Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 55



Thời điểm Thiết Trụ mang theo người tuần tra đến hậu viện, liền thấy vị bằng hữu nhị chưởng quầy hôm kia tới đang ngồi xổm ngồi ở bên ngoài chân tường, vẻ mặt đầy râu, hai tay đan nhau, ánh mắt mờ mịt như có vẻ tang thương.

Hôm nay gió không lớn, nhưng ngẫu nhiên thổi qua vài cơn, làm cho râu tóc của hắn cuốn chùm lên nhau.

Cảm giác nhìn thấy thế nào nhỉ? Nhìn như là rất chua xót.

Đại Bảo gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói với Thiết Trụ “Đại ca, nghe nói người này là du hiệp phải không? Sao nhìn không khác nào quỷ thần vậy?”

Trước xuất hiện từ trên nóc nhà oai phong lẫm liệt, lúc này lại ngồi xỏm góc chân tường thầm khóc, nếu không phải đang ban ngày, hắn quả thực cho rằng mình gặp quỷ.

Thiết Trụ lườm ánh mắt xua tay, ý bảo Đại Thụ mang theo lính mới tiếp tục tuần tra, thuận tiện đi xới đất, hắn tiến lên một bước chào hỏi “Tiếu đại hiệp, sao ngồi ở đây?”

Tiếu Hâm chậm chạp ngẩng đầu lên lại gục xuống, mí mắt rũ xuống, hữu khí vô lực nói “Đại hiệp gì chứ, đừng có gọi vậy, ta hơn ngươi vài tuổi, gọi Tiếu đại ca được rồi.”

Hắn còn làm đại hiệp được không? Trước mới bị huynh đệ kích thích một hồi, hôm nay vừa lấy lại tinh thần liền bị cái oa nhi nói mình không có chí tiến thủ…

Đang êm đẹp, nhà ai còn nghĩ làm ra cái đồng hồ mặt trời! Là ai nghĩ ra cái thư đồ kia chứ?

Nghĩ đến đây Tiếu Hâm lại dựa vào tường, thở một hơi thật dài.

Sao tồn nhiều gian nan như vậy?

Ai, lại nghe nói buổi trưa có món vịt nướng, mùi thơm rất nồng, thật không bỏ đi được…

Tầm mắt trong lúc vô ý thoáng nhìn qua Đại Bảo, thấy trong tay cầm theo rìu thì nổi lên điểm hứng thú “Đây là muốn làm gì? Tìm người đánh nhau sao?”

Đại Bảo chợt run tay, bị dọa tới mức liều mạng lắc đầu, lớn tiếng giải thích “Không phải! Ta là dân chúng bình dân, không có đánh giặc! Đốn củi, đây là muốn lên núi đốn củi!”

Mẹ ơi, quá là dọa người, chẳng lẽ giang hồ bên ngoài là đều như vậy sao? Há mồm ngậm miệng liền đánh nhau, nhà ai đánh nhau dùng rìu chứ? Kia không phải đánh nhau, đó là giết người!

Thiết Trụ nói tiếp “Hiện giờ khách điếm mỗi ngày đều cần dùng rất nhiều củi, bình thường cành khô lá rụng không đủ dụng, chúng ta phải đi đốn củi thêm.”

Tiếu Hâm nghĩ nghĩ, đứng dậy, tùy ý phủi bụi đất trên người, lại cột chặt lưng quần “Cũng được, nhàn rỗi cả người ngứa ngáy, ta đi cùng với các ngươi.”

Ở chỗ này ăn ở miễn phí cũng ngượng ngùng, đưa bạc người ta lại không cần, nhìn nhà này sự nghiệp to lớn, cũng không hiếm lạ, vậy liền làm chút việc vặt đi.

Đại Bảo còn nghĩ từ chối, lại bị Tiếu Hâm nghiêng bước một cái bắt mất cây rìu trong tay.

Hắn trước cầm xoay xoay cái rìu trong lòng bàn tay, ước lượng một chút rồi gật gật đầu “Dùng đốn củi cũng được.”

