Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 42-1



Rất nhanh tết Nguyên Tiêu đến, nghĩ đến vừa qua xảy ra nhiều chuyện, Triển Linh cảm thấy nên làm một đại tiệc lớn với những món ăn ngon.

Bây giờ đã có thợ mộc của mình, Triển Linh thuận tiện được nhiều chuyện. Nàng cùng Tôn thợ mộc thương lượng khắc mấy mẫu khuôn gỗ, hình chú cá mập, hình bé gái xinh, hình con dơi, hình mười hai con giáp, tất cả đều ngây thơ đáng yêu.

Mọi người nhìn đều cảm thấy thú vị, đặc biệt là hai đứa nhỏ, xem như có đồ chơi mới, cầm lăn qua lăn lại mãi không chán.

Tịch Đồng có chút không nghĩ ra “Qua năm lâu rồi, còn làm màn thầu hoa làm chi?”

Nơi trước kia bọn họ sinh sống thì đó là món ăn truyền thống, bánh màn thầu được nặn thành nhiều hình ảnh khác nhau, khuôn đúc chính là những mẫu này.

Nhưng những mẫu này hơi nhỏ đi, nếu làm màn thầu thì hơi khó khăn, bánh chưa kịp lên men đã ỉu xìu như vậy sao mà ăn được?

“Không phải màn thầu,” Triển Linh hứng thú bừng bừng đùa nghịch khuôn đúc trong tay “Ta nghĩ, tết nguyên tiêu không nhất thiết phải ăn bánh trôi, ngàn năm qua vẫn đều là bánh viên, ăn tới ăn lui cũng những nhân bánh đó thực cũng không có gì quá quan trọng. Nếu bánh màn thầu có thể làm hoa nhỏ, bánh trôi thì sao không thể chứ? Hơn nữa sau này có thể làm món điểm tâm nha.”

Thật ra lúc này trên thị trường có món màn thầu đúc sẵn khuôn, chẳng qua đều là hình ảnh tả thực hoặc trừu tượng, nói thẳng ra chính là nhìn rất xấu xí, Triển Linh không thích cho nên chưa từng dùng qua.

Thấy Triển Hạc cùng Đào Hoa đều yêu thích những mẫu khuôn đúc này, cầm chơi mãi không buông, trong lòng vừa động Triển Linh liền vẫy gọi Tôn thợ mộc lại, lại nói một hồi, rồi nàng nhanh chóng vẽ vẽ mấy thứ lên trương giấy.

Tịch Đồng ở bên cạnh nhìn liền cười “Làm xếp gỗ?”

“Ừ, đúng rồi.” Triển Linh cười cười “Nơi này bọn trẻ không có bạn hữu chơi cùng mà đồ chơi thì ít ỏi, làm vài thứ cho chúng giải trí.”

Tôn thợ mộc cẩn thận nghe xong, không nén được gật đầu cười nói “Cái này không khó, dùng gỗ thừa từ làm gia cụ là được. Chưởng quầy yên tâm, ta sẽ làm thật tốt, mài dũa cẩn thận không chút thô ráp.”

Hình Triển Linh họa là những khối vuông, khối tam giác nhỏ đơn, học đồ bình thường đều có thể làm được. Ông suy nghĩ một hồi cảm việc này quá đơn giản, bắt tay vào làm có chút ngượng ngùng, lại hỏi có cần khắc hoa văn gì lên không.

Triển Linh liền cười “Biết lão là người chịu khó, cái này đơn giản mới tốt. Ai đúng rồi, nếu rỗi rãnh, lão làm giúp một số vật dụng ghép hình nữa.”

Nghe xong lời này, tinh thần Tôn thợ mộc hơi rung một chút, thầm nghĩ đại việc đã đến, nhưng mà nhìn lại thành quả có chút dỡ khóc dỡ cười “Chưởng quầy không nói đùa chư, này, này thật sự là…”

Cái này so với những cái trước đó còn đơn giản hơn, chính là cắt dư ra chút đầu gỗ…

Tịch Đồng suy nghĩ một hồi, lại bổ trợ thêm vài nét bút “Trước kia có thấy ngựa gỗ chưa.”

Làm ngựa gỗ cho hài tử chơi cũng rất thú vị.

Chàng tinh tế họa xong, Tôn thợ mộc nhìn, lúc này mới hơi có chút toát ra điểm hứng thú “Cái này cũng không khó lắm, có chút giống ghế bập bênh, khác chút có những lỗ tiếp giáp này thôi.”

So với những khối gỗ vừa nãy, cái này yêu cầu cao hơn một chút, bằng không mỗi ngày ăn cơm nhà người ta lão cũng khó nuốt trôi.

Người này đúng là kẻ thành thật, Triển Linh cùng Tịch Đồng chỉ có thể cười, sau đó bỗng lại có thêm chủ ý.

