liền ngồi dậy.

“Chăm sóc tốt đại thiếu gia của các ngươi, nếu thiếu một cọng tóc thì đem đầu tới gặp ta!”

Nửa câu sau chỉ còn vang vọng trong không khí, Triển cô nương mới vừa rồi còn ở trên giường này đã lao ra cửa đi biến mất trong màn đêm. Động tác của nàng như một con linh miêu, nhẹ nhàng lại nhanh nhẹn, nhảy tới trên mặt đất đều không ra tiếng động, nhưng tốc độ lại như là u linh quỷ mị, chớp mắt một cái đã không thấy tung tích.

Ngay sau đó huynh đệ hai người liền nghe được một tiếng kêu rên từ bên ngoài cùng một tiếng phụt, sau đó liền không có động tĩnh gì.

Nhưng sau đó chỉ một lúc, bên ngoài lại xuất hiện tiếng vật nặng rớt xuống đất, vang lên hự hự, âm thanh ngày càng nhỏ. 

Không biết vì sao hai người theo bản năng rụt lại cổ.

Triển Hạc lúc này mới thanh tỉnh, vừa không nhìn thấy tỉ tỉ, giãy giụa muốn xuống giường. 

Thiết Trụ vừa thấy liền cảm thấy đầu mình sắp rơi rồi, bất chấp tất cả ngã lộn nhào chạy đi qua, lấy hai tay mình cản không cho Triển Hạc bước xuống giường. 

“Đại thiếu gia, đại thiếu gia! Triển Đại Thiếu Gia, Triển cô nương, chính là tỷ tỷ của ngươi lập tức sẽ trở lại, lập tức sẽ trở lại.”

Nhị Cẩu Tử cũng lại đây cùng với hắn ngăn Triển Hạc lại, lại cùng khẩn cầu ông bà, lại dùng lời ngon tiếng ngọt đều nói hết nhưng tiểu tổ tông này chính là không chịu nghe bọn họ, bọ họ cuối cùng cũng muốn khóc ra nước mắt.

Đang lúc bọn họ không biết đường xoay sở, Triển Linh lại giống như vừa nãy yên lặng không tiếng động đã trở lại.

Ước chừng thời điểm nàng đi ra ngoài quá mức vội vàng, không có mặc y phục màu trắng cổ quái mà ban ngày nàng đã mặc. Hiện tại trên người chỉ có một bộ y phục màu trắng cổ cao nhưng lại phác họa ra bóng dáng mảnh khảnh, vòng eo thon nhỏ cũng bộ ngực tròn. 

Hai huynh đệ bỗng nhưng ý thức được mình thấy cái gì, đầu ong một tiếng hận cố gắng đem mặt mình giấu sau đống lửa.

Xong rồi sẽ bị diệt khẩu!

Triển không rảnh để ý hai người, nàng mặt đen như than củi, “Cho hai người các ngươi gác đêm lại ngủ như chết!”

Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử rụt cổ lại, ngẩng đầu thoáng nhìn qua gò má trắng còn lưu lại vài vết máu của nàng, lại như điện giật mà đem đầu rụt trở về.

Bọn họ đã vài ngày không được ăn no, cũng vài ngày không được ngủ yên lành như vậy. Ban đầu là thay phiên nhau gác đêm, nhưng trời dần về khuya lại an tĩnh, bọn họ lại quá mệt mỏi cơn buồn ngủ dường như nước biển từ bốn phương tám hưóng vật tới không thể chống trả mà liền ngủ.

Triển Linh nhíu nhíu mày âm thanh lạnh lùng liền nói, “Bẫy rập cùng với máu trên mặt đất, các ngươi lấy củi lửa ra soi, đem đất dính máu đều vứt ra xa, máu trên dọc đường đi cũng đem xúc đi vứt. Bằng không có dã thú ngửi thấy mùi máu mà tấn công đến đây, ta sẽ trước tiên đem các người vứt ra ngoài cho dã thú ăn trước.”

Cũng là nàng quá sơ suất, hai người này chưa tiếp thu qua bất kỳ huấn luyện chuyên nghiệp nào, nàng nên sớm nghĩ đến trước tiên

Nhưng mà hai người bọn họ muốn lưu lại ở chỗ này thì nhất định phải lấy ra thành ý, cũng phải đưa ra năng lực của mình, bằng không đại nam nhân như vậy chẳng lẽ lại muốn cho mình nuôi sống sao.

Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử hai người tự trách bản thân không thôi, không nói hai lời liền đi ra ngoài bận bịu đến nửa đêm mới trở về.

Đương nhiên bây giờ nhìn thấy rõ bẫy rập khắp nơi nơi, lại nhớ lại một chút tối qua mình nghe thấy tiếng hét, nghĩ tới cả người cũng đổ ra mồ hôi lạnh.