Thiết Trụ “… A? A.”

Không phải, cái đó ngài còn tưởng chém gì sao?

“Đi thôi!” Tiếu Hâm giơ rìu lên, quanh thân không tự chủ lộ ra vài phần khí phách hăng hái.

Hải, quả nhiên làm việc tay chân thích hợp với mình!

Không làm sao được, Thiết Trụ đành vẫy tay một cái, ý bảo Đại Bảo cầm dây thừng đuổi theo.

Tiếu Hâm cao to, bước đi lại mau, vừa đi còn vừa nói chuyện phiếm “Vùng này cây cối vẫn chưa có người đốn nhiều.”

Thiết Trụ gật đầu “Vâng, chưởng quầy cũng nói như vậy.”

Lại đi vài bước, chợt thấy ven đường chỗ bãi đất trống có trồng cây giống nhỏ, chung quanh được bao lại. Tiếu Hâm ngẩn người “Còn có trồng cây cổ thụ sao?”

“Chưởng quầy cố ý mua cây giống loại lớn,” Thiết Trụ cười hàm hậu “Chưởng quầy nói, giờ trồng sau con cháu có quả ăn, hiện giờ chúng ta bỏ công bỏ của thực không dễ dàng, không thể chỉ ăn. Cho nên kêu bảo chúng ta chặt ít gỗ, giảm bớt phí tổn.”

Nói xong, lại giơ tay chỉ nơi xa vẽ một cái vòng lớn “Ngài nhìn xem, chỗ kia đã dọn xong chuẩn bị xây phòng ở, hiện giờ đều cần loại gỗ lớn. Còn phía sau đồi núi kia, lúc trước là một mảnh cỏ dại um tùm, chưởng quầy bảo chúng ta dọn sạch sẽ trồng cây ăn quả, nói là làm cái gì lâm viên vành đai xanh, đẹp lại có ăn ngon, rất thực dụng.”

Mỗi ngày mở cửa, mua mầm trồng cây, nghe không giống cái gì, rải rác tiêu phí tăng thêm không ít, mỗi tháng cũng là một bút phí tổn lớn, bọn họ làm việc, chỉ thoáng nhìn một chút liền đau lòng vô cùng, nhưng chưởng quầy bọn họ lại nhất định kiên trì thực hiện.

Lúc trước mọi người còn không hiểu, cảm thấy tiền làm cho mờ mắt, nhưng hôm kia tuyết lại rơi, bên ngoài lầy lội khó đi, nhưng một mảnh chỗ này lại đều khô mát, gió cũng không lớn như trước, cảm thấy những điều chưởng quầy làm đều có dự tính, cho nên không cần chưởng quầy hô họ cũng chủ động đi làm.

Tiếu Hâm há miệng thở dốc, nhất thời nói không ra lời, chỉ là trầm mặc gật đầu.

Đốn củi chặt cây hắn thấy nhiều, nhiều lắm chính là chỉ chém đại, lưu lại cây nhỏ thôi, cũng như đi bắt cá vậy, nhưng có mấy ai còn nhớ phải trồng lại cây đâu?

Không có! Ít nhất hắn nhớ ngần ấy năm, hôm nay mới lần đầu nghe một chuyến!

Cái họ Triển chưởng quầy kia, thật là không đơn giản.

*********

Triển Linh cùng Tịch Đồng vào thành một đường đi thẳng hướng đông, đi ngang qua tòa châu thành rồi tiến đến đỉnh núi Thanh Tiêu quan.

Trong lúc đi ngang qua chùa Thanh Long, liền thấy như cũ mây mù lượn lờ, không hổ nhất phái phong phạm tiên gia.

Hai người trong lòng mặc niệm vài tiếng a di đà phật, liền trực tiếp bước đi qua.