“Tôn sư phó, không bằng như vậy, ngài làm xong gia cụ, khi rỗi rãnh thì làm nhiều nhiều chút cái này để đặt trong tiệm bán, thu được tiền chúng ta chia đôi, một phần thu cho tiệm một phần để cháu gái ngài làm của hồi môn.

Vừa nghe tới Tôn thợ mộc liền xua tay sợ hãi nói “Chưởng quầy nhân hậu đã thu lưu gia tôn chúng ta, chúng ta cảm kích còn không kịp sao có thể chia tiền được? Không tốt, không tốt!”

“Lão không nên nói như vậy,” Triển Linh khuyên nhủ “Mặc dù ta là chủ nhân, ngài làm đồ vật cho ta tất nhiên là hợp tình, nhưng thứ làm để bán ra bên ngoài thì khác, mặc dù không có chia hoa hồng cũng cần cấp tiền tiêu vặt. Với lại, mặc dù lão không nghĩ cho bản thân, chẳng lẽ cũng không nghĩ cho cháu gái nhỏ sao?”

Ông không phải ký khế ước bán thân, mà nàng cũng không phải là hoàng đế, sao có thể bóc lột sức lao động người khác được!

Tôn thợ mộc còn muốn chối từ, rốt cuộc bị chọc trúng tử huyệt, khó tránh khỏi có chút động ý.

Ông đã lớn tuổi rồi, Đào Hoa là cháu gái ruột cũng là đồ đệ, tuổi nhỏ thập phần vất vả. Nếu có thể thế tích cóp chút bạc cho cháu gái, tương lai cháu gái còn có thể tìm nhiều đường sinh ý khác kiếm sống…

Nghĩ như vậy Tôn thợ mộc liền mặt đỏ tai hồng gật đầu, bất quá lại không dám nhận hết một nữa, chính là chia bảy ba, ông ba, khách điếm bảy, bằng không liền phải lập tức mang theo cháu gái rời đi.

Triển Linh không lay chuyển được ông đành phải thuận theo, mọi người lại cụng đầu chung một chỗ thương nghị nửa ngày, sau đó chốt lại.

Xếp gỗ, trò chơi ghép hình gì đó cực đơn giản, phí tổn cũng thấp, mặc dù bọn họ là người khởi xướng, chỉ cần bán đi hai bộ thì sau đó ít ngày sẽ có người mô phỏng được, nên thứ này không đem lại nhiều lợi nhuận. Nếu dùng tặng kèm lễ vật cho những khách quen lớn, khách nhân được lợi ích cũng sẽ cao hứng, lại được bọn họ quảng cáo miễn phí, không sợ người ta không nhớ chỗ mình.

Còn ngựa gỗ, cái này không chỉ phí tổn khá cao, yêu cầu kỹ thuật thập phần nghiêm khắc, không dễ mô phỏng như đúc, có thể thử một phen mua bán.

“Chỗ cửa hiệu mua từ Vương đồng tri kia, chúng ta bố trí một tầng buôn bán,” Triển Linh cười nói, “Cũng không cần bán trong cửa tiệm, khá là thuận tiện!” Nếu bán buôn tốt, còn có thể mua một ít xe tải gì đó, như vậy tiện bề giao thương đi lại không phải sao!

Tôn thợ mộc tuy tuổi đã một bó, nhưng là người rất cuồng là việc, nghe bàn xong liền lập tức đi khởi công, không ai có thể ngăn được.

“Bên ngoài trồng thêm cây ăn quả, lại trồng thêm hai gốc nho nữa,” Triển Linh chống cằm mặc sức tưởng tượng, trong ánh mắt tràn đầy mêm ly “Lúc đó lại bảo ông ấy làm thêm mấy cái ghế bập bênh, đến mùa xuân chim về hoa nở, cây xanh che bóng mát, từng làn gió thơm bay qua, chúng ta nằm dưới tán bóng cây ngủ, có thức ăn ngon, đồ uống mát, huuynh nghỉ xem có giống đi ngoại ô nghỉ mát không? A, thật là thích ý, những chuyện này không phải trước chúng ta từng mơ ước hay sao?”

Ngày xuân phồn hoa người trẩy hội, ngày hè liễu xanh rũ nghiên nghiên, ngày thu đủ món trái cây chồng chất, mùa đông tuyết trắng mênh mông, ban ngày thưởng cảnh xem người, ban đêm nhìn trời ngắm trăng sao… Một năm bốn mùa, 365 ngày, không để lãng phí một ngày nào.

Tất nhiên là tốt, Tịch Đồng ngồi bên cạnh cười “Muội biết trồng cây sao?”

Triển Linh nghẹn một hồi, nháy mắt từ ảo tưởng trở lại hiện thực, đúng thật là nàng không rõ ràng lắm!