Sáng sớm ngày kế tiếp Triển Linh liền thức dậy, ngay trước tiên nấu nước nóng cho Triển Hạc rửa mặt lúc này mới đi hầm thịt, trong lúc hầm thịt nàng còn đi ra ngoài một chuyến. Lúc trở về ở trên mặt đất lên ném xuống một đống cây gỗ. Những cây gỗ này giống như đã bị lưỡi dao sắc bén gọt nữa bên sau đó lại bị dùng lực bị gãy.

Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử rất tự giác mà đi qua hỗ trợ, sau đó liền nghe Triển Linh chỉ huy dùng những ván gỗ cứng cùng với dây cỏ đem vài đoạn gỗ bó lại thành một chiếc bè gỗ đơn giản, đằng trước có một đoạn gỗ hơi đưa ra hai người có thể đi trước kéo. 

Trong quá trình bọn họ bận rộn làm việc, Triển Hạc vẫn luôn mở to mắt tò mò đi theo phía sau đuôi Triển Linh, nàng đứng hắn cũng đứng nàng ngồi xổm hắn cũng ngồi xổm xuống, sợ bỏ qua bất kỳ một phân đoạn nào, giống như một cái bóng thu nhỏ lại vậy. Một lát sau lại bắt chước Triển Linh vò cỏ khô, nhưng lại bị nàng trực tiếp ngăn cản. Những cỏ khô này nhìn như có vẻ mềm mại nhưng thực tế cũng rất sắc, nếu cắt phải, tiểu tử này da thịt mềm mại như vậy sao chịu nổi.

Nhị Cẩu Tử thấy hắn mỏi mắt trông mong ngồi bên cạnh, dứt khoát dùng cỏ khô bện lại thành một con châu chấu cho hắn chơi, cũng rất cẩn thận mà vò mềm lá cỏ khô trước khi làm.

Châu chấu kia nhìn có vẻ thô ráp lại xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nhìn qua lại rất có linh khí. Lếc mắt nhìn một cái cũng có thể cảm nhận được con châu chấu nhỏ này đặt ở trên cỏ nhìn như chuẩn bị nhảy lên giống như một con châu chấu đang sống vậy. 

Triển Hạc vừa mừng vừa sợ, một đôi mắt mở to tròn ngẩng đầu nhìn Triển Linh, trên mặt hiện rõ vẻ muốn có.

“ Ngươi còn có tay nghề này?” Triển Linh cũng có chút ngoài ý muốn lại gật đầu với Triển Hạc, “Mang đi chơi đi, nhưng không được bỏ vào trong miệng cắn. Nhớ nói cám ơn.”

“Chỉ là chút tài lẻ nhỏ vặt, cô nương cùng thiếu gia không chê liền tốt rồi.” Nhị Cẩu Tử ngu ngơ cười nói, hắn cũng là mới đi theo người ta học cái này,  lại làm thêm vài cái biết đâu còn có thể đổi được tiền. 

Những loại tài lẻ nhỏ này đôi khi cũng thật quý giá, nó có thể tạm thời duy trì mạng sống, ai cũng không muốn chỉ người khác, Nhị Cẩu Tử cũng đã xem xét hồi lâu lại mầnmò trong vòng vài tháng mới làm ra được. 

Triển Hạc vui vẻ tiến lên nhận lấy, lại ở trong tay không ngừng lật qua lật lại hướng Triển Linh nhìn.

Triển Linh liền cười Sờ đầu hắn “Ừ, cầm đi chơi đi.”

Làm xong tất cả đồ vật này nọ trời cũng đã sáng, mùi thịt hầm trong phòng tản ra bốn phía, bốn người liền vội đi vào ăn rồi còn vào thành. 

Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử cùng nhau kéo cái bè gỗ làm lúc nãy, phía trên một con lợn rừng lớn đang nằm, còn có sáu con thỏ chưa lột da cùng vài con gà rừng. Vốn dĩ Triển Linh chỉ nghĩ để lại nửa con lợn rừng, ai ngờ tối hôm qua lại không ngờ tới bắt được thêm một con. Nàng liền dứt khoát giữ lại con lợn rừng đã bắt được hôm trước,chỉ lấy con lợn rừng bắt được tối qua đem vào thành bán.

Triển Hạc người nhỏ chân ngắn đi được vài bước liền không đi nổi nữa, nhưng tính cách lại kiên cường, ngẹn đỏ mặt cũng không gọi Triển Linh ôm. Triển Linh nhìn một màn này mà thấy buồn cười, liền trực tiếp kéo hắn cõng đi.