Thanh Tiêu quan theo thường lệ rất thanh tịnh, một nhân ảnh nhỏ cũng nhìn không thấy. Hai người dẫn ngựa đi lên bậc thang, hô hấp thấm không khí lạnh, nhìn tùng bách xanh biếc, trên triền lá tuyết đọng trắng xóa chưa tan, cảm thấy tục khí trong lòng dường như tiêu tán.

Triển Linh cùng Tịch Đồng đi phía trước, hai con ngựa dắt ở phía sau, chúng thường thường vẫy vẫy cái đuôi, lâu lâu gặm ngụm cỏ tươi bên đường cảm thấy thực thích ý.

Hiện giờ là đang yêu đương, Tịch Đồng liền thoải mái nắm tay Triển Linh, trong lòng thỏa mãn không gì bằng.

Triển Linh cũng mặc chàng kéo, khóe miệng cũng mang ý cười.

Hai người không nhanh không chậm bước đi, hai tay lắc lư, bộ dạng thập phần nhàn nhã.

Trên núi thật lạnh, nhưng nhờ có ánh dương ban ngày chiếu sáng, tuyết tan thành nước, đâu đó mấy bụi cỏ nở ra những bông hoa nhỏ màu vàng. Cánh hoa kia có lớn có nhỏ, mảnh mai kiều nộn, trong gió lắc lư làm say lòng người.

Tịch Đồng khom lưng hái hai đóa, lại cẩn thận dính đi mặt trên bùn, giơ tay thế Triển Linh trâm với bên mái, lui ra phía sau hai bước, gật gật đầu, “Đẹp.”

Lúc này cũng không cầm theo lân kính, Triển Linh dùng tay nhẹ nhàng nâng cánh hoa lên, cười đến thỏa mãn “Người đẹp hay là hoa đẹp?”

Tịch Đồng quả nhiên nghiêm túc quan sát một lát, đôi mắt sáng long lanh, sau đó quả quyết nói “Người đẹp.”

Dừng một chút lại bổ sung “Người đẹp nhất.”

Triển Linh cười khúc khích “Lời này ta thích nghe.”

Tịch Đồng nhéo nhéo đầu ngón tay nàng, cười nhẹ ra tiếng “Thích nghe ta liền mỗi ngày đều nói, lúc nào cũng nói.”

Lại không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, thoải mái nắm tay người mình thích hành tẩu dưới ánh mặt trời, mà không phải sợ gánh vác bất cứ trách nhiệm hay hậu quả gì.

Giờ phút này chàng vạn phần thỏa mãn.

“Khi già hãy nói mới thú vị,” Triển Linh cùng chàng tiếp tục bước đi “Vẫn nên vì chuyện trước mặt xong đã.”

“Được,” Tịch Đồng gật đầu, nụ cười dưới ánh mặt trời lóng lánh như nước suối, ôn nhu bao dung hết thảy “Đều nghe nàng.”

Phía sau hai con ngựa đồng thời phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Nghe không hiểu chủ nhân đang nói gì, dù sao chính là đột nhiên cảm thấy ê răng…

Ai, mùa xuân tới rồi, cũng nên tìm ngựa mẹ…

Thích khách cùng kem đồng thời nghiêng đầu nhìn đối phương, ngay sau đó lại dùng sức quay quắt mặt về hướng khác: Ai, đều là công a!

Sau đó Triển Linh cùng Tịch Đồng vào Thanh Tiêu quan, lại gặp tiểu đạo sĩ lần trước đang quét rác, thấy bọn họ liền cười “Hai vị cư sĩ lại tới nữa sao? Ta liền đi hồi bẩm sư phụ, sư thúc bá.”

Triển Linh cùng Tịch Đồng hành lễ nói lời cảm tạ, lại đem bộ đồ hộp thức ăn trong tay đưa qua “Đã quấy rầy thực ngại, thức ăn làm, gửi mọi người dùng thử.”

Tiểu đạo sĩ kia nhận, khi cầm trên tay thì vui mừng nói “Thơm quá, là thịt!”