“Không phải còn có bọn Thiết Trụ sao!” Lời nàng nói ra đúng hợp tình hợp lý “Ta là chưởng quầy, sao có thể tự mình làm hết? Sao không dùng những tài nguyên có sẵn chứ!”

Hiện giờ sinh ý khách điếm đã đi vào quỹ đạo, Triển Linh đối với việc trồng trọt thật không rõ ràng, toàn bộ giao cho bọn Thiết Trụ sẽ đỡ mệt người.

“Muội là chưởng quầy, lời muội nói đều đúng cả,” Tịch Đồng cười lắc đầu, vừa dung túng lại bất đắc dĩ “Khi nào bao bánh nguyên tiêu?”

“Bây giờ đi!” Triển Linh vò vò đầu. Hừ, huynh còn biết thức thời.

Đào Hoa đi hỗ trợ gia gia làm gia cụ, Triển Hạc ôm theo ba khuôn đúc đi theo bọn Triển Linh, vừa đi vừa hưng phấn kêu “Nguyên tiêu! Nguyên tiêu!”

Hô xong vài tiếng lại mờ mịt hỏi “Tỷ tỷ, nguyên tiêu là cái gì?”

Triển Linh cùng Tịch Đồng đều cười to, không hiểu cậu bé nói cái gì?

Nghĩ đến bé còn nhỏ, dạ dày cũng yếu, thời điểm này năm trước chưa chắc Lam gia cho bé ăn, mặc dù có ăn qua một hai miếng, hiện giờ cũng sớm quên không còn một mảnh.

Trong phòng bếp phá lệ ấm áp, Tịch Đồng giúp bé gỡ cái nón lông ra, lại thuận tay vuốt vuốt cái đầu bù xù, nắm lỗ tai xoa xoa rồi kiên nhẫn giải thích “Ăn ngon.”

“Ăn ngon!” Triển Hạc lặp theo lại một lần, đôi mắt đều phát sáng.

Tỷ tỷ nấu ăn đều rất ngon! Muốn ăn!

“Ta nhìn đệ thật giống nguyên tiêu!” Triển Linh bật cười “Nhìn cách ăn mặc này.”

Triển Hạc liền cười theo, lại quơ quơ cánh tay, trông rất giống ngỗng con mập ù. Đem khuôn đúc bỏ lên bàn, sau đó thuần thục bò lên ghế cao ngồi chờ.

“Muốn ăn nhân gì?” Triển Linh kéo tay áo hỏi.

Tịch Đồng chờ đợi lời này đã lâu, liền nói “Hạt mè!”

Hạt thơm lại tốt cho cơ thể, nghe nói còn có thể dưỡng tóc đẹp… Không biết có phải khí hậu có vấn đề hay không, mà không ít đồng hương của chàng tới ba mươi tuổi, tóc trên chỏm đầu đều trọc, nhìn thập phần sầu người. Hiện tại tóc tai chàng còn đầy đủ, nhưng dù sao cũng phải đề phòng điểm này…

“Được,” Triển Linh gật đầu “Vậy huynh đi rang mè đi, thuận tiện lột chút đậu phộng nữa.”

Triển Hạc cũng vội vàng nhấc tay “Đậu đỏ nghiền!” Sau đó có chút thấp thỏm nhéo ngón tay hỏi, “Có thể chứ?”

Bé thích đậu đỏ nghiền nhất, dù có canh chưng trứng, ăn bánh trung thu cũng phải có bánh nhân đậu.

“Đã sớm chuẩn bị!” Triển Linh qua đi sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé, lại đem thau đậu đang ngâm sẵn cho bé nhìn.

Hạt mè, đậu phộng, đậu đỏ nghiền, đúng rồi, hôm kia còn có làm tương sơn tra, thời gian này sẽ tiếp khách nhiều, khách điếm cũng không tránh được có người muốn ăn chúc mừng, vào đông mọi người đều yêu thích món thịt cá tươi, tránh không ngán, không bằng thêm chút sơn tra vào làm nhân, thêm vị thanh mát làm khai vị.

Vậy làm bốn vị nhân đi.

Đầu năm bột mì, bột gạo không dư dả, cũng không tinh sạch như đời sau, nhưng vị thơm ngọt, khiến người ăn thập phần hưởng thụ.

Nàng tính nhân số hạ nhân tiệm, thêm phần của Chư Cẩm cùng khách vào tiệm mua về, sau đó bắt đầu lấy bột nếp ra “Bao nhiều một chút, nếu ăn không hết còn có thể làm quà tặng cho khách nhân, xem như phân phát vui mừng.”

Hiện giờ không có máy trộn, tất cả đều phải tự động thủ, nhưng mọi người giúp một tay, không khí náo nhiệt lại ấm áp.

Một ngày vội vàng, vú nuôi Triển Hạc tìm tới, vẻ mặt ngượng ngùng xoa xoa tay nói “Triển cô nương, ta, ta có thể giúp gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.