Tiểu tử này ban đầu còn giãy giụa, bị nàng vỗ mông nhẹ một cái, cũng liền thành thật ngồi im, hai cánh tay ngắn ôm chặt cổ nàng, một bàn tay còn không quên chơi đùa châu chấu cỏ, lại đem khuôn mặt múp mềm mại cọ nhẹ trên cổ nàng.

Một con lợn rừng hơn mười cân, hơn nữa lại còn bè gỗ cũng vài con thỏ rừng gà rừng, Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử đi không bao lâu liền bắt đầu ra mồ hôi, tuy vậy nhưng trong lòng lại cao hứng vui vẻ ra mặt, vừa đi vừa không quên liếm miệng hồi tưởng lại dư vị thịt mới vừa ăn.

Bọn họ vừa được ăn thịt hai lần! Còn đặc biệt ngon! Nếu ngày nào cũng được ăn ngon như vậy, bỏ chút sức lực này thì có tính là gì?

Nếu là về sau mỗi ngày đều như vậy thì quá tốt rối, ý tưởng của Nhị Cẩu Tử cũng thực giản dị. Tình huống trước mắt chính là được ăn no ngủ ấm. 

Bọn họ làm việc tích cực, trong lòng Triển Linh ccũng rất vừa ý. Cảm thấy mình thu nhận hai người này không hề sai, chính bản thân mình có thể nhẹ nhàng đi rata nhiều. 

Bọn họ vừa đi là gần nửa ngày trời, trồ đều đã muốn trưa mới mô hồ nhìn thấy cửa thành. Ở phía xa xa cũng bắt đầu có người ở bốn phương tám hướng hướng đến cửa thành, nàng nghĩ bọn họ đều là dân chúng ở thôn trấn bên cạnh.

Triển Linh kêu hai người bọn họ dừng lại, đối với hai người khuôn mặt đầy nghi ngờ nàng nói: “ Y phục ta đang mặc có lẽ không tốt lắm, Thiết Trụ, ngươi trước tiên mang mấy con thỏ đi đổi chút tiền, tùy tiện kiếm một bộ y phục lại cho ta mặc, sau đó chúng ta lại vào thành.”

Quần áo nàng đang mặc quá mức gây chú ý, mặc như vậy đi vào lỡ khiến cho người ta vây xem, nếu lại khiến họ nghi ngờ thì không tốt. 

Mặc dù nàng không hiểu bản thân mình như thế nào lại xuyên tới nơi này, nhưng nàng đã chấp nhận sự thật rồi, giờ liền quyết định yên yên ổn ổn định cư tại đây, làm việc nấu ăn, làm một chút buôn bán nhỏ kiếm chút tiền kiếm sống qua ngày.

Thiết Trụ nghe nàng nói vậy liền tiến vào thành, qua chừng ba mươi phút, quả nhiên thấy hắn thở hổn hển ôm một tay nải màu xanh có hoa văn nhỏ trở lại.

Triển Linh mở ra, sau khi thấy rõ liền lâm bào trầm mặc, Triển Hạc đang nằm ở trên lưng nàng cũng nhăn mặt theo.

“Ba con thỏ đổi được một trăm tám mươi đồng tiền, bộ y phục này hết 40 văn, chỗ còn dư đều ở đây.” Thiết Trụ đưa tiền còn dư cho nàng, một bên vừa lau mồ hôi một bên vừa giải thích, “Đại tủ, không phải, Triển cô nương, đây là bộ quần áo đẹp nhất trong tiệm.”

Triển Linh cảm thấy không biết nói gì. 

Liền thấy trong tay nải mang ra hai bộ y phục, một bộ là màu tím có hoa văn đỏ, một bộ váy dài màu xanh lục có nếp gấp, góc váy còn có thêu một đóa hoa dại, vừa nhìn đã thấy hoa mắt, thực là thử thách thẩm mỹ người ta mà! 

Cũng may y phục là vải bông thô, có tay dài, may vá còn chắc chắn. 

Triển Linh rối rắm một hồi, quyết định mặc vào, nàng không chỉ mặc vào quần áo, còn đôi ủng tác chiến cũng được nàng che cẩn thận chỉ chừa một chút đế giày.

Nàng đối với việc che chắn cẩn thận tạm vừa lòng không hơn.

Nhị Cẩu Tử vô cùng chân chó mà vuốt mông ngựa, “Triển cô nương mặc bộ y phục này thật đẹp mắt”

Hắn là thật sự cảm thấy đẹp.

Triển cô nương người đẹp, vóc dáng lại cao gầy, mặc gì cũng đẹp. 

Triển Linh đối với hắn mỉm cười không có cảm xúc, sau đó Nhị Cẩu Tử còn vô cùng cao hứng, cảm thấy chính mình càng ngày càng linh động mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.