Lần trước Triển Linh có hỏi thăm rõ ràng, Thanh Tiêu quan thuộc về chính nhất phái, trừ bỏ thịt bò, cá quả, hồng nhạn, thịt chó thì đều có thể ăn. Chẳng qua Thanh Tiêu quan này mọi người quá mức thanh tâm quả dục, trầm mê luyện đan, trồng trọt, không có gì thu thêm vào, ngày thường căn bản không ăn nổi thịt, nghĩ đến cũng là mấy hôm không gặp thức ăn mặn.

Tiểu đạo sĩ mặt mày hớn hở nói tạ, lại cũng không dám nói nhận lấy, chỉ là chạy chậm đi vào hướng sư trưởng xin chỉ thị.

Không bao lâu, tiểu đạo sĩ cùng hai sư phụ lần trước trong phòng luyện đan đều ra tới nói lời cảm tạ.

Tiểu đạo sĩ cùng sư phụ hành lễ, hào phóng nhận lấy, lại mời bọn họ lưu lại ăn cơm trưa.

“Tuy không đặc biệt gì, nhưng rau xanh cũng có mấy thứ, đậu hủ cũng có thể mua.”

Bọn họ đều thích luyện đan, chung quanh phòng độ ấm so với những nơi khác cao hơn, cho nên thức ăn cũng không quá mức túng thiếu.

Triển Linh cùng Tịch Đồng đáp lễ, cười nói “Không dối gạt các vị, lần này tới chính là có việc muốn nhờ, nhất thời nửa khắc chỉ sợ nói không xong, vốn cũng tính toán ở lại tới chiều.”

Mọi người đều cười.

Tiểu đạo sĩ cùng sư phụ đi phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, Triển Linh, Tịch Đồng cùng hai luyện đan đạo sĩ kia đi vào đan phòng.

Hai người này, một người có chút béo hơn họ Trương, liền xưng Trương đạo trưởng; một người khác có chút gầy họ Tống, liền xưng Tống đạo trưởng.

Sau khi đi vào, Trương đạo trưởng trước rót trà cho bọn họ, lại cười nói “Hôm kia có khách hành hương tới, nói chuyện vừa xảy ra trong thành, nói bản thân được tiên cô đại phát thần uy, lại chỉ ra kẻ lừa dối hại người. Cũng không biết tiên cô từ nơi nào tới, sư huynh đệ chúng ta cũng nghĩ muốn đi tạ ơn.”

Trước mắt Đạo giáo vốn tiêu điều, bên ngoài lại có Hoàng đại tiên treo đầu dê bán thịt chó, làm thanh danh bọn họ càng thêm hỏng không ngừng.

Hiện giờ Thanh Tiêu quan nghe mọi người nói chuyện này, tự nhiên là cảm kích.

Triển Linh cùng Tịch Đồng liền cười “Đạo trưởng nói đùa, bất quá là chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi, chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ mưu tài hại mệnh người sao?”

Tống đạo trưởng liền lắc đầu “Lời nói không cần giảng như vậy, thế gian trăm ngàn sự kiện, khó nhất chính là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Hai vị trượng nghĩa ra tay, mà đại đa số thế nhân không làm được, đúng là khó được.”

Nói xong, hắn cùng Trương đạo trưởng đứng dậy hành lễ với Triển Linh cùng Tịch Đồng.

Hai người cuống quít né tránh.

Một trận rối ren lúc sau, bốn người lúc này mới một lần nữa ngồi xuống, nói chuyện chính sự.

Triển Linh cùng Tịch Đồng liếc nhau, đi thẳng vào vấn đề nói “Thật không dám giấu giếm, từ lần trước tiếp xúc kiến thức quý quan đan lô, trong lòng chúng ta có chút canh cánh, lúc này tới, thỉnh nhị vị đem phương thức chưng cất, a, chính là phương pháp chế tác truyền thụ chúng ta được không?”

“Phương pháp chế tác?” Trương đạo trưởng cùng Tống đạo trưởng đồng thời hô nhỏ ra tiếng, mặt lộ vẻ khó xử, “Cái này, chỉ sợ là có chút khó…